Chương 51: Ngoại truyện

Tháng mười hai, nhiệt độ ở Linh Thành giảm mạnh, rất khó có thời tiết ấm áp từ âm mười lăm độ đến âm hai mươi độ, nhiệt độ không khí luôn cố định ở mức âm ba mươi độ.

Hà hơi xuất hiện làn khói là chuyện nhỏ, theo như lời Triệu Hưng Vượng nói, mẹ nó sáng sớm rửa mặt xong đi ra ngoài, lông mũi của tớ cũng có thể bị đóng băng lại.

Thời tiết có chút lạnh, nhưng Lê Tốc đang trong quá trình yêu đương thì trong lòng luôn cảm thấy ấm áp và dịu dàng.

Cô đột nhiên muốn tặng cho Cận Duệ một chiếc khăn quàng cổ do mình tự đan.

Anh là người rất sợ lạnh, trước kia lúc đi học, cô vừa mở cửa sổ ra là anh lại bảo mau đóng cửa lại.

Anh cần một sự ấm áp, một chiếc khăn quàng cổ do chính tay bạn gái làm cho!

Nhưng hiện tại Lê Tốc gần như luôn ngâm mình ở nhà Cận Duệ trong suốt thời gian rảnh rỗi sau giờ tan làm. Cho dù cô có về nhà thì Cận Duệ cũng đi theo cô.

Ngày nào cũng như hình với bóng, rất khó tạo điều bất ngờ.

Lê Tốc suy nghĩ cách, tất cả tài liệu đều là mua trên mạng, gửi đến công ty rồi tranh thủ thời gian nghỉ trưa đan khăn quàng cổ.

Linh Thành có hệ thống sưởi ấm, trong phòng vô cùng ấm áp, mấy đồng nghiệp khác đều tranh thủ ngủ bù trong thời gian nghỉ trưa, chỉ có một mình Lê Tốc ngồi ở vị trí làm việc, chân mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào video dạy học đã tắt âm đang phát trên điện thoại, cùng đấu tranh với mấy cuộn len mà cô mua về.

Có đôi khi đồng nghiệp nằm sấp lên bàn ngủ đến trời đất tối tăm, ngẩng gương mặt bị áo lông hằn dấu vết lên, mở mắt ra thì thấy Lê Tốc đang gỡ phần len đã đan xong với vẻ mặt như đưa đám.

Đồng nghiệp trêu chọc: “Lê Tốc bé nhỏ sao thế, là đan sai rồi à?”

Đáp lại là Lê Tốc ủ rũ “Vâng” một tiếng.

Có một lần chị gái bên phòng nhân sự ghé qua phòng bọn họ lúc giữa trưa, thấy cái túi mà Lê Tốc để dưới chân bàn lộ ra kim đan và len, cô ấy hỏi Lê Tốc là có phải đan khăn quàng cổ không.

Lê Tốc trả lời là đúng ạ, nhưng không rành lắm, cứ đan rồi lại tháo, tháo rồi lại đan.

Hiệu suất vô cùng thấp.

Cô muốn tặng cho Cận Duệ vào dịp lễ Giáng Sinh.

Chị gái phòng nhân sự nói: “Haizz, em hỏi chị nè, chị đan khăn quàng cổ vô cùng lão luyện, năm cấp hai đã đan cho bạn nam mà chị thích, cấp ba hay đại học cũng có đan, cái này chị rành nghề lắm.”

Mấy đồng nghiệp khác nói, nếu vậy bạn trai của cô thật hạnh phúc, mỗi năm đều có một chiếc khăn quàng cổ mới.

Chị gái kia nhướng mày: “Ai nói với các người là tôi tặng cho một người vậy?”

Lời này làm cả văn phòng cười một trận, đợi mọi người dần ngủ thϊếp đi, hai cô gái mới bắt đầu ghé lại, cùng nhau đan khăn quàng cổ.

Có chị gái phòng nhân sự hướng dẫn và làm mẫu, hiệu suất của Lê Tốc tăng lên đáng kể.

Nhưng không biết là do lần đầu tiên đan chưa được thành thạo cho lắm, hay là do nóng vội muốn đẩy nhanh tốc độ nên đường đan có chút thô ráp, không được đẹp như cô tưởng tượng.

