Quyển 1 - Chương 21: Thất tịch trường tương thủ (2)
Màn đêm dần buông, chúng tôi bất ngờ được nghênh đón A Mễ Nhĩ cùng Bích Oánh – ăn vận vô cùng lộng lẫy. Thì ra A Mễ Nhĩ đưa Bích Oánh tới Tây Phong Uyển để dự đêm Thất tịch cùng tôi, cậu ta cung kính quỳ xuống trước mặt Nguyên Phi Bạch, thưa: “Bẩm Tam gia, chủ tử nhà tiểu nhân gửi thư về, nói là có chút việc chưa xử lý xong, còn phải ở lại Tây Vực một thời gian nữa, không về kịp đêm Thất tịch với Oánh cô nương, nghĩ rằng Mộc cô nương và Oánh cô nương là tỷ muội kết nghĩa, lễ khất xảo lại là ngày tụ họp của các cô gái nên mới sai tiểu nhân đưa Oánh cô nương sang, xin Tam gia chiếu cố cho.” Nguyên Phi Bạch ôn tồn bảo hắn đứng lên, cười nói: “Tứ gia của các ngươi suy nghĩ cho Oánh cô nương thật chu đáo, lại còn sợ nàng ở một mình không qua được tiết Thất xảo.” Anh ta liếc tôi một cái rồi nói tiếp: “Sớm nghe nói Phi Giác yêu thương Oánh cô nương hết mực, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên không giả.”
Mặt Bích Oánh thoáng đỏ bừng, lúng túng nhìn về phía tôi và Tống Minh Lỗi mà Tống Minh Lỗi lại lạnh lùng quay mặt qua chỗ khác. Mặc dù tôi hết sức nghi ngờ tác giả lá thư này là Quả Nhĩ Nhân nhưng sắc mặt cũng không thể nào tốt lên được.
Có điều, gặp được Bích Oánh vẫn khiến tôi rất vui mừng. Nhân lúc ít người, nàng giải thích rằng vốn chỉ muốn nhân lễ Thất xảo đến thăm tôi, không ngờ A Mễ Nhĩ lại nói như vậy, lại còn không đầu không đuôi bảo tôi không được hiểu lầm, ánh mắt thì cứ một mực hướng về phía Tống Minh Lỗi. Tôi yên lòng rồi lại tự thấy buồn cười, rõ ràng là nàng muốn gặp Tống Minh Lỗi lại còn đem tôi ra làm cớ.
Vì vậy, tôi bèn cười ha hả đi kéo Tống Minh Lỗi lại. Giống như lễ Thất xảo của Tiểu ngũ nghĩa năm ngoái, ba người chúng tôi cùng dùng rơm bện ra một “Xảo nương nương” cao chừng một thước, sau đó mặc áo xanh quần đỏ cho nàng, đặt vào trong đình viện, dâng trái cây lên, sau đó bưng ra các loại đồ cúng đã chuẩn bị sẵn, đó là mầm đỗ được cắt đứt ra đặt vào một chén nước trong, nhìn vào bóng mầm dưới ánh trăng để đoán độ khéo vụng.
Chúng tôi thắp sáng tất cả đèn cung đình trong Tây Phong Uyển rồi bày lên trái cây Tây Vực mà A Mễ Nhĩ mang tới. Sau đó tôi và Bích Oánh theo lệ cũ, dùng tơ ngũ sắc xe chỉ luồn kim, đua xem ai nhanh hơn, tổ chức thi cắt giấy hoa, thi về độ khéo léo, kết quả là tôi thua tất, vô tình khiến Tây Phong Uyển mất hết cả mặt mũi. A Mễ Nhĩ đắc ý vô cùng còn Tố Huy thì trợn mắt nhìn tôi.
Bích Oánh mang theo cổ cầm, tấu cho mọi người nghe một khúc Việt nhân ca, thi thoảng lại liếc về phía Tống Minh Lỗi, ý tứ không nói cũng rõ, vậy mà Tống Minh Lỗi vẫn một mực thản nhiên. Một khúc này kết thúc, chúng tôi đều vỗ tay khen hay. Nguyên Phi Bạch cũng là cao thủ đánh đàn, vẻ mặt anh ta lúc này có thể nói là kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Bích Oánh nhà chúng tôi là một đối thủ hiếm có như vậy, sau đó bèn mời Bích Oánh hợp tấu một khúc Quảng lăng tán, khiến mọi người say mê hồi lâu. Ánh mắt Tống Minh Lỗi nhìn Bích Oánh rốt cuộc cũng hòa hoãn hơn.
Tôi mỉm cười vỗ tay, trong lòng không khỏi nghĩ, không biết Cẩm Tú đang ăn tết ở đâu? Nghĩ vậy liền thấy lòng buồn bã, bỗng một trận cười duyên truyền tới: “Khúc Quảng lăng tán này thật tuyệt.”
Chúng tôi cùng nhìn lại, chỉ thấy một giai nhân vận nam trang đang đứng trước cửa thùy hoa, đôi mắt tím dưới ánh sao đêm Thất tịch đặc biệt rực rỡ, ngọc nhan tuyệt thế mang một tia vui cười, tai phải đeo một chuỗi ngọc màu tím, một thân áo trắng, tư thế hiên ngang, đầu mày lại nhuốm vẻ phong tình, đi đằng sau là thị vệ áo đen, nét mặt cung kính dị thường, chính là cô em gái Cẩm Tú mà tôi ngày nhớ đêm mong cùng Kiều Vạn.
Tôi cười mừng rỡ, lập tức chạy tới muốn nắm tay Cẩm Tú, không ngờ nàng lại bước qua mà không thèm nhìn, trực tiếp đi về phía Nguyên Phi Bạch, quỳ một gối, vừa làm lễ gia thần vừa chậm rãi nói: “Đêm Thất tịch nhớ nhung tỷ tỷ, Cẩm Tú tự ý tới thăm, còn mong Bạch Tam gia thứ tội.”
Tôi xấu hổ đứng tại chỗ, khó chịu nhìn Cẩm Tú. Nguyên Phi Bạch im lặng nhìn Cẩm Tú đang quỳ trên mặt đất, liếc nhanh qua tôi rồi cười nhát, vươn tay về phía Cẩm Tú: “Cẩm cô nương khách sáo quá, cô nương tới thăm hàn xá là vinh hạnh cho kẻ hèn này chứ nào có tội gì, xin mau đứng lên.”
Lúc này Cẩm Tú mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Nguyên Phi Bạch, nương theo tay anh ta để đứng lên. Nguyên Phi Bạch vốn ngồi bên trái tôi, Bích Oánh ngồi bên phải, nàng vừa thấy Cầm Tú liền nhanh nhẹn nhường chỗ, để Cẩm Tú ngồi xuống cạnh tôi, sau đó lại thừa cơ chạy đến bên cạnh Tống Minh Lỗi. Nguyên Phi Bạch sai Tố Huy đi chuẩn bị hai cái bàn, mang thêm rau dưa, trái cây, đôi bên cùng ngồi xuống.
Cẩm Tú đột nhiên tới thăm khiến mọi người cảm thấy hơi đột ngột, cả sân chìm vào im lặng. Cẩm Tú và Kiều Vạn cũng không nói gì, tuy nàng nói tới thăm tôi nhưng lại chẳng thèm liếc tôi một cái. Trong lòng chợt đau xót, đang định mở miệng nói chuyện thì Hàn tiên sinh đã làm sống lại bầu không khí: “Vẫn nghe kiếm pháp của Cẩm Tú cô nương có một không hai trong võ lâm, hôm nay là lễ khất xảo, không bằng mời cô nương múa một khúc trợ hứng, được không?”
Mọi người lập tức ủng hộ, Cẩm Tú cũng không từ chối, cười đáp: “Vậy ta xin bêu xấu.”
Chữ “xấu” vừa ra khỏi miệng, nàng đã nhảy ra giữa sân, duyên dáng tựa chim nhạn, tay áo mờ ảo, xuất trần tuyệt thế, mọi người đồng loạt hoan hô. Nàng vái chào Nguyên Phi Bạch: “Chẳng biết có thể mời Tam gia đàn một khúc trợ kiếm khí không?”
Nguyên Phi Bạch trầm ngâm trong chốc lát rồi mỉm cười nói: “Có gì mà không được.”
Nguyên Phi Bạch khẽ giơ tay, một làn điệu duyên dáng, nồng nàn đã vang lên, tôi tập trung lắng nghe, thì ra là tác phẩm đắc ý được truyền khắp thiên hạ của anh ta – Trường tương thủ (mãi bên nhau), mà kiếm bạc của Cẩm Tú vang một tiếng, nương theo bóng hình phiêu diêu của nàng, ánh bạc bắt đầu bay lượn.
Dưới trời sao, mỗi người chúng tôi im lặng nhìn, chăm chú nghe, một đàn một kiếm như bạn cũ nhiều năm mới gặp, phối hợp với nhau lại ăn khớp đến vậy.
Trong khoảnh khắc, chúng tôi đều ngơ ngẩn. Tựa như đá quý tranh nhau tỏa sáng dưới ánh sao, làn kiếm bạc của giai nhân mắt tím nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển tựa rồng, rực rỡ thu cúc, tươi rạng tùng xuân, theo tiếng đàn tuyệt diễm của Nguyên Phi Bạch, phảng phất như mây che bóng trăng, nhẹ nhàng như gió bay trong làn tuyết.(1)
Một khúc này kết thúc, chúng tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong điệu múa kiếm đẹp đẽ ấy. Tôi cảm động đến rơi nước mắt, đang quay đầu định nói với Nguyên Phi Bạch thì thấy anh ta đang chăm chú nhìn Cẩm Tú, mà Cẩm Tú cũng đang nhìn lại, ánh mắt của bọn họ thắm thiết đến vậy, tựa như có hoa lửa văng khắp nơi. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng lại mỉm cười như thường, lùi về chỗ ngồi, còn Nguyên Phi Bạch cũng cười, khen ngợi bài múa kiếm của Cẩm Tú đã đạt đến độ siêu phàm.
Lòng tôi bắt đầu run rẩy dữ dội, Cẩm Tú là một mỹ nhân tuyệt thế nhường ấy, võ công cao siêu lại dịu dàng, động lòng người, cùng với Nguyên Phi Bạch thì thực xứng đôi. Tôi bỗng nhớ đến hôm đó ở sơn động, trong lúc hôn mê anh ta đã kêu tên Du Du, Du Du ấy liệu có phải là tôi nghe lầm, thật ra phải là Tú Tú mới đúng.
Tố Huy đã nói Nguyên Phi Bạch từng có một hồng nhan tri kỷ, vẫn thường cùng Tam gia đánh đàn, vẽ tranh trong Thưởng Tâm các, có lúc còn bàn luận võ nghệ,…
Đây là lí do vì sao bọn họ kết hợp ăn ý như vậy ư?
Bàn tay đặt dưới bàn vô thức nắm chặt váy…
“Mộc cô nương, sao sắc mặt cô lại tái như vậy?” Giọng nói của Tố Huy bỗng truyền tới, thì ra cậu ta đang rót rượu. Tôi lập tức khôi phục tinh thần, cùng mọi người trầm trồ khen ngợi, nhưng trong tim lại như bị lưỡi dao sắc bén cắt thủng một lỗ.
Lẽ nào người mà Cẩm Tú nói đến hôm trừ tịch không phải là tướng quân, mà là, mà là Nguyên Phi Bạch?
A Mễ Nhĩ rõ ràng vẫn còn mang thù lần trước bị tôi nhìn thấy hết cơ thể. Nhân lúc tôi còn đang sững sờ, và tất cả mọi người đều khen ngợi màn cầm kiếm phối hợp tuyệt vời của Cẩm Tú và Nguyên Phi Bạch, hắn ta bỗng thốt ra một câu, không biết Mộc cô nương có mang tới vật gì dâng lên Thất nương nương?
Vì vậy, tất cả mọi người đều nhất loạt nhìn về đây khiến tôi xấu hổ toát cả mồ hôi. Tôi lườm A Mễ Nhĩ đang vô cùng đắc ý kia một cái thật sắc, Tố Huy chợt nói: “Mộc cô nương nhà ta bụng đầy kinh luân, mấy thứ đồ chơi của nữ tử bình thường sao có thể sánh bằng, chẳng qua là sợ lấy ra sẽ dọa ngươi sợ choáng váng thôi.”
Tôi đang muốn giải thích thì Cẩm Tú đã cười nhẹ: “Gia tỷ thích nghịch ngợm mấy thứ đồ mới lạ, không biết Tam gia đã nhìn thấy cây bút của nàng chưa? Hồi sinh nhật bảy tuổi, cha có hỏi hai chúng ta muốn quà gì, ta liền nói muốn ăn đồ chơi làm bằng đường(2), còn tỷ tỷ cái gì cùng không muốn, cứ khăng khăng xin cha mua cho đám lông vũ của đại thúc xóm bên, về sau ta mới biết thì ra đó là một cây bút.”
Nguyên Phi Bạch nhìn về phía tôi, cười khẽ tỏ vẻ đã hiểu.
Tố Huy và Vi Hổ túm tụm bàn luận một hồi, sau đó Tố Huy chạy tới quỳ xuống trước mặt tôi, nói: “Cô nương, Lỗ Nguyên đã chế xong châu nỏ mà cô muốn, sao không lấy ra để tranh xảo.” Dứt lời liền nhìn về phía A Mễ Nhĩ đầy khıêυ khí©h.
Tôi trấn tĩnh lại, nhìn Nguyên Phi Bạch tỏ ý hỏi. Anh ta vui vẻ đồng ý, tôi liền gật đầu với Vi Hổ, Lỗ Nguyên lập tức về phòng, hăng hái đem ra một hộp sắt. Tôi thầm than một tiếng, cứng ngắc đứng dậy, định đón lấy chiếc hộp, không ngờ Lỗ Nguyên cứ như đang bồng con mình vậy, tôi cố gắng giật mấy cái, ông ta mới lưu luyến mà buông tay.
Tôi gượng cười đi về phía Nguyên Phi Bạch: “Tam gia, hôm nay là Thất tịch, Mộc Cẩn ngu dốt, mấy thứ đồ của con gái thật sự không làm nổi, may mà chiếc bao tay(3) mấy hôm nay tôi cùng Vi tráng sĩ, Lỗ tráng sĩ cùng nhau thiết kế cho Tam gia đã làm xong, bây giờ dâng lên Thất nương nương nhân tiện đưa cho ngài sớm hơn!”
Tôi mở nắp hộp, lấy ra một chiếc bao tay lóng lánh ánh bạc, trên mặt có khắc hoa văn nhị long hí châu cùng sóng biển, sườn đá, nhìn qua thì cũng giống bao tay thông thường. Tôi cẩn thận đeo cho Nguyên Phi Bạch, cài móc bí mật, sau đó đỡ tay anh ta chỉ về một chiếc đèn vuông nắp trắng trong sân, rồi cầm tay hạ xuống một chút làm kí©h thí©ɧ bộ phận then chốt, mười mũi tên nhỏ đồng thời bắn ra, lực phóng rất lớn. Chiếc đèn kia bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, rơi đầy xuống đất, ngọn lửa chậm rãi đốt cháy thân đèn, trong lúc mọi người đang kinh hãi, đã biến thành tro.
Tôi chậm rãi rời khỏi Nguyên Phi Bạch, bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, mà những người khác bắt đầu dùng đủ loại ánh mắt khác nhau nhìn tôi, có tán thưởng, có hoảng sợ, có suy nghĩ sâu xa…
Cách nhìn của mọi người đối với tôi và chiếc nỏ đó thế nào cũng được, tôi vốn chẳng quan tâm, bởi giây phút đó, ý nghĩ về việc Nguyên Phi Bạch và Cẩm Tú yêu nhau đang tạo một phản ứng nào đó trong lòng tôi, khiến tim tôi quặn đau, sau đó lại nhanh chóng kết vảy, không ngừng lắng xuống khiến tôi trở tay không kịp.
Một lát sau. Nguyên Phi Bạch bật cười sang sảng: “Nha đầu này, sao lại thích khác người như thế, ta còn thắc mắc nàng và Lỗ Nguyên, Vi Hổ làm cái gì mới lạ, thì ra là thứ này.”
Tôi mỉm cười đáp: “Mộc Cẩn làm cái này để bảo vệ người thân của mình, mặc dù Tam gia võ công hơn người, nhưng đi đứng bất tiện, nếu chẳng may có tặc nhân tới mà hộ vệ lại không ở bên cạnh, chiếc nỏ này có thể thay tôi bảo vệ Tam gia.”
Lời này là thật lòng, Trương Đức Mậu đã nói cho tôi xuất thân của Liễu Ngôn Sinh, năm mười tuổi bái Kim Cốc chân nhân nổi tiếng thiên hạ làm thầy, năm mười lăm đã có tiếng tăm lớn, song năm ấy lại vì đùa giỡn sư nương mà bị đuổi ra khỏi sư môn. Từ đó về sau, lão ta trở thành môn khách của Liên thị, năm Liên phu nhân mười lăm tuổi, liền theo nàng tới Nguyên thị. Võ công của lão được liệt vào hàng thập đại cao thủ trong giang hồ, tính tình âm ngoan giả dối, thích nữ sắc, sở trường về dùng độc, tuyệt kỹ là Thập lý phiêu hương, trừ phu nhân, người bình thường không ai có thể tiến lại trong vòng ba bước.
Nếu không thể tiến lại trong vòng ba bước, người này lại am hiểu về độc, tôi nghĩ chắc chỉ có ám khí rất lợi hại mới có thể gϊếŧ chết tên súc sinh này. Vậy nên mới để Trương Đức Mậu đi giúp tôi phục chế lại, thêm vào một phần độc dược cùng hỏa dược, so với chiếc đưa cho Nguyên Phi Bạch thì đáng sợ hơn nhiều.
Mặt khác, tôi từng nghĩ, lúc báo thù xong hẳn không thể toàn thân trở ra, hiển nhiên là không được gặp lại Nguyên Phi Bạch nữa, nên mới làm chiếc nỏ này, coi như kỷ niệm một hồi quen biết.
Mọi người không nói tiếng nào, xúc động nhìn chúng tôi, coi bộ đều cho rằng tình cảm của tôi đối với Nguyên Phi Bạch còn sâu hơn cả vực Mariana(4) rồi.
Nguyên Phi Bạch chăm chú nhìn tôi, giờ phút này, trong mắt anh ta dường như chỉ có tôi, mê mẩn mà thắm thiết. Anh ta vươn tay định nắm tay tôi khiến tôi vội vàng nhào qua ngăn lại, mồ hôi tuôn đầy trán, nói: “Tam, Tam gia, ngài phải chú ý một chút, bây giờ trên cổ tay ngài vẫn còn cái vật kia đó.”
Tố Huy bật cười, tiếp đó mọi người cũng bị chọc cho cười theo, ngay cả Nguyên Phi Bạch cũng cười ha hả, sau đó bèn nhẹ nhàng hỏi tôi, chiếc nỏ này có tên không?
Tôi nhìn vào đôi mắt phượng của anh ta rồi lại nhìn Cẩm Tú, thầm nghĩ nếu ngày nào đó tôi không còn, mà người trong lòng ngài thật sự là Cẩm Tú, vậy thì xin ngài hãy chăm sóc nàng thật tốt.
Vì vậy tôi dịu dàng cười đáp: “Bẩm Tam gia, chiếc nỏ này có tên Trường tương thủ.”
Tôi nhìn về phía Cẩm Tú, nàng cũngg cười, cười thảm thương đến vậy, không có chút vui vẻ nào.