13.
Hôm đó, ta ra chợ mua thêm dược liệu thì vô tình nghe được người bán hàng bên cạnh nói.
“Hôm qua ta nghe nói, do từ nhỏ có người bất hạnh chết đuối nên các tiểu thư của phủ Uy Viễn Hầu đều được dạy bơi.”
Bà chủ tiệm bán bánh bao bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, động tác trên tay cũng dừng lại.
Chỉ thấy bà ta cất cao giọng không thể tin được nói: “Vậy lần trước vị tam tiểu thư Ngụy gia rơi xuống nước cũng đâu cần đại thiếu gia của Cố gia cứu giúp đâu.”
Phát hiện mọi người chung quanh đều nhìn lại đây, ngay sau đó hạ thấp âm lượng: “Hiện giờ ngẫm lại, đừng nhìn những người làm quan mặt mũi đẹp đẽ, nội bộ nhiều việc xấu xa.”
Vừa lúc hôm nay để tiện hành sự ta cải nam trang trang, nên không có ai nhận ra.
Bà chủ bán trâm cài nhỏ giọng nói: “Thím nói nhỏ thôi, nếu bị những vị quan đó biết chúng ta ở sau lưng dị nghị bọn họ, không chừng sẽ rơi đầu đó!”
“Thêm nữa, thế gia nào cũng có bí mật, chúng ta là những bá tánh tầm thường làm sao có thể hiểu được.”
Bà chủ tiệm bánh bao nghe xong vội vàng ngừng nói nhưng cũng không cam tâm nói thêm một câu: “Thím nghĩ ta sợ sao, ta cũng không có làm gì xấu, gϊếŧ người đền mạng, bọn họ dám làm gì ta!”
Ta đáon đây là kiệt tác của Ngụy lục tiểu thư, đem tin tức này lan truyền khắp phố phường, không lâu sau cả thành đều biết.
Vừa vặn quầy hàng có khách ghé thăm, bọn họ đều dừng câu chuyện.
Ta bên này cũng chọn mua dược liệu xong, tính tiền và trở về Y quán.
Những ngày gần đây việc kinh doanh của Y quán không tệ lắm, nên mỗi ngày đều khá bận rộn.
Nhưng đều ta không ngờ là sự xuất hiện của Cố Khinh Nhu.
Lúc chạng vạng, ta sắp đến cửa nhà, Cố Khinh Nhu từ một bên đi ra, vươn một tay ngăn cản đường đi của ta.
Tỳ nữ Hạ Hà thấy thế liền đứng chắn giữa ta và hắn.
“Thanh Lăng, nàng có thể cho ta chút thời gian không?”
Ngữ khí hèn mọn như vậy, tựa hồ còn có chút rung rung, không còn phảng phất khí phách thiếu niên lúc trước.
Đôi mắt như mực kia nhìn ta thật lâu, nùng liệt cảm xúc, làm ta có chút không được tự nhiên.
Ta nhìn Hạ Hà nói: “Muội qua bên kia chờ ta, ta nói xong sẽ đi qua!”
Hạ Hà nhìn ta, trong mắt tràn đầy lo lắng, nàng và ta cùng lớn lên, trong lòng tất nhiên là bất bình thay ta, khoảng cách chỉ có một đoạn ngắn, mà muội ấy đi gần nửa nén nhang, quay đầu nhìn lại ba lần.
Cố Khinh Nhu hình như uống rượu, mùi rượu nhàn nhạt theo gió nhẹ nhẹ nhàng bay lại đây, ta nhìn kỹ có thể phát hiện đuôi mắt có chút phiếm hồng.
Hắn tiến lên một bước, ta lùi lại một bước, trong mắt hắn có chút tổn thương.
Hắn thấp giọng mà cầu xin: “Thanh Lăng, đừng tránh né ta được không?”
Ánh mắt của hắn quá trực tiếp, ta quay mặt đi cau mày noí: “Cố công tử, ta cũng đã nói qua, nay đã khác xưa, những lời này không thích hợp để nói lại nữa.”
Cố Khinh Nhu thất thần, buồn bã nói: “Thanh Lăng, ta nạp nàng ta là vì trách nhiệm, ta và nàng ta vẫn chưa có phu thê ân ái.”
Ta cười lạnh một tiếng, khẽ mở đôi môi đỏ.
“Liên quan gì đến ta?”
Chỉ thấy mặt hắn nháy mắt trở nên trắng bệch, môi hơi hơi run rẩy, ta biết giờ phút này không thể có một phần thiện tâm. Nếu không hắn sẽ hiểu sai ý ta.
Ta lãnh đạm mà mở miệng: “Về sau không có việc gì chớ có tìm ta, ta không muốn bị người khác nhìn thấy, biến thành câu chuyện trà dư tửu hậu.”
Ngay sau đó liền xoay người rời đi, mới đi vài bước, ta liền nghe được từ sau vang lên nỉ non:
“Thanh Lăng, ta hối hận.”
Câu nói kia thực nhẹ thực nhẹ, nhưng ta vẫn nghe thấy.
Ta không có quay đầu lại, nhìn ánh nắng chiều đang ở từ từ chìm xuống trong mắt, nghĩa là một ngày mới lại sắp đến.
Từ nay về sau, Cố Khinh Nhu không còn xuất hiện trước mặt ta nữa.
14.
Hôm nay là ngày Thường thắng quân trong miệng bá tánh chiến thắng Hung Nô khải hoàn trở về.
Đường phố Biện Kinh náo nhiệt, hai bên đường người xem đông đúc, đây là sự kiện vui nhất trong hai năm qua.
Ta vốn không muốn tham gia náo nhiệt, nhưng Hạ Hà từ sáng sớm đã ríu rít, tuy người ở Y quán nhưng tâm tư đã bay ra ngoài đường phố.
Ta nhìn bộ dáng mất hồn của muội ấy, thật là buồn cười, nên nhịn không được mà mở miệng:
“Hạ Hà! muội muốn đi thì đi đi, hôm nay mọi người đều đi xem náo nhiệt, Y quán cũng không có ai.”
Muội ấy nhìn ta với vẻ mặt bối rối, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chỉ là có một mình đi xem không có thú vị!”
Lúc này ta đang sửa sang lại tư liệu bệnh nhân mấy ngày nay, nghe xong ngẩng đầu cười với muội ấy.
“Hôm nay Y quán có nhiều người rãnh rỗi, muội tìm đại ai đó đi chung đi!”
Hạ Hà không chút suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: “Tiểu thư, muội chỉ muốn đi cùng tiểu thư!”
Làm sao ta có thể không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của muội ấy, ta chỉ muốn trêu chọc muội ấy một chút thôi.
Ngay sau đó, ta đóng cuốn sổ lại, đứng dậy, vuốt phẳng xiêm y rồi đi đến chỗ Hạ Hà.
"Đi nào."
Sau đó đi về phía cửa, Hạ Hà nhất thời không có phản ứng, sửng sốt một lát, sau đó vui vẻ đi theo.
Chờ khi hai chúng tôi xuống phố, quân đội cũng từ xa chầm chậm đi đến.
Trên lưng ngựa các thiếu niên phấn chấn oai hùng, đội ngũ chỉnh tề, đây là những tố chất đã qua rèn luyện.
Các bá tánh tự biết nhường đường.
Chỉ thấy dẫn đầu là một nam nhân mặc áo giáp, lưng thẳng tắp, từ xa nhìn lại, cũng có thể biết được là một nam tử thân hình cao lớn.
Hắn có ngũ quan thật là tuấn lãng, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng sinh uy, trời sinh một bộ khí thế quý giả, bởi vì biên quan gió cát, nước da của hắn màu đồng.
Đây chắc là Ninh vương trong truyền thuyết – Kỳ Tĩnh, huynh đệ ruột của đương kim Thánh thượng.
Nghe nói hắn được phong vương khi vừa trưởng thành, được ban phủ đệ, chỉ ở vài ngày liền dẫn quân tới biên quan đánh giặc, một lần đi như vậy đã qua vài năm.
Ta tuy không thường tham dự yến hội của thế gia Biện Kinh, nhưng ngẫu nhiên tham gia vài lần đều nghe các quý nữ trong kinh đề cập đến hắn.
Mỗi khi nhắc đến hắn, bộ dáng các quý nữ cứ như tình đậu sơ khai.
Chỉ là một vị phong thần tuấn lãng như vậy, đa mưu túc trí, kiêu dũng thiện chiến, thiên chi kiêu tử, hiện giờ vẫn chưa thành thân.
Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên là nhân trung long phượng, cũng không trách được các nàng đều phương tâm ám hứa, nhớ thương ngôi vị Vương phi của hắn.
Ta ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, toàn bộ cửa sổ lầu hai của các tửu lâu đều là hờ khép, cơ hồ hư vô tịch san sát vô hư tịch.
Nơi Ninh vương đi qua, tiếng hoan hô càng lớn, không hổ danh là anh hùng của bá tánh, mục đích chung là thâm đến dân tâm.
Đúng lúc này khi mọi người không để ý, một cậu bé chạy ra giữa đường.
Sau đó ta nghe thấy một giọng nói lo lắng hét lên: "Bảo bối, quay lại đây nhanh!"
Con ngựa bị kinh động, nâng móng trước lên, mắt thấy sắp giẫm lên cậu bé, ta vội vàng xông ra ngoài, ôm hắn trở về.
Nhìn vó ngựa giẫm xuống cách ta một lóng tay, ta nhẹ nhàng thở ra, may là chưa gây họa lớn, nếu như bị vó ngựa giẫm trúng, không chết cũng bị thương.
Cậu bé hoảng sợ, khóc rống lên.
Liền thấy một vị phụ nhân nghiêng ngả lảo đảo mà từ trong đám người vọt ra, đem cậu bé đau lòng mà ôm ở trong lòng, trong miệng không ngừng nói: “con của ta, con của ta.”
Nước mắt liên tục rơi xuống, ta đưa khăn tay cho vị phu nhân đó.
Bà ta cảm kích mà nhìn về phía ta, kích động mà nói: “Cô nương, nhờ có cô nương, cô là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con ta!”
Ta nhìn bà cười, ôn nhu nói: “” Không việc gì là tốt rồi.”