Đến gần cuối tháng 12, công ty của Lê Tốc bắt đầu tăng ca.

Đợt này đám Cận Duệ cũng rất bận, cô gần như không có thời gian gặp mặt tâm sự với mấy người Sở Nhất Hàm, lần cuối cùng ăn cơm chung là hơn nửa tháng trước, lúc ấy đã hẹn nhau là sẽ tụ hội vào đêm Giáng Sinh.

Lễ Giáng Sinh là ngày thứ sáu hôm nay, khăn quàng cổ cũng được gấp rút hoàn thành vào giữa trưa hôm đó.

Đúng là không được mịn đẹp bằng mua, nhưng Lê Tốc lại đắc ý nghĩ rằng chiếc khăn quàng cổ này của cô là độc nhất vô nhị, có tiền cũng không mua được.

Sợi len được chọn là loại tốt nhất, đắt nhất, màu sắc cũng được chọn tới chọn lui rất lâu mới chọn ra màu ‘da^ʍ bụt’.

Cái màu sắc này khác hẳn với màu sắc của những khăn quàng cổ trước đây của Cận Duệ, có chút giống với màu xám kaki nhạt.

Dù sao cô cũng cảm thấy rất đẹp!

Nếu Cận Duệ không thích, vậy cô sẽ dùng chiếc khăn quàng cổ này thắt cổ anh!

Buổi tối sau khi tan làm, Lê Tốc xem tin nhắn trong nhóm chat, Sở Nhất Hàm, Triệu Hưng Vượng và Tào Kiệt đã đến tụ hợp ở nhà Cận Duệ từ sớm, họ vui vẻ hứng khởi mà tag cô, nói là tăng ca xong thì nhanh chóng quay về, bọn họ bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc lớn đêm Giáng Sinh.

Lê Tốc vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, cô nhắn vài câu với bọn họ rồi lại tiếp tục với công việc.

Đợi cô làm xong thì mấy đồng nghiệp xung quanh cũng lục tục di chuyển ghế làm việc, đứng lên mặc áo khoác chuẩn bị ra về.

Lê Tốc cũng mặc áo lông vũ vào, ấn mở điện thoại thì thấy nửa tiếng trước Cận Duệ có gửi một tin nhắn tới.

Nói là cô làm việc xong thì xuống lầu đi, anh đang ở dưới lầu chờ cô.

Ở trong nhóm, Sở Nhất Hàm cũng nói bữa tiệc lớn đã chuẩn bị được hơn nửa rồi, chỉ chờ cô về nhà.

Hì hì.

Có bạn bè thật tốt.

Có bạn trai thật tốt.

Cô thật hạnh phúc!

Lê Tốc vui vẻ gửi lại một câu:

【Xuống ngay đây!】

Không kịp sửa sang lại bản thân, Lê Tốc cầm túi xách lên, ôm lấy chiếc lấy khăn quàng cổ đã đan tặng cho Cận Duệ, vừa chào tạm biệt các đồng nghiệp vừa chạy vội ra ngoài, thẳng một đường vào thang máy.

Cận Duệ xem tin nhắn trả lời của Lê Tốc, chưa đầy một phút sau, cửa thang máy mở ra, cô gái đáng yêu chạy vọt ra khỏi thang máy.

Cô gái này còn chưa kéo khóa áo lông vũ, túi đeo chéo cũng chưa đeo đàng hoàng, đè mũ áo lông vũ thành hai nửa, trong tay còn ôm một thứ gì đó chẳng biết, có thể là cái thảm chân gì đó chăng?

Sau một ngày làm việc bận rộn, tóc mái trước trán cô có chút rối, nhưng nụ cười lại rất tươi, ỷ trong thang máy chỉ có một mình nên cô trực tiếp nhào vào lòng anh, sau đó ngửa đầu lên, vui vẻ nói với anh: “Đợi lâu rồi đúng không! Bạn trai!”

Dáng vẻ này của cô quá mức đáng yêu, Cận Duệ bỗng muốn đùa với cô, anh ôm lấy eo cô, ánh mắt nhìn về đồng hồ trên cổ tay: “Hình như là có chút lâu.”

Nhưng mà ngay sau đó, cô gái nhỏ mềm mại lập tức xù lông: “Ai bảo anh đến mà không báo trước với em một tiếng, nếu anh nói thì em nhất định sẽ không bảo anh đến sớm như vậy! Trách cũng chỉ trách bản thân anh thôi!”

Nói xong lời tàn nhẫn, cô lại kéo tay anh: “Ngoài hành lang có lạnh không? Thật ra anh có thể đi lên lầu mà.”

Cận Duệ cười, cúi đầu hôn lên trán cô: “Không thể lên lầu, đến lúc đó để sếp của em nhìn thấy, hiểu lầm em lười biếng rồi không cho em thăng chức thì phải làm sau đây?”

“Đúng vậy, em rất được chú ý!”

“Vậy chờ em thăng chức tăng lương rồi bao nuôi anh nhé.”

Lê Tốc trừng mắt: “Anh ăn xài quá phung phí, em nuôi không nổi!”

“Trong tay đang cầm cái gì vậy?”

Lê Tốc vui vẻ giơ khăn quàng cổ trong tay lên: “Cận Duệ, Giáng Sinh vui vẻ, đây là khăn quàng cổ em đan cho anh, mau đeo vào thử xem.”

“Do em đan?”

“Đúng vậy! Thế nào thế nào? Anh có thích không?”

“Rất thích, vô cùng thích.” Ánh mắt của Cận Duệ tràn đầy sự vui vẻ.

Anh tháo chiếc khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, quấn lên chiếc do Lê Tốc đan.

Trên hành lang là một dãy tường tráng gương, Cận Duệ đứng ở trước gương soi thử, nói là đẹp hơn những chiếc khăn quàng cổ mà anh đã mua.

Lê Tốc biết thật ra không có chuyện đó.

Trong tay cô đang cầm chiếc khăn quàng cổ mà Cận Duệ vừa tháo ra, không so sánh thì không nhận ra, vừa so sánh đã biết chiếc khăn quàng cổ của nhãn hàng người ta thật là kỹ thuật, chất lượng hay nhan sắc gì cũng rất đẹp.

Nhưng Cận Duệ thích nên cô cũng cảm thấy rất vui.

“Toàn thế giới chỉ có một cái do Lê Tốc tự tay làm ra thôi, anh là nhặt được món hời lớn rồi đấy, có biết không?”

“Biết.”

Lê Tốc có chút ‘thẳng nam’ trong phương diện lãng mạn này, đan khăn quàng cổ cũng không biết đóng gói thật xinh đẹp, cứ thế ôm vào lòng rồi đưa anh.

Hơn nữa cô cũng không phải một cô gái hàm súc gì cả, phát hiện Cận Duệ thật sự thích, hơn nữa còn hoàn toàn không có ý định tháo ra thì lập tức tranh công.

“Anh nhớ phải quý trọng chiếc khăn quàng cổ này, đây là em đặc biệt học làm vì anh đó.”

“Trong khoảng thời gian này vẫn luôn tăng ca, nhưng giữa trưa em không hề ngủ một buổi nào, vẫn luôn thức đan khăn quàng cổ.”

“Màu của sợi len rất đẹp đúng không? Là em chọn lựa hơn 800 cửa tiệm đấy!”

……

Bởi vì đi làm nên cô có dùng chút son môi.

Nghe cô bảo là màu ‘sắc hoa hồng khô’ gì đó, đúng là căng mọng như một cách hoa hồng, mở ra rồi lại đóng.

Cận Duệ muốn hôn cô, nhưng cửa thang máy chợt vang lên một tiếng, có mấy người bước ra.

Là đồng nghiệp của Lê Tốc, họ thấy cô thì cười chào hỏi với cô: “Lê Tốc bé nhỏ vẫn chưa về à? Bạn trai đến đón rồi mà sao vẫn chưa về nhà?”

“Đi ngay đây ạ! Lễ Giáng Sinh vui vẻ nhé.”

“Giáng sinh vui vẻ, Lê Tốc bé nhỏ.”

Ánh mắt của mấy đồng nghiệp đều nhìn vào Cận Duệ, Cận Duệ khẽ gật đầu với mấy người bọn họ.

Mấy đồng nghiệp lập tức cười rộ lên: “Đeo khăn quàng cổ rồi à, khi nào kết hôn thì nhớ chuẩn bị kẹo cưới cho chúng tôi đó.”

Lời này là nói với Lê Tốc, nhưng Lê Tốc lại không có mặt mũi để trả lời.

Còn Cận Duệ thì mỉm cười đồng ý: “Còn phải cố gắng, chờ cô ấy đồng ý thì nhất định sẽ tặng kẹo cưới.”

Mấy đồng nghiệp hớn hở góp vui, nói linh tinh mấy câu “Chờ tin tốt của hai người” “Giáng Sinh vui vẻ”, sau đó đi ra ngoài trước.

Lê Tốc nắm lấy tay áo của Cận Duệ: “Sao em lại không đồng ý chứ, em đã nói làm nhẫn cưới rồi mà.”

Lần trước Cận Duệ tặng cô viên kim cương kia, cô suy nghĩ và quyết định lấy nó làm nhẫn cưới.

Nhưng Lê Tốc chỉ nói làm nhẫn, anh cũng không dám nhìn chữ đoán lòng thánh, lỡ như cô không muốn kết hôn, chỉ muốn đeo một chiếc nhẫn kim cương thì sao?

Lời này làm Lê Tốc vô cùng đắc ý, cô hất cằm, nói: “Nói như vậy cũng đúng, em tha thứ chuyện anh chọn mua nhẫn đó!”

Nhẫn phải là hai người bọn họ cùng nhau chọn.

Lần đầu tiên yêu đương, chuyện gì Lê Tốc cũng tò mò, cũng muốn thử thần giao cách cảm trong truyền thuyết, cô cầm điện thoại lên xem mấy bản vẽ của nhà thiết kế, còn bảo Cận Duệ cầm ipad lên xem.

Muốn thử xem hai người bọn họ có chọn chung một kiểu không, kết quả là thất bại, chiếc nhẫn hai người bọn họ chọn không hề giống nhau.

Cận Duệ xém nữa bị Lê Tốc cắn chết trên sô pha.

Cuối cùng vẫn chọn nhẫn dựa theo ý của Lê Tốc, nhưng cô gái nhỏ nói chuyện này không thể bỏ qua, ai bảo anh chẳng có chút ăn ý nào với cô.

Hôm nay cuối cùng cô cũng chịu buông bỏ, Cận Duệ cũng nói hùa theo cô: “Tạ chủ long ân.”

“Về nhà nhé?”

“Tạm thời chưa về, đồng nghiệp của em có tặng cho em một phiếu giảm giá 20% ở một quán cà phê, chỉ được sử dụng trong ngày hôm nay, có thể dùng để mua bánh kem nhỏ hình cây thông Noel trong quán của họ, chúng ta mua mấy cái bánh kem về cho bọn họ ăn đi?”

“Vậy đi thôi.”

Quán cà phê ở bên trái tầng dưới của công ty Lê tốc, trên tủ kính có phun một lớp bột phấn màu trắng, kèm theo là hình ông già Noel và con nai, chỗ cửa còn trưng bày một cây thông Noel nữa.

Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc Giáng Sinh truyền ra từ quán cà phê.

Bọn họ đẩy cửa đi vào, chiếc chuông trên cửa vang lên vài tiếng leng keng, lọt thỏm trong tiếng nhạc Giáng Sinh náo nhiệt. Nhân viên phục vụ trong quán cà phê đều đội mũ Giáng Sinh, thấy có khách vào thì lập tức cười nói “Chào mừng quý khách”.

Có rất nhiều khách, Lê Tốc kéo Cận Duệ đi vào đội xếp hàng chờ đợi.

Cô nhìn các loại trang trí màu đỏ, là cờ nhỏ màu xanh lục trong quán, sau đó quay đầu thì thầm nói với Cận Duệ: “Linh Thành phát triển nhanh thật, anh có thường đến quán cà phê uống cà phê không?”

“Chưa từng đi.”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lê Tốc, Cận Duệ giải thích: “Mấy năm này anh luôn bận rộn, có uống cà phê, nhưng cơ bản đều là mấy người Tào Kiệt mua về. Anh không có thời gian đến quán cà phê ngồi nhâm nhi.”

“Em cũng chưa từng vào quán cà phê ở Đế Đô uống cà phê.”

Lê Tốc đã hoàn toàn không cảm thấy bi thương về quá khