Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộc Lan Vô Huynh Trưởng

Chương 11: Mộc Lan lạnh lùng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão

Sau một hồi gà bay chó sủa, à không, sau một hồi khí thế ngất trời thì Phòng thị cùng phu quân Hoa Mộc Thác đã tiễn về mấy thôn dân có lòng muốn đến giúp đỡ, đồng thời cũng uyển chuyển từ chối ý tốt “canh gác hộ” của bọn họ.

Đậu má! Cả đám đàn ông người cao ngựa lớn ở đây, ai dám gây sự chớ?

Muốn ngồi trên đầu thọ tinh, chán sống rồi hả?

“Làm sao bây giờ? Có phải nấu nước tắm cho bọn họ hay không?” Hoa Mộc Thác chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như hôm nay.

Năm xưa A tỷ hồi hương cũng không mang theo nhiều người như vậy đâu.

“Nấu! Nấu để lột lông heo của mấy ông ấy!” Phòng thị cũng mệt phờ cả ngày, con gái phải nhờ mẹ Hoa giữ nên ôm một bụng ấm ức đối với mấy người kia.

“Nhưng trong nhà không có nhiều chậu như vậy đâu!” Hoa Mộc Thác ngập ngừng lúng túng mà nói.

“Nói chàng ngốc là đúng mà, chàng thật sự nghĩ đang hầu hạ cho cha đấy hả!” Phòng thị trừng mắt, “Tìm một cái chậu lớn tới, nấu nước trong chậu rồi gọi bọn họ tắm cùng!”

“Điều này…. điều này không thích hợp đâu….”

“Không thích hợp thì bà đây cũng méo hầu hạ!”

Bãi đất trống bên ngoài Hoa gia.

“Cọc gỗ của ta sao lại thiếu mấy cây rồi? Ai lấy cọc gỗ của ta?” Lũng Tây Lý Bát lang đang dựng lều trại cho mình thì phát hiện cọc gỗ mà nô ɭệ mang đến thiếu mất mấy cây.

Tuy bọn họ cùng nhau đến đây nhưng sính lễ trên xe ngựa và hành lý đều tách ra riêng. Đồ đạc của mấy người khác không thiếu, chỉ thiếu mỗi hắn.

Lý Bát lang nhìn trái nhìn phải, vì suy xét đến sự an toàn nên sính lễ trên xe ngựa đã chuyển vào nhà kho của Hoa Mộc Lan. Những chiếc xe ngựa còn lại ngoại trừ lều trại khi hành quân cũng chỉ có mấy món lặt vặt, không thấy cọc gỗ nào.

Sợ là trên đường xóc nảy nên bị rớt rồi.

“Cái tên nô ɭệ này, chuyện vậy thôi mà cũng không làm được!”

Trong cơn giận dữ, hắn lấy cọc gỗ đang cầm trên tay quật mạnh một phát vào nô ɭệ phụ trách xe ngựa kia của hắn!

Bộp!

Một cây quải trượng đưa ra, chặn lại cọc gỗ của Lý Bát lang.

Đúng là phụ thân của Hoa Mộc Lan – Hoa Hồ.

Thời Hoa Hồ còn trong quân doanh không có nhiều nô ɭệ người Hồ như vậy. Mấy vị Đại khả hãn đời trước vẫn chưa chinh chiến nhiều nơi, không thể có được nhiều tù binh người Hồ cơ bắp cường tráng thế này để làm nô ɭệ mà dùng.

Ai cũng có thói quen tự mình dựng lều trại, trải thảm da.

Đại khả hãn hiện nay đã chinh phục phương Bắc, sửa lại xưng hô là “Thiên tử”, đồng thời mang đến rất nhiều thay đổi.

Thấy tính tình người này nóng nảy như thế, lại không thương xót quân nô nên cha Hoa thở dài một hơi.

Kim ngọc tuy tốt nhưng không phải lương duyên.

Ông thấy Lý Bát lang ngây ra bèn nở nụ cười chất phác với hắn: “Vị tiểu tướng quân này, bất quá chỉ thiếu mấy cọc gỗ thôi, cũng không phải là đồ gì quý hiếm đâu….”

Ông quay đầu: “Hoa Mộc Thác, đến hậu viện tìm mấy cây gỗ chất lượng kha khá đem đến đây.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lý gia Bát lang biết người này là phụ thân của Hoa Mộc Lan nên đành ngượng ngùng buông cọc gỗ trong tay xuống, khoanh tay xấu hổ không nói gì.

Hoa Mộc Thác nâng một cây gỗ đến đây, cha Hoa vứt quải trượng rồi quỳ trên mặt đất, bắt đầu giúp Lý Bát lang dựng lều.

“Lão bá, sao có thể phiền người….”

“Cậu chớ có lăn tăn, lão hán ta đây mười lăm tuổi tham gia quân ngũ, ba mươi bốn tuổi bị thương trên đùi nên cáo bệnh xuất ngũ, đến nay đã mười mấy năm không đυ.ng tới lều trại quân đội. Giờ để ta trải nghiệm lại những ngày tại ngũ trước kia sẽ khiến ta vui vẻ lắm.”

Ông một bên lải nhải dông dài, một bên lại hết sức nhanh nhẹn mở ra tấm vải dầu mỏng, dựng cọc lên, buộc lại, rất nhanh, một căn lều cao cỡ nửa người rồi cao bằng một người đã xuất hiện.

Sau khi Hoa Hồ dựng trại xong, rất nhiều tướng sĩ khác vẫn còn đang gắng sức chỉ huy nô ɭệ bận việc, chỉ có Độc Cô Nặc ở bên sân nhà Hoa Mộc Lan là tự mình dựng lều.

Ông cầm lấy quải trượng của mình rồi đứng dậy, nhìn toàn cảnh lộn xộn này mà không nhịn được một hơi thở dài.

Mộc Lan nói mấy cậu trai này đều không phải đồng đội trước đây trong quân ngũ, ông tin đó là sự thật.

Những người sống sót trở về cùng Hoa Mộc Lan đều là cựu chiến sĩ chinh chiến mười mấy năm, tuyệt đối sẽ không phải cái dạng này.

Vị cựu Giáo úy(1) Hoa gia chống quải trượng, lắc đầu cong lưng, rời đi với vẻ mặt lo lắng.

(1)Chức giáo uý tương tự cấp bậc sĩ quan trong quân đội ngày nay.

Lý Bát lang nhìn theo bộ dạng tiêu điều của Hoa lão hán mà như thấy được bóng dáng khi mình cởi giáp về vườn sau này.

Hắn nhìn Hoa Mộc Lan, nhìn Độc Cô Nặc rồi nhìn lại lều trại trước mặt mình, bên cạnh là những đồng đội đang thét to đóng cọc, không biết vì sao hắn lại đỏ mặt, vươn tay đẩy ngã căn lều kia, học theo Hoa lão hán quỳ rạp xuống đất, dựng lều lại một lần nữa.

Không phải hắn không biết làm mà chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã không cần tự mình ra tay nữa.

Phía bên kia.

“Chúng ta đặt ở đây đặt ở đây….” Độc Cô Nặc chỉ huy nhóm nô ɭệ dỡ lều trại từ trên xe ngựa xuống, bắt đầu chuẩn bị dựng lên.

Đây là lều trại đơn giản trong quân làm bằng vải dầu, bên trên quét dầu cây trẩu, vừa không thấm nước mà lại thoáng khí, dùng cọc gỗ dựng lên, sau khi dựng xong có thể chứa được một người nghỉ ngơi trong đó, trên xe ngựa còn có vải nỉ bằng da dê để lót chống ẩm, vừa nhìn đã biết bọn họ có chuẩn bị mà đến.

Không biết ai đã đưa ra chủ ý cố thủ trước cửa này nữa, đúng là buồn cười.

“Đây là cửa chính nhà ta! Ngươi dựng ngay đây rồi ta làm sao ra cửa được!”

“Ấy? Nửa đêm rồi mà Hoa Tướng quân còn muốn ra cửa sao? Chẳng lẽ đi ngắm trăng?” Độc Cô Nặc cười lớn, nói: “Nếu Hoa Tướng quân không ngủ được thì mạt tướng có thể ngắm trăng cùng ngài, ngài chỉ cần gõ gõ lên lều của ta….”

“Độc Cô Tứ lang! Ngươi thật là xảo trá!”

“Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta cũng muốn ngủ trong viện của Hoa Tướng quân!”

“Còn gõ gõ lều của ngươi, ta thấy ngươi là hận không thể vào phòng của Hoa Tướng quân thì có!”

Nghe thấy đoạn đối thoại của một đám kỵ sĩ, gương mặt Hạ Mục Lan trong nháy mắt dữ tợn lên.

“Muốn ngủ trong nhà ta đúng không….”

Cô vươn tay túm lấy cọc gỗ Độc Cô Nặc đang định đóng xuống đất, hơi dùng sức.

Một tiếng “rắc” trầm đυ.c vang lên, vụn gỗ bay tứ tung.

Mọi người vừa còn đang trêu đùa lẫn nhau, giờ lộ ra biểu tình đầy kinh ngạc.



Nàng ấy vậy mà lại bóp nát cọc gỗ kia!

Hạ Mục Lan thả tay ra khiến vụn gỗ bay bay trong không khí.

Hai đoạn gỗ bị “tiêu diệt” rơi xuống mặt đất phát ra hai tiếng lộp bộp, sau đó “uỳnh uỵch” lăn tới dưới chân Độc Cô Nặc.

“Hoa Tướng quân, ngài….”

Hạ Mục Lan không thèm để ý mà rút thêm một cọc gỗ nữa của Độc Cô Nặc, trước khi mọi người đổi sắc mặt đã dùng hai tay nắm lấy, dễ dàng bẻ nó thành hai đoạn, bốn đoạn….

Biến nó thành những đoạn gỗ có chiều dài như củi đốt lò rồi tiện tay ném xuống mặt đất.

Mười bốn kỵ sĩ với vẻ mặt kinh ngạc cuối cùng cũng có biểu tình khác.

Hừ hừ hừ, có phải đã sợ tới mức tè ra quần rồi ha!

Hoa Mộc Lan chính là một nữ nhân mạnh mẽ như vậy đó!

Muốn ngủ trong nhà nàng cũng còn phải xem có can đảm kia hay không!

Sợ rồi sao!

Hạ Mục Lan liếc mắt nhìn họ một cái, xụ mắt, lạnh lùng vô tình mà nói: “Nếu các ngươi không muốn cần cổ mình cũng bị ta….”

“Hoa Tướng quân, làm ơn hãy nhận lấy tấm lòng của ta….” Một kỵ sĩ Tiên Ti quỳ một gối, dùng nắm tay gõ gõ lên trái tim mình.

Đây chính là lễ nghi cao nhất của nam tử Tiên Ti khi cầu hôn một cô gái.

“Trong nhà tại hạ có ruộng tốt ngàn khoảnh, từ xưa tới nay, Phạm Dương Lư Thị ta chính là nơi trù phú, ta là con trai độc nhất trong nhà, chưa có thê thất…. Mong Hoa Tướng quân hãy suy xét tới tại hạ!”

Ấy?

Gì?

Biểu tình lạnh lùng của Hạ Mục Lan cố gắng bày ra cuối cùng cũng có dấu hiệu nứt vỡ.

Đã nói là sợ hãi đâu?

Cả đám lại lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt là sao chứ!

HẾT CHƯƠNG 11

Vở kịch nhỏ:

Nhóm hiệp khách đứng thành một hàng cách đó không xa đang theo dõi động tĩnh của Hoa gia.

Trộm hai: “Đại ca, làm sao bây giờ? Rất nhiều người ở trong nhà Hoa Mộc Lan.”

Trộm ba: “Có người thì có tiền, không nghe nói bọn họ mang theo nhiều đồ lắm ư? Chờ bọn họ đi rồi…. Á?”

Hạ Mục Lan bóp nát cọc gỗ.

Hạ Mục Lan bẻ gãy cọc gỗ.

Trộm đầu đàn (lùi dần về phía sau): “…. Chúng ta vẫn nên rút thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »