- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Móc Bùn Và Cá Nhỏ
- Chương 7
Móc Bùn Và Cá Nhỏ
Chương 7
Ngu Y Kiệt rất thường xuyên đến nhà Lưu Đồng làm bài tập, thỉnh thoảng còn ở lại ăn cơm, thế nhưng gần đây mỗi lần đến nhà Lưu Đồng cậu lại phát hiện bố mẹ Lưu Đồng đều không ở nhà, cho nên cậu đành phải ăn cơm nhà xong mới qua. Hôm nay trong nhà vẫn là chỉ có một mình Lưu Đồng, Ngu Y Kiệt hỏi nguyên nhân, hắn luôn luôn không muốn nhắc tới tỉ như.
“Tonny, sao chỉ có một mình anh ở nhà, cô chú bận gì sao?”
“A… Đi du lịch a!”
“Anh sắp thi tốt nghiệp rồi, hai người vậy mà đi du lịch?”
“Thành tích của anh tốt như vậy họ đâu cần lo lắng gì… Nè, lấy sách ra làm bài tập đi!”
Ngu Y Kiệt lấy sách vở ra, dời ghế đến ngồi kế bên Lưu Đồng, cậu đúng là không thông minh bằng Lưu Đồng, những bài này trên lớp thầy đã giảng qua cách làm, nhưng mà cậu không nhớ được! Lưu Đồng rất nhanh đã làm xong bài tập của mình, sau đó chính là quá trình phụ đạo cho Ngu Y Kiệt… Việc này Lưu Đồng cũng đã quen, Cá Nhỏ của hắn từ nhỏ đã ngây ngốc như thế này, tiếu dung cũng ngốc ngốc, nhưng hắn chính là thích dáng vẻ ngu đần đến đáng yêu kia. Bởi vì, khi cậu như vậy, mới chính là đối với mình ỷ lại hoàn toàn.
Nhưng mà hôm nay Ngu Y Kiệt dạy thế nào cũng không hiểu nổi, không hiểu thì bắt đầu gãi đầu của mình, tóc cào đến rối bời, Lưu Đồng thực sự nhìn không được liền lấy lược cùng dây chun đến đem tóc mái của Ngu Y Kiệt chaỉ ngược lên, thắt thành một bím tóc, sau đó nhìn Ngu Y Kiệt hài lòng gật đầu
“Rồi… Như vầy rất đẹp trai a!”
“Không nói nữa, làm bài đi làm bài đi… dạy em bài này, Móc Bùn ca ca ~”
Ngu Y Kiệt hướng về phía Lưu Đồng nũng nịu, ngay cả tên Móc Bùn ca ca thật nhiều năm trước gọi Lưu Đồng cũng kêu ra, lông mày cậu có chút nhíu, bờ môi có chút cong lên, dáng vẻ đáng yêu thật sự là đem trái tim Lưu Đồng hoá thành nước. Lưu Đồng đột nhiên có chút không muốn dạy cậu học, nhìn bờ môi cậu vểnh lên hắn khống chế không nổi mình, sau đó chậm rãi tiến đến trước mặt Ngu Y Kiệt nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Ngu Y Kiệt ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy Lưu Đồng hướng trước mặt mình, thế nhưng cậu chẳng thể nghĩ tới Lưu Đồng sẽ hôn mình, mà mình lại một chút cũng không muốn né tránh.
Ngu Y Kiệt hai tay níu lấy cạnh bàn sau đó cúi đầu đỏ mặt, dáng vẻ không biết làm sao
“Tonny… Anh… em hỏi anh bài tập… Không phải bảo anh hôn em, làm gì đột nhiên hôn chứ, hai nam sinh lớn rồi mà hôn môi…Em…”
Ngu Y Kiệt nói năng lộn xộn, trong nội tâm thật giống như chạy vườn bách thú, cảm giác rối bời, cậu vẫn chưa nói xong, Lưu Đồng liền lại vịn gương mặt của cậu nâng ở trong lòng bàn tay sau đó lại hôn xuống, lần này không phải như khi còn bé hôn hôn moa moa của trẻ con, mà là thật sự hôn.
Lưu Đồng dán chặt lấy môi của cậu, hôn mở khe hở giữa hai miệng để hắn nhẹ nhàng đem đầu lưỡi duỗi vào, hắn mυ"ŧ lấy bờ môi Ngu Y Kiệt, đây là xúc cảm hắn đã ảo tưởng bao lâu nay, để nội tâm của hắn chậm rãi trở nên mềm mại, chậm rãi hòa tan.
Ngu Y Kiệt đã bị hôn đến choáng váng, giữa bọn họ hôn đã nhiều năm không làm qua, mà nụ hôn này lại không phải như lúc nhỏ vô tư hôn, mà là mang theo tình cảm… Ngu Y Kiệt nắm chặt nắm đấm của mình, cũng không có muốn đẩy Lưu Đồng ra, mặc cho thời gian gần như ngừng lại, mặc cho Lưu Đồng ôn nhu xâm lấn.
Lưu Đồng hôn cậu rất lâu, Ngu Y Kiệt thì ngoan ngoãn để hắn hôn, không hề nhúc nhích, Lưu Đồng hôn đến vừa lòng thỏa ý mới rời khỏi môi của cậu, sau đó ôn nhu cầm bàn tay Ngu Y Kiệt đang run rẩy
“Cá Nhỏ, em làm sao sợ đến như vậy.”
“Da mặt anh thật dày… Hôn người ta còn có như vậy…”
“Như vậy thì sao, anh hôn em là bởi vì anh thích em.”
Dưới ánh đèn không chỉ mỗi Ngu Y Kiệt mặt đỏ bừng, Lưu Đồng mặt cũng đỏ, hôn người mình thích làm sao lại xấu hổ chứ, làm sao cũng đều là thật thẹn thùng, Lưu Đồng dứt khoát đem lời trong long nói ra hết. Đột nhiên nghe được lời tỏ tình, Ngu Y Kiệt trong lòng càng luống cuống, cái này với khi còn bé nói “anh thích em” hoàn toàn không giống, khi còn bé nói “thích” chỉ là một loại thể hiện tình cảm bộc phát vô tư của trẻ con, mà bây giờ… Ngu Y Kiệt biết không phải như vậy, trong lòng của cậu vẫn luôn thích Lưu Đồng, nhưng loại tình cảm “thích” này không giống như đứa bé con ỷ lại vào ca ca ngày xưa nữa.
Ngu Y Kiệt hiện tại trong lòng cảm xúc chồng chéo, không biết trả lời Lưu Đồng thế nào, Lưu Đồng nhẹ nhàng gõ một cái lên trán của cậu
“Cá Nhỏ, ngốc cái gì đó? Anh là đang cùng em tỏ tình nghiêm túc!”
“Ô? Tỏ tình a… Thế nhưng là chúng ta còn vị thành niên… Vị thành niên yêu đương không tốt a…”
“Em nói đúng… Thế nhưng thích một người là không thể giấu được, anh từ nhỏ đến lớn đều chỉ thích em… Em hẳn là cũng cảm giác được, mà nếu em không cảm giác được, anh cũng đã nói ra rồi, em cũng nên hiểu rõ tình cảm của anh.”
Lưu Đồng mặc dù khẩn trương thế nhưng không đến mức nói năng lộn xộn, luôn luôn bảo trì hình tượng ổn trọng lãnh khốc của mình, tỏ tình cũng không có gì bối rối, hơn nữa hắn cảm thấy giữa bọn hắn tình cảm đã lâu như vậy, yêu là chuyện đương nhiên.
Ngu Y Kiệt do dự một mực nói không ra lời, Lưu Đồng biết mình nhất thời nói ra như vậy cậu khó tiếp nhận cũng rất bình thường, Lưu Đồng nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, sau đó lại đem sách vở đưa qua.
“Nè, tiếp tục làm bài tập đi.”
“Làm cái gì chứ… em… em đang rối lắm!”
“Rối cái gì, dù sao anh cũng thích em, em thích lại thì thích, không thích thì thôi.”
“Em… em đương nhiên thích anh, nếu không làm sao lại để anh hôn nhiều lần như vậy.”
Ngu Y Kiệt thẹn thùng cúi đầu, Lưu Đồng trong ánh mắt lúc đầu đều có chút từ bỏ thế nhưng nghe tình cảm trong lòng Ngu Y Kiệt đối với mình, bên trong mắt nhỏ của Lưu Đồng lại có ánh sáng, khóe miệng cũng xuất hiện một đường cong, Lưu Đồng đảo tròn mắt hơi bình tĩnh một chút, lại nắm tay Ngu Y Kiệt nói
“Làm sao đột nhiên cũng tỏ tình rồi?”
“Anh nói đúng, thích một người, là không giấu được, em từ nhỏ đã thích anh, cảm thấy có anh bên cạnh em liền an tâm, Tonny… Chúng ta… Có thể ở cùng một chỗ sao?”
Ngu Y Kiệt hơi nhíu lấy lông mày, xẹp lấy miệng nhỏ, một bộ dáng bất an. Lưu Đồng nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, sau đó đem cậu ôm vào trong ngực, giống khi còn bé vỗ vỗ phía sau lưng của cậu.
“Em muốn theo anh cùng một chỗ, vậy chúng ta liền có thể cùng một chỗ thôi, Cá Nhỏ vẫn là Cá Nhỏ, lớn như vậy vẫn thật ngốc!”
Lưu Đồng nói nói liền cười, nhưng hắn thật thích đồ ngốc trong ngực mình, cậu có ngốc đến đâu hắn cũng thích. Ngu Y Kiệt tại trong ngực hắn vặn đến vặn đi còn hung hăng nhẹ nhàng đánh hắn
“Anh mới ngốc, ngốc, ngốc, ngốc!”
“Rồi rồi rồi, anh ngốc, Cá Nhỏ ngoan, khi còn bé chỉ cần anh vỗ em, em liền không khóc, nghe lời anh, ngoan…”
Lưu Đồng dỗ dành cậu, Ngu Y Kiệt cuối cùng vươn cánh tay ôm eo lại Lưu Đồng.
Cả hai chưa bao giờ có bầu không khí ấm áp cùng mập mờ như vậy, cố gắng làm cho xong bài, Lưu Đồng rủ Ngu Y Kiệt ở lại nhà mình, Ngu Y Kiệt trái tim đều hãm trong mật ngọt, đương nhiên cũng không muốn về nha, cậu gọi điện thoại cho mẹ nói hôm nay bài tập đặc biệt nhiều, làm xong sẽ ở lại nhà Lưu Đồng ngủ một đêm. Lưu Đồng vui vẻ dáng nằm hình chữ đại thật lớn ở trên giường, Ngu Y Kiệt đứng bên giường cúi đầu có chút thẹn thùng, ngoại trừ khi còn bé tại nhà trẻ, hai người còn chưa ngủ cùng nhau trên một cái giường bao giờ.
Lưu Đồng lại bày ra một tư thế nằm kiểu mỹ nhân ngư nhìn Ngu Y Kiệt:
“Cá Nhỏ, em thất thần làm gì, đi ngủ thôi.”
“Em và anh ngủ chung một cái giường?”
“Đương nhiên, à, em chờ anh một chút, anh đi lấy gối mền cho em.”
Lưu Đồng đứng dậy chạy tới cầm gối đầu cùng chăn đến, sau đó Ngu Y Kiệt rất cứng ngắc nằm ở trên giường, Lưu Đồng còn vỗ vỗ bụng của cậu.
“Em khẩn trương cái gì, chúng ta khi còn bé mỗi lúc ngủ trưa cô giáo vừa đi em liền chen đến bên cạnh anh đòi anh hôn hôn cùng vỗ vỗ.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Móc Bùn Và Cá Nhỏ
- Chương 7