Chương 3: Haruka Tenoshiwa

Chiều hôm đó sau khi Sakura ra về, và Tomoyo thì đang ngồi trông cửa hàng thay mẹ.Cô đang đọc sách thì chợt thấy ánh sáng từ phía cửa ra vào bị che khuất.Cô ngước nhìn lên thì phát hiện có một chàng trai khoảng 20 tuổi vừa bước vào cửa hàng.Phải nói là chàng trai này rất đẹp với mái tóc màu nâu đỏ dài đến ngang vai và cặp mắt màu đen vô cùng tinh anh và toát lên vẻ cương nghị, chính trực trong khi dáng người anh cao lớn và có vẻ rất dũng mãnh.Cô vui mừng thốt lên:

- Anh Haruka!!!

- Chào Tomoyo.Anh nghe nói em bị thương nên ghé qua thăm em.Chân của em thế nào rồi?

- Anh Yamazaki nói với anh sao?Em chỉ bị trặc chân nhẹ, vài ngày là khỏi thôi mà.

- Em phải cẩn thận nhé.Anh đem đến cho em vài cuốn sách hay đây.

- Hay

quá!Cảm ơn anh rất nhiều

Chàng trai mỉm cười kéo ghế ngồi bên cạnh Tomoyo và đưa cho cô một cái túi trong đó có mấy quyển sách.Chàng trai này chính là Haruka Tenoshiwa, anh ta là bạn của Yamazaki – anh trai Tomoyo.Hai người cùng làm việc trong quân đội gác cổng kinh thành phía Tây và anh ta là cấp trên của Yamazaki.Tomoyo chả biết hai người quen nhau như thế nào, chỉ biết có một ngày anh trai cô đưa người bạn này về giới thiệu với gia đình.Từ đó Haruka thỉnh thoảng vẫn ghé thăm cô và Yu ri, đem cho hai chị em sách vở và một số thứ cần thiết.Tomoyo rất yêu quý Haruka, xem anh như người anh thứ hai của mình.Bà Sonomi từng nói Tenoshiwa là một cái họ cũng rất danh giá tại kinh thành và cũng từng hỏi anh rằng anh có quan hệ như thế nào với gia tộc Tenoshiwa.Nhưng anh nói rằng anh chỉ là một người mang họ Tenoshiwa và chả có quan hệ sâu đậm gì với Tả đại thần Inagaki Tenoshiwa.Từ đấy, gia đình Daidouji cũng không truy hỏi gì thêm và họ xem anh như một thành viên của gia đình.

Suốt cả buổi chiều hôm ấy, Haruka giúp Tomoyo sửa chữa vài thứ vật dụng hư hỏng trong nhà mà Yamazaki vì quá bận rộn nên chưa sửa được, rồi anh giải thích cho Yu ri hiểu một số điều trong cuốn sách lịch sử mà nó đang đọc mấy hôm nay.Đối với một cô bé 16 tuổi như Yu ri, anh là một chàng trai vừa tài giỏi, tính tình tốt và lại còn đẹp trai.Nên nghiễm nhiên anh đã trở thành thần tượng trong lòng cô bé.

Tối muộn hôm đó, sau khi dùng xong bữa tối với nhà Daidouji, Haruka ra về, không quên chúc cả nhà ngủ ngon.Nhưng sau khi đợi bà Sonomi và Yu ri vừa khuất bóng, anh quay lại nhìn Tomoyo và mỉm cười:

- Mau khỏe nhá Tomoyo!Anh lo lắng cho em lắm đấy.

Và rồi anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn khiến hai má Tomoyo nóng bừng lên, mặt thì đỏ gay như con tôm luộc.Anh không nói gì thêm và quay người bước ra khỏi cửa bỏ lại Tomoyo vẫn còn chưa hết ngượng ngùng phía sau.

Khi vừa trở về gần đến cửa phía Tây, Haruka phát hiện có một người đang quỳ gối phía trước.Người này mặc một chiếc áo choàng đen che kín cả thân hình lẫn khuôn mặt.Ngay lập tức anh nhận ra ngay kẻ đó là ai và đến đây với mục đích gì.Anh cất tiếng hỏi:

- Takeshi, ông ta lại sai người đến đây làm gì đây hả?

- Cậu Haruka!!!Đại nhân sai thuộc hạ đến mời cậu về phủ có việc ạh?

- Ông ta lại muốn gì nữa đây?

- Đó không phải là việc thuộc hạ nên biết ạh!!!

- Ta hiểu rồi, ngươi mau đi cho khuất mắt ta đi

Haruka cáu kỉnh nói rồi quất ngực phi thẳng về phía trước

Còn lại một mình, Tomoyo cứ suy nghĩ miên man không dứt.Cô tự đặt ra cho mình không biết bao nhiêu là câu hỏi.Nào là sao anh Haruka lại hôn mình?Sao anh Haruka luôn luôn đối xử với mình đặc biệt hơn mọi người khác?Còn anh chàng Eriol kia nữa, anh ta là người thế nào?Liệu mình còn cơ hội nào gặp anh ta nữa không nhỉ?

Và cứ thế, Tomoyo ngồi im mãi cho đến khi bà Sonomi đến gần bên và nhẹ nhàng bảo cô vào phòng ngủ.

- Sakura, thế nào rồi.Kể cho tớ nghe đi mà!!! – Eriol năn nỉ Sakura.

Sáng nay Eriol cho người đến mời Sakura vào cung nên bây giờ cô đang ngồi trong Đông Cung và mỉm cười khoái trá khi thấy Thái tử đang phải năn nỉ mình.Cô chợt hắng giọng:

- Tớ sẽ kể cho cậu nghe với một điều kiện là cậu phải giúp tớ chơi khăm tên Syaoran kia một lần nhá.Còn nếu cậu không giúp thì ít ra cũng bàng quan không ngăn cản tớ, được chưa nào?

- Thôi được, tớ đồng ý là không can dự gì vào cả.Cậu mau kể tớ nghe đi!!!

Đấy là Eriol đang năn nỉ Sakura kể cho cậu nghe về tình hình của Tomoyo.Có vẻ như cô gái xinh đẹp ấy đã khiến cậu nhung nhớ suốt hai ngày qua.Và dĩ nhiên là Sakura không bỏ lỡ cơ hội bắt chẹt người bạn tội nghiệp của mình.Chả là Sakura vừa có một kế hoạch trả thù Syaoran cho bõ ghét.Cái cô cần là Eriol không phản đối cô vì địa điểm dự định chính là ở Đông Cung này.Sau khi bỏ thời gian ngồi thuật lại cho Eriol nghe về cuộc gặp của mình với Tomoyo ngày hôm qua, Sakura bỏ Eriol lại một mình suy nghĩ vẩn vơ và hất đầu với mấy thị nữ thân thiết với cô ở Đông Cung này. Họ kéo đến một góc bàn bàn tính tính gì đó rồi tản ra.

Một lát sau, khi Syaoran vừa bước vào Đông Cung đã thấy có gì đó khác lạ so với thường ngày.Các thị vệ và cung nữ cứ lấm lét nhìn cậu rồi quay sang cười khúc khích với nhau.Cậu cảm thấy rất lạ lùng nhưng không biết đang có việc gì xảy ra.Nhưng Syaoran cứ tảng lờ và đi tiếp về phía chính điện.Đột nhiên có một tên thị vệ nhào ra và ngã chúi ngay phía trước mặt cậu.Cậu vội vàng cúi xuống đỡ anh ta dậy.Anh ta cảm ơn cậu ríu rít và chạy đi, vẻ mặt có vẻ rất hoan hỉ.Một lát sau, cậu lại thấy một nhóm ba thị nữ đang đứng dưới một tán cây sồi và cố với lấy một chiếc khăn bị gió thổi bay lên cây.Cậu vội vàng nhảy lên lấy và trao trả cho họ.Họ cũng cảm ơn cậu rối rít và bỏ đi.Cứ thế nguyên cả buổi sáng cậu cứ giúp đỡ hết người này đến người khác.và việc đó khiến cậu không thể tập trung làm được bất kỳ điều gì.Giữa trưa, khi cậu đang ngồi ở một góc trong chính điện thì tất cả những thị vệ và thị nữ cậu đã giúp ban sáng đều chạy đến.Họ mỉm cười vui vẻ và nói với cậu:

- Công tử Ly, thời hạn đã hết rồi.Cậu sẽ trao phần thưởng cho chúng tôi phải không ạh?

- Các người đang nói cái gì vậy?Giải thưởng gì chứ?

- Cậu tính nhắm mắt cho qua sao ạh?Chẳng phải cậu đã thách rằng nội trong buổi sáng hôm nay ai chạm được tay cậu sẽ được cậu thưởng cho 5 đồng sao?Cả Đông Cung này ai cũng biết việc này cả.Tất cả chúng tôi đều làm được nên cậu sẽ phải thưởng cho chúng tôi mỗi người 5 đồng đấy.

- Cái gì?Ta thách như thế hồi nào?

Syaoran vô cùng ngạc nhiên khi nghe việc này.Chợt cậu nghe có tiếng cười khúc khích đằng sau tấm màn che.Và một giọng nói tinh quái cất lên:

- Ôi trời, quý công tử Ly Syaoran thách đố người ta cho đã rồi bây giờ thua thì tính chạy làng kìa.Như thế có đáng mặt không nhỉ?

- Là cô, cô đã gây ra việc này phải không?

- Là tôi thì sao, mà không là tôi thì sao?Anh có chứng cứ gì không?Nhưng nói chung là mọi người đều biết anh thách đố họ và bây giờ thì không chịu thực hiện lời hứa kìa.

Syaoran điên tiết khi nhận ra mình vừa bị Sakura chơi khăm.Nhưng cậu lại không thể làm gì cô ta được vì chả có bằng chứng gì.Còn những thị vệ và thị nữ hình như cũng bắt đầu hiểu ra vấn đề nên họ cũng tản ra khi nhìn thấy mặt công tử Ly Syaoran bừng bừng lửa giận.Dĩ nhiên là họ chả dại ở lại để hứng chịu cơn giận đó.Syaoran gần như gầm lên:

- Cô được lắm Sakura, cứ chờ đó đi.Tôi nhất định phải cho cô một bài học nữa mới được.

- Cái thứ hữu dũng vô mưu, chỉ giỏi bắt nạt con gái như anh thì cùng lắm là đánh tôi thôi chứ có làm gì được đâu nào.

- Cô…cô..

Và rồi Syaoran hậm hực bỏ đi, còn Sakura thì cười khúc khích ra chiều rất thích thú.Eriol đến đằng sau cô lắc đầu ngao ngán.

- Cậu với Syaoran định chiến tranh đến bao giờ đây?

- Đến khi nào hắn chịu thua tớ và phải biết ngoan ngoãn nghe lời tớ

- Thế thì hai cậu sẽ phải chiến tranh cả đời.Tớ chắc chắn Syaoran cũng suy nghĩ giống cậu đấy.

- Tốt thôi, cứ chờ xem ai thắng ai.

Rồi Sakura cũng bỏ đi, để lại Eriol một mình.Cậu cũng chả quan tâm lắm đến cô, vì cậu đang bận suy nghĩ cách nào để chuồn ra khỏi cung đi thăm Tomoyo.Nhưng ngặt nỗi, Phụ vương vẫn chưa cho cậu ra ngoài, Syaoran thì luôn canh chừng cậu không rời mắt, mà nhờ Sakura đi gặp Tomoyo mãi thì cậu không muốn.Lúc này cậu đang rất mong được gặp cô.Chỉ mới 2 ngày mà cậu đã

thấy nhớ ánh mắt, giọng nói, nụ cười của cô.

- Mình làm sao thế này, sao cứ bứt rứt không yên vậy nhỉ? – Eriol bối rối.