Chuyển ngữ: Yunchan
"Làm sao để cô nương động tâm với ngươi trong thời gian ngắn nhất?"
"Một, gây hiểu lầm, thu hút sự chú ý của nàng. Hai, ba lần bốn lượt kí©h thí©ɧ điểm nhạy cảm của nàng, khiến nàng nhớ ngươi mãi không quên. Ba, khiến nàng mệt lả, càng mệt càng tốt, trình độ cao nhất là mấy ngày liền không thể xuống giường."
Tư Phi Phi ôm quyển sách lậu kia mà cười tới nỗi bò lăn bò càn: "Thì ra là có chuyện này, ta đã bảo sao Ngưu đạo trưởng lại quái lạ như vậy rồi mà, chẳng biết quyển sách này y lấy được từ đâu nữa, ta còn chưa nghe thấy nó lần nào cả. Ơ, không biết là ai viết, tới tên cũng không đề sao."
Đào Mộc lấy tay đỡ cằm, đắn đo cân nhắc, rồi mới lên tiếng: "Do ta viết."
Từ Phi Phi hự một tiếng thật nhẹ, bật cười khẽ: "Đào cô nương còn có tài này nữa ư."
Đào Mộc thấy được an ủi phần nào, tuy phản ứng của Tư Phi Phi có hiệu quả tương tự như Ngưu Quỳnh, nhưng ít ra thì còn kín đáo hơn chút đỉnh, làm người nghe dễ chấp nhận hơn.
"Ngưu đạo trưởng vốn một lòng hướng đạo, hôm nay sinh ra niệm tưởng này với cô nương quả là khiến người ta phải thổn thức, từ duyên phận này quả nhiên là khó nói trước được." Mắt Từ Phi Phi ánh lên ý cười, cất giọng cảm khái.
Đào Mộc thì đỡ trán than thở: "Nghiệt duyên thì có."
"Sao cô nương lại nói lời này, lẽ nào đạo trưởng không phải là ý trung nhân của cô ư?"
Đào Mộc bèn thành thực tỏ lòng ấm ức: "Từ nhỏ ta đã hướng tới mẫu công tử văn nhã mặt như quan ngọc rồi, mẫu nam nhân thô lỗ cục cằn như hắn thực tình không phải sở thích của ta đâu."
Tư Phi Phi cười phì, hạ thấp giọng ra chiều thần bí: "Đó là vì cô chưa thấy dáng vẻ trước đây của đạo trưởng thôi."
"Hả?" Đào Mộc biết yêu có thể thiên biến vạn hóa, chứ con người thì biến hóa kiểu gì, bèn lộ vẻ ngạc nhiên, muốn nghe cho rõ ngọn ngành.
Tư Phi Phi nhấp nhấp môi đầy tao nhã, tư thái vô cùng đoan trang, nhỏ nhẹ nói: "Lần đầu ta gặp đạo trưởng là vào năm y gần mười bảy, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, không hề giống với người lớn lên ở đạo quan, mà trái lại giống với một thế gia công tử tuấn tú nhiều hơn."
"Ồ?" Đào Mộc bắt đầu hứng thú: "Ta chỉ nghe nói nữ mười tám thì thay đổi, lẽ nào nam cũng vậy? Với hình tượng của hắn bây giờ thì không phải chỉ lệch một chút xíu thôi đâu."
"Đào cô nương dường như có thành kiến rất lớn với đạo trưởng thì phải." Tư Phi Phi chậm rãi đưa tách trà xanh cho nàng: "Theo ta thấy hình ảnh khí vũ hiên ngang, cao lớn uy mãnh của y hiện tại cũng không tồi chút nào."
Đào Mộc hừ mũi, miễn ý kiến.
Tư Phi Phi che miệng cười khẽ, đoạn nói tiếp: "Lần thứ hai ta gặp đạo trưởng là vào hai năm sau, khi đó y đã có dáng vẻ như bây giờ, nghe biểu tỷ nói là vì lúc bắt yêu y lúc nào cũng bị nữ yêu trêu đùa, còn bị những yêu vật đạo hạnh cao thâm chẳng coi ra gì, cho nên mới để râu, để tăng thêm sức uy hϊếp."
Nói rồi lại mỉm cười: "Đạo trưởng đôn hậu chính trực, không giỏi ăn nói, càng không biết cách làm cô nương vui, Đào cô nương nên vị tha hơn mới phải, duyên phận đến không dễ, có được rồi thì nên quý trọng."
Đào Mộc muốn nói "Nếu không dễ thì cũng chẳng cần ráng níu kéo làm gì, sớm tụ sớm tan sớm lên đàng mới là chính đạo."
Nhưng nàng vừa tính lên tiếng thì chợt nghe nha hoàn bên ngoài bẩm báo: "Phu nhân, công tử về rồi."
Mắt Tư Phi Phi ánh lên ý cười, đứng dậy cáo lui. Đào Mộc cũng muốn đi xem thử dáng dáp của vị công tử trong truyền thuyết đó ra sao, nhưng lại không biết viện cớ gì, đành phải vờ vịt đưa tiễn, rồi lén la lén lút bám theo.
Nhà phú quý thì chú trọng rất nhiều thứ, đình đài lầu các, ngọc thạch thủy tạ là đồ trang trí cơ bản phải có, do đó Đào Mộc bèn chọn một cái núi giả núp vào, ngó dáo dác vào phòng khách nhỏ, thấy đứng bên cạnh Tư Phi Phi là một công tử ôn nhuận, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng, nhưng không nghe rõ họ đang nói gì.
Đào Mộc vốn không có ý định nghe lén chuyện nhà người ta, chỉ muốn tới chiêm ngưỡng phong thái nhân vật trong tin đồn một tí thôi, giờ được thỏa mãn rồi thì muốn chuồn êm đi. Nào ngờ một hòn đá to bằng quả đấm đột nhiên giáng xuống từ trên trời, nện chính xác vào ót nàng. Đào Mộc bị đập tới nỗi mắt nổ đom đóm, mỗi tội có tật giật mình nên không dám la, nhịn đau ngửa đầu lên thì thấy Ngưu Quỳnh đang nằm ngất ngưỡng trên đỉnh núi giả, liếc mắt nhìn xuống nàng từ trên cao, trên tay còn đang cầm hòn đá nhỏ, cất giọng đầy chính trực: "Ồ, ném trật rồi."
Đào Mộc nghiến răng: "Đánh lén sau lưng, hèn hạ."
"Ta hèn hạ, ngươi hạ lưu, xứng đôi." Ngưu Quỳnh trở người nhảy xuống, bước lại gần nàng: "Lẽ nào ngươi không tới nhà nam tử để nhìn lén nam nhân sao?"
Đào Mộc là một yêu có trách nhiệm, bị nhìn ra ý đồ sẽ không thẹn thùng, chỉ biết nổi giận, còn giận một cách đầy lý lẽ: "Ta muốn nhìn ai thì nhìn, liên quan gì tới ngươi."
Mặt Ngưu Quỳnh đanh lại: "Lẽ nào ngươi động tâm với Ngôn Thiêm, ta khuyên ngươi nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi."
"Hừ, người mà ta nhìn trúng thì lý nào lại dễ dàng buông tha." Đào Mộc đáp bừa theo bản năng, nói xong mới nhận ra Ngôn Thiêm là ai. Không sai, nàng đến đây để thưởng thức phong tư của y, nhưng quy tắc của nàng là không phá hoại nhân duyên của người khác. Lòng nàng luôn cực khinh loại người này, nhưng lúc nãy đã lỡ miệng, mà nàng thì không muốn nhượng bộ dễ dàng, thế là lại thấp thỏm bất an liếc liếc hắn.
Quả nhiên Ngưu Quỳnh sầm mặt xuống, xách cổ áo nàng lên như xách con gà, xách thẳng đến phòng khách nhỏ: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi tuyệt vọng hoàn toàn."
"Thả ra, ngươi thả ta ra!" Đào Mộc giãy giụa cực lực: "Ta đâu phải đồ vật, ngươi đừng có xách ta."
Ngưu Quỳnh làm như không nghe thấy, xách nàng nhảy vào trong sảnh.
Tư Phi Phi thấy họ bước vào với tư thế kỳ lạ thì bật cười: "Đạo trưởng, Đào cô nương là nữ tử, ngài làm thế e là không ổn đâu."
Ngưu Quỳnh hơi nới lỏng tay, Đào Mộc bèn nhảy tót ra xa hắn năm bước: "Hừ, ta giận rồi."
"Vậy ngươi cứ giận đi." Ngưu Quỳnh ngay thẳng chính trực: "Để ta nói với lão Ngôn hai câu."
Đào Mộc mắc nghẹn, Tư Phi Phi im bặt.
Trong khi đó lão Ngôn đồng thời cũng chính là chủ nhân của Ngôn phủ cũng kinh ngạc ra mặt, đảo mắt qua lại giữa hai người. Đào Mộc cảm thấy ánh mắt này hơi quen nhưng không nhớ ra là mình đã gặp ở đâu, bèn nhìn hắn chòng chọc cố nhớ.
Ngưu Quỳnh tiến lên hai bước chặn ngang tầm mắt nàng, sau đó mới lên tiếng: "Làm ăn thế nào?"
Ngôn Thiêm khẽ mỉm cười: "Khá tốt."
"Có lẽ là không dễ chịu nhỉ." Ngưu Quỳnh cười ha hả, hỏi tiếp: "Ta nghe Ngôn phu nhân nói mấy ngày trước ngươi vừa từ Nhật Bản về."
Ngôn Thiêm nhìn hắn, vẫn cười khẽ đáp: "Đã dàn xếp xong cả."
"Ồ..." Ngưu Quỳnh dài giọng: "Dàn xếp?"
Chân mày Ngôn Thiêm giật lên như nhớ ra điều gì: "Nếu không nhờ đạo trưởng nhắc nhở thì ta đã quên mất rồi, đúng là có người cần dàn xếp."
"Người nào?" Tư Phi Phi nhẹ giọng hỏi vào một câu.
"Thật ra cũng không khẩn cấp lắm, vả lại đợt làm ăn này không có ảnh hưởng quá lớn." Ngôn Thiêm ôm lấy nàng, cất giọng như xuân phong: "Có điều nếu mặc kệ hắn thì hắn sẽ uất ức, làm hại thân."
Tư Phi Phi cười dịu dàng: "Phu quân làm việc luôn chu toàn."
Ngưu Quỳnh hừ lạnh: "Quả thật chu toàn."
Nhìn dáng vẻ của hắn cứ như đang nén giận, Tư Phi Phi và Đào Mộc đều rất khó hiểu, trố mắt nhìn nhau chốc lát rồi chợt nghe hắn sừng sộ lên giọng: "Đào Mộc là người của ta."
Bịch!
Có tiếng gì đó vừa rơi xuống đất.
Tư Phi Phi nhìn Đào Mộc đang bám mép bàn gượng dậy, nín cười nói: "Đạo trưởng quá ngang ngược rồi, phải để Đào cô nương gật đầu mới tính chứ."
"Đồng ý hay không đều như nhau." Ngưu Quỳnh nói giọng ngay thẳng: "Ai dám chạm vào nàng thì ta phế kẻ đó."
Oạch!
Đào Mộc mới gượng dậy được chút xíu lại té chổng vó.
Đại hồ tử thần kinh không bình thường, quá không bình thường!
Đào Mộc nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhất là câu cuối cùng hắn nói, tuy tác phong thô lỗ trước sau như một, nhưng ý cảnh cáo vẫn rõ rành rành. Cảnh cáo ai? Ngôn Thiêm sao?
"Không lẽ hắn động tình với mình thật?"
"Ta thấy mười phần thì hết chín là thật." Chiếc giường nhỏ lõm xuống, Đào Mộc quay phắt qua thì thấy Ngôn Thiêm trong bộ bạch y phong tư trác tuyệt đang ngồi bên cạnh mình.
"Ngài ngài ngài..." Đào Mộc cà lăm: "Sao ngài lại tới đây?"
"Ta tới để gặp nàng mà."
"Gặp... ta?" Đào Mộc nuốt nước miếng: "Hơn nửa đêm rồi không ổn đâu, nếu bị phu nhân biết..."
Ngôn Thiêm tới gần hơn chút nữa, mắt ánh lên ý cười mị hoặc: "Nàng ấy ngủ rồi, không biết đâu."
Răng Đào Mộc va vào nhau lập cập, thấy y càng ngày càng xít lại gần, tay cũng đã giơ lên, làm người nàng run bắn: "Thật, thật ra ta chỉ hâm mộ ngài thôi, nhưng hành động của ngài bây giờ làm ta thấy rất đáng khinh."
"Chậc, thật là ngu dốt, chẳng biết lão đạo kia vừa ý ngươi chỗ nào nữa." Ngôn Thiêm rút tay về rồi giở giọng chế nhạo, lắc mình một cái.
Đào Mộc trợn trắng mắt: "Cá, cá yêu!" Sau khi lấy lại phản ứng nàng bèn bực tức chỉ trích hắn: "Ngươi còn dám quay lại! Ngươi là đồ tiểu nhân bội tín thiếu nghĩa khí!"
Tiểu nhân cá yêu vẫn tỉnh bơ như không: "Ngươi với lão đạo kia gian diếu với nhau, thế thì tại sao ta phải cứu ngươi."
"Ngươi nói bậy!" Đạo Mộc nổi cáu: "Ngươi thấy bọn ta... gian, gian diếu hồi nào?"
"Hắn đã không gϊếŧ ngươi mà còn giữ ngươi lại bên cạnh, đó chẳng phải gian diếu thì là gì?" Cá yêu nói năng đầy lý lẽ: "Ngươi dám cấu kết với đạo sĩ, gϊếŧ hại đồng tộc, ta phải đi tố cáo ngươi với Yêu vương, ngươi cứ chờ bị kiện đi."
"Vậy phải xem ngươi còn mạng để về hay không đã!"
Ngưu Quỳnh chẳng biết từ đâu trồi ra, vụt kiếm đâm thẳng về phía cá yêu, cá yêu không trả đòn mà chỉ lách mình né: "Xem ra ngươi không muốn cứu Ngôn Thiêm rồi."
Kiếm quang chợt dừng, Ngưu Quỳnh ngừng tay lại, đôi mắt đen láy nhen nhóm cơn giận ngút trời: "Ngươi giấu hồn phách của y ở đâu?"
"Ở một nơi... mà ngươi mãi mãi không tìm được." Cá yêu cười hả hê: "Ngươi còn muốn gϊếŧ ta nữa không?"
Đào Mộc sợ tới chết lặng: "Ngươi, ngươi chiếm xác của Ngôn công tử, sao ngươi lại vô sỉ như vậy hả!" Nói rồi giọng nàng cứng lại như sực nhớ ra điều gì: "Ngươi làm gì Ngôn phu nhân rồi?"
"Nàng ấy là thê tử của ta, dĩ nhiên ta phải đối xử tốt với nàng ấy rồi, lúc này... ha ha, e là đã mệt lả rồi."
Đào Mộc thấy lạnh buốt sống lưng, tim quặn lên, lặp đi lặp lại chỉ mỗi một câu: "Sao ngươi lại vô sỉ như vậy, sao lại vô sỉ như vậy..."
"Ha ha ha, vô sỉ?" Cá yêu đanh mặt dữ tợn: "Sao lại tính là vô sỉ? Ta yêu nàng ấy, Đào Mộc, chẳng phải ngươi cũng thích cái bề ngoài này của Ngôn Thiêm sao? Ta không tin ngươi không muốn một đêm xuân tiêu với hắn, vốn dĩ nể tình chúng ta cùng chung hoạn nạn, muốn thỏa mãn ước nguyện của ngươi một lần, nhưng giờ nhìn lại... hình như không cần thiết nữa."
Mặt Đào Mộc tái đi, chưa nói được câu nào thì đã thấy Ngưu Quỳnh đâm kiếm tới, nét mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Cá yêu không địch lại nên cấp tốc hóa thành luồng sáng bỏ chạy, bỏ lại một câu trong gió: "Không muốn cứu Ngôn Thiêm thì gϊếŧ ta đi."
Ngưu Quỳnh tức tới xanh mặt, cất bước muốn đuổi theo, nhưng mới đi được hai bước thì khựng lại, nhìn Đào Mộc đang sợ run sau lưng: "Đồ ngốc, bị người ta giở trò cũng không biết tránh!"
Đào Mộc ngơ ngác nhìn hắn: "Ngôn phu nhân mới là người bị giở trò kia kìa!"