Chương 20: Một bên bị đánh

Edit: Mều

Beta: Thiên Sơn Đồng Lão

“Theo quy luật thì thủ lĩnh hai đội ngũ sẽ tiến hành luận võ, thủ hạ của ta có mấy trăm nhân mã, người của ngươi đâu?” Cái Ngô bị ép ra khỏi chùa Cầu Nguyện, bên hông vắt một thanh loan đao, cũng không biết là thủ hạ nào đã cho hắn ta mượn dùng.

“Ngươi không dám ứng chiến?” Hạ Mục Lan không tiếp lời hắn mà hỏi ngược lại.

Cái Ngô mím mím môi, tiếp tục im lặng.

Du Khả bên cạnh đã có chuẩn bị, lập tức lấy một tờ giấy ủy nhiệm ra, vung lên.

“Hiện tại Hoa Mộc Lan làm thống lĩnh binh tào huyện nha, thủ hạ là hai trăm phủ binh Ngu Thành, ngang bằng với thủ lĩnh lưu dân là ngươi!”

Hạ Mục Lan sắp rơi mấy sợi hắc tuyến.

Mặc dù Cái Ngô người ta là thủ lĩnh lính đánh thuê nhưng tốt xấu gì bây giờ cũng mang theo hơn năm mươi kỵ binh, xem như là một nhân vật có máu mặt.

Còn cô lại biến thành thủ lĩnh sai dịch rồi hả?

Có để cho người ta thẳng lưng nói chuyện hay không?

Cô hơi lúng túng, gật đầu không phủ nhận.

“À, chính là như vậy.”

Cái Ngô trừng Du Khả đầy hung ác, người sau lại lộ ra vẻ mặt cười híp mắt.

“Người Ngụy các ngươi đều thích để phụ nữ ra mặt, còn đàn ông thì trốn sau lưng phô trương thanh thế sao?”

“Đúng, đúng vậy. Bắc Ngụy chúng ta phải là người có tài mới chiếm được.” Tiếng Tiên Ti của Du Khả cũng rất lưu loát, “Ngươi nói ‘người Ngụy bọn ta’, vậy các ngươi không phải là Hồ Lư Thủy thuộc Bắc Ngụy sao? Các ngươi tới từ Sa Châu? Hay là Tửu Tuyền?”

Mấy nơi Du Khả nhắc đến đều là mấy khu vực của người Hồ Lư Thủy bị Lương Quốc tiêu diệt.

Cái Ngô tiếp tục im lặng.

Hạ Mục Lan bất đắc sĩ sờ sờ mũi.

Bầu không khí khiêu chiến oai hùng giờ không hiểu sao trở nên khiến người ta không biết phải khóc hay cười.

“Ba trận toàn thắng đúng không?” Hạ Mục Lan rút Bàn Thạch ra, hai tay cầm kiếm.

Điều cô thừa kế hoàn chỉnh nhất ở Hoa Mộc Lan chính là ý chí chiến đấu, điểm này đã giúp cô có thể sống yên ổn được ở Bắc Ngụy.

Câu “Ta chỉ biết đánh nhau” kia của cô chẳng phải nói chơi.

Cách đánh kiếm bằng hai tay không phổ biến nên người Hồ Lư Thủy và phủ binh Ngu Thành đều hồi hộp nhìn Hạ Mục Lan đang cầm kiếm đứng đó. Chỉ có Cái Ngô từng giao thủ với Hạ Mục Lan mới biết võ tướng sức lực kinh người như nàng mà sử dụng kiếm bằng hai tay sẽ mạnh đến cỡ nào, vì vậy hắn không dám bất cẩn, giơ tay lên hô một tiếng với Bạch Mã ở phía sau.

“Bạch Mã, lập tức lấy khiên buộc lên cho ta.”

Người Hồ Lư Thủy lên ngựa là kỵ binh, xuống ngựa là bộ binh, kỹ thuật cưỡi ngựa và đánh giáp lá cà đều rất xuất sắc. Đao pháp của Cái Ngô đến từ Tokhara(1), đao thuật tương tự với đao pháp Ba Tư, còn kỹ thuật đao khiên lại rất hiếm thấy.

(1)Đất nước cổ xưa thuộc vùng Trung Á.

Hạ Mục Lan từng xem đấu võ vừa dùng đao vừa dùng khiên trên TV nhưng đó là một loại trường phái võ thuật nào đấy của Ấn Độ và Iran, không ngờ xuyên về 1500 năm trước vẫn có thể nhìn thấy loại đao pháp này.

Cái Ngô buộc khiên tròn trên cánh tay, lập tức biến thành một đao thuẫn thủ. Hắn ta hơi xổm người xuống, nâng đao ra hiệu cho Hoa Mộc Lan.

Hạ Mục Lan không phải chủ nhân thực sự của khối thân thể này nên cách cô sử dụng võ nghệ tương tự với phương thức “trải nghiệm” trong game giả lập, Hạ Mục Lan gọi nó là “Nhập võ”.

Khi “Nhập võ”, cô có thể tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong (2) một cách dễ dàng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

(2) Vật ngã lưỡng vong: là một quan điểm Mỹ học, “Vật” chỉ toàn bộ thế giới vật chất xung quanh tư tưởng của chúng ta, “Ngã” chỉ ý thức và tinh thần của đối tượng. “Vật ngã lưỡng vong” chỉ sự quên đi cả ý thức lẫn vật chất, đạt đến ngưỡng nhập làm một thể với tự nhiên.

Có lần cô luyện kiếm trong sân Hoa gia, một con gà không biết từ nơi nào lủi lại chỗ cô, đợi cô thoát khỏi cảnh giới “Nhập võ” thì con gà kia đã sớm thành hai nửa, chết cứng từ lâu rồi.

Cho nên sau này cô luyện kiếm đều bảo người trong nhà tránh xa ra một chút.

Động tác không hề màu mè, Hạ Mục Lan dùng tư thế bổ thẳng về phía đầu, Cái Ngô giơ khiên lên, định dùng khiên chắn một kích đến từ đỉnh đầu kia nhưng Hạ Mục Lan dùng chân phải đạp trên mặt đất, vòng Bàn Thạch qua đỉnh đầu mình, làm một động tác tương tự như vung roi rồi vòng qua Cái Ngô, tiếp tục dùng kiếm bổ vào eo trái của hắn.

Đây quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Bàn Thạch nặng tới mấy chục cân nhưng nằm trong tay Hạ Mục Lan vậy mà lại nhẹ nhàng linh hoạt như roi dài. Động tác của “Hoa Mộc Lan” không chút dư thừa, điều này chứng tỏ nàng đã hoàn toàn khống chế mỗi một bộ phận trên người mình, có thể tập trung vào chiến đấu bất cứ lúc nào.

Cái Ngô chưa kịp tán thưởng đã nghe tiếng gió thổi bên hông, hắn vẫn còn nâng tấm khiên trên đầu, không kịp thả xuống, không thể làm gì khác hơn là dùng loan đao ở bên eo phải xẹt qua nửa vòng tròn đỡ cho eo trái.

Keng!. truyện đam mỹ

Loan đao vỡ nát.

Hạ Mục Lan dùng hai tay cầm kiếm chém nát thanh đao rồi tiếp tục cầm Bàn Thạch chặn phía trước, Cái Ngô lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt thuộc về “Hoa Mộc Lan”.

Đó là ánh mắt sâu như vực thẳm, đen như đáy hồ sau khi nàng bắn mũi tên thủng đầu Hách Phong.

Vì vậy hắn lập tức lui nhanh ra sau, hô to lên:

“Trận đầu ta chịu thua!”

Hắn đoán nếu mình tiếp tục đánh sẽ bị Bán Thạch trước mặt chém ngang hông thành hai đoạn.

Trên chiến trường, Cái Ngô đã gặp quá nhiều trường hợp vì tiến vào cảnh giới huyền diệu mà gϊếŧ người như ngóe này rồi.

Hạ Mục Lan “Nhập võ” cũng không quá sâu, vừa nghe thấy “Ta chịu thua” thì lập tức dùng mặt bên kiếm đánh lên eo Cái Ngô, cho dù chỉ dùng lưng kiếm đánh vào nhưng vóc người gầy gò của Cái Ngô vẫn bay ra ngoài như quả bóng chày bị gậy đánh trúng, rơi ra xa một trượng. Bạch Mã lập tức đuổi tới lại phát hiện cả buổi trời mà Cái Ngô cũng không đứng dậy nổi.

Theo Cái Ngô bay xa là tiếng vỗ tay của các phủ binh Ngu Thành đứng xung quanh.

Bố trí phủ binh các nơi đều là ba phần người Tiên Ti ba phần người Hán, bốn phần khác tuỳ theo tình hình địa phương mà định đoạt. Có không ít phủ binh Ngu Thành xuất thân từ biên quan, đương nhiên nhìn ra mấy chiêu trông như đơn giản của Hạ Mục Lan đã ẩn chứa ít nhiều sát khí.

Du Huyện lệnh vỗ tay liên tục, kích động giống như người thắng là mình vậy.

Hạ Mục Lan thoát khỏi cảnh giới “Nhập võ” trong những tiếng vỗ tay sung sướиɠ, cô có chút đồng tình nhìn Cái Ngô.

Người Hồ Lư Thủy này có cách đánh linh hoạt nhưng vì sợ sức mạnh kỳ lạ của cô nên từ bỏ tốc độ cực nhanh ban đầu, lựa chọn sử dụng khiên chắn.

Khiên chắn dày nặng đúng là có thể tránh khỏi vỡ vụn như loan đao sắc bén, vì vậy sức phòng ngự sẽ cao hơn.

Nhưng rốt cuộc thì tay cầm khiên và tay cầm loan đao vẫn cùng trên một thân thể. Dùng khiên để che, đồng thời dùng loan đao để đâm không phải chuyện dễ dàng. Chấn động của khiên sẽ truyền đến cánh tay bên kia, loan đao cũng vậy, điều này làm cho hai nửa cơ thể không cách nào phản ứng nhanh nhạy, hơn nữa nếu như bị Hoa Mộc Lan dùng sức mạnh vô song cầm trường kiếm đánh tới sẽ càng thêm vất vả.

Nó giống như một dũng sĩ nhanh nhẹn đã từ bỏ sức mạnh tấn công của mình để lựa chọn phòng ngự, kết quả là lực công kích mỏng manh kia không chỉ không phá được sức mạnh phòng ngự của Hoa Mộc Lan mà hắn cũng đánh mất hiệu quả đặc biệt khi “né tránh”.

Đối với người có sức mạnh ngang tàng mà nói, thêm một cái khiên hay thêm một trang giấy không hề khác gì nhau.

Một kích tất sát!

Từ khoảnh khắc Cái Ngô cầm lấy khiên chắn, hắn ta đã thua rồi.

“Ngươi nên lựa chọn sử dụng sở trường của mình đến mức tối đa chứ không phải dùng sức lực to lớn hơn hòng che giấu điểm yếu của mình.” Hoa Mộc Lan tiếc nuối nhìn Cái Ngô đang mặt mày tái mét, “Động tác của ngươi rất nhanh, nhưng bây giờ… còn đứng được không?”

Cái Ngô lắc đầu, giống như bị thứ gì đó kẹt tại cuống họng, thật vất vả mới phun ra được mấy câu: “Xương sườn của ta gãy rồi, không cần tỷ thí, ta không phải đối thủ của ngươi.”

Mặc dù Hạ Mục Lan biết kết quả tiếp theo sẽ là vậy nhưng cô vẫn vô cùng vui vẻ mở miệng:

“Như thế, dựa theo quy củ của người Hồ Lư Thủy…”

“Hoa Mộc Lan! Nếu ngươi đưa ra yêu cầu quá đáng gì với thủ lĩnh thì cứ chờ thôn dân các thôn Ngu Thành bị tàn sát sạch sành sanh đi!”

Tiếng của tên Bạch Mã nhỏ thó vang lên.



“Cái gì?” Hạ Mục Lan hỏi.

“Bạch Mã, ngươi câm miệng!” Cái Ngô ôm bụng cau mày.

“Ngươi nói cái gì!” Du Khả trừng mắt nhìn chằm chằm đám người Hồ Lư Thủy trước mặt.

Bạch Mã nói lia lịa như không thèm đếm xỉa đến điều gì. Thay vì nói dáng vẻ đó muốn uy hϊếp người khác còn không bằng nói là hắn tích góp một luồng dũng khí cuối cùng, phải nhanh chóng xả ra trước khi nó biến mất.

“Các ngươi cho rằng chúng ta ở trong ngôi miếu đổ nát này là vì chờ các ngươi đưa hai vị cao tăng tới sao? Khi tất cả các ngươi kéo tới nơi này, chúng ta cũng đã bắt đầu sắp xếp kỵ binh ở các thôn Ngu Thành từ lâu. Nếu bên miếu đổ nát này có một chút bất thường, kỵ binh của bọn ta sẽ bắt đầu tàn sát thôn dân…” Bạch Mã nhìn Du Huyện lệnh đang tức tới phát run rồi xoay cổ về phía Hạ Mục Lan, tiếp tục nói nhanh hơn, “Nếu không muốn Thôi Lâm và các thôn dân xảy ra chuyện thì tốt nhất ngươi đừng đưa ra yêu cầu quá đáng.”

Nếu nói Hạ Mục Lan được Du Huyện lệnh mời tới để cứu Thôi Lâm thì giờ khắc này, cô cảm thấy may mắn vì mình đã đến đây.

Bản thân cô ở thôn Doanh Quách, đương nhiên biết rõ nếu thôn quê xuất hiện một nhánh kỵ binh thì kết quả sẽ như thế nào. Phía Nam Đại Ngụy, đặc biệt là vùng Hà Nam lấy trồng trọt làm chủ, vũ khí trong nhà các thôn dân có thể ngăn cản kỵ binh sợ là chỉ có mấy loại đồ chơi con nít như lưỡi liềm hay cày sắt thôi.

Trong nhà những người xuất thân từ gia đình quân hộ như cha Hoa sẽ có cung tên, áo giáp và vũ khí có thể dùng, thế nhưng không phải tất cả các quân hộ đều đồng ý chuyển đến phương Nam, cho nên dạng người này có thể nói là hiếm như lá mùa thu trong đám hương thân phụ lão ở Ngu Thành.

Cho dù có là cha Hoa, một ông già quanh năm bị thấp khớp thì có thể chiếm được món hời gì dưới gót kỵ binh Hồ Lư Thủy đây?

Sau khi Bạch Mã nói ra câu này, nhóm phủ binh lâm vào bầu không khí khủng hoảng. Tiếng người Ngu Thành chửi mắng và trào phúng đám Hồ Lư Thủy không ngừng truyền đến.

Nhiều người Hồ Lư Thủy không hiểu tiếng Hán nhưng chỉ dựa vào vẻ mặt căm phẫn sục sôi của các phủ binh cũng biết bây giờ bọn họ đang nói gì. Vì thế cả đám có chút xao động giật giật thân ngựa, không còn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng nữa.

Cái Ngô hít một hơi, giơ tay lên giống như muốn tát Bạch Mã một cái, cuối cùng vì vươn tay bị đau nên phải từ bỏ.

Mặc dù năm nay hắn mới hai lăm tuổi nhưng trong tộc người Hồ Lư Thuỷ, đàn ông phải tham gia chiến đấu lúc mười bốn tuổi nên hắn xem như là một thủ lĩnh lão luyện.

Cái Ngô từng gặp không ít người có tính cách hung tàn hay tâm tính tàn nhẫn, hắn chắc chắn “Hoa Mộc Lan” trước mắt này không phải người như thế.

Vì vậy hắn hoàn toàn không định để lộ sắp xếp ngầm của mình, bởi vì nữ nhân này rất có thể sẽ yêu cầu “Thả Thôi Lâm” hoặc “Các ngươi thả Thôi Lâm và rời khỏi Ngu thành”.

Kết quả Bạch Mã quá dễ kích động, hoặc là nói Bạch Mã đã bị vũ lực mạnh mẽ do “Hoa Mộc Lan” thể hiện hết lần này đến lần khác làm cho sợ vỡ mật, gần như hoảng hốt mà tiết lộ hậu chiêu, chỉ vì làm cho nàng đừng đưa ra mấy yêu cầu đáng sợ như “Bảo Cái Ngô tự sát” hay “Tất cả các ngươi tự sát”.

Đồng tộc người Hồ Lư Thủy trên chiến trường đương nhiên sẽ không đưa ra yêu cầu như thế, trừ khi bọn họ muốn đối mặt với sự báo thù không ngừng nghỉ của đồng tộc sau này.

Hoa Mộc Lan càng sẽ không đưa ra yêu cầu như thế, nàng không phải người như vậy, cũng không có lý do gì phải lội sâu vào vũng nước đυ.c vì Thôi Lâm. Mấy ngày trước đây nàng còn đang ở nhà, bây giờ xuất hiện tại nơi này, rõ ràng chính là cứu tinh được quan binh đưa đến.

Vì thế Cái Ngô mới dứt khoát nhận lời khiêu chiến của Hoa Mộc Lan.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Thôi Lâm cũng không phải là nhân vật trọng điểm.

Đám người bọn họ bắt cóc Thôi Lâm, hấp dẫn sự chú ý của Ngu Thành, mục đích chính là giúp kỵ binh của hắn chia thành tốp nhỏ vào thôn mai phục.

Chờ bọn hắn phản ứng lại muốn trở về, những thôn dân kia chắc chắn đều là con tin, đã không kịp nữa.

Lục Trấn Bắc Ngụy và nhiều huyện ở phương Bắc có số lượng quân hộ cùng phủ binh rất lớn, dù ở nông thôn cũng rất nhiều người biết võ. Chỉ có uy hϊếp những người như thôn dân người Hán xung quanh Lương Quận mới có hiệu quả.

Bọn họ lấy mạng dân thường uy hϊếp Ngụy Đế thả người, nếu Ngụy Đế không thả vậy chính là bạo quân tàn nhẫn, nếu y thả, hắn sẽ ngoan ngoãn dẫn tộc nhân rời đi.

Hai vị cao tăng ở Bình Thành đã có các đại nhân Tiên Ti và người Hồ giúp đỡ.

Đây gần như là dự kiến khả thi, kết quả cuối cùng nhất định sẽ theo sắp xếp mà bọn họ muốn.

Đáng tiếc, bây giờ Bạch Mã dễ bị kích động, đã làm cho hai bên lâm vào thế cuộc không thể dự đoán được.

HẾT CHƯƠNG 20

Vở kịch nhỏ:

“Đám người Ngụy các ngươi đều thích cho phụ nữ ra mặt, đàn ông trốn sau lưng nữ nhân phô trương thanh thế à?”

Du Khả: Đám người Hồ Lư Thủy các ngươi thích bị phụ nữ đánh sao? Nhưng mà chúng ta không thích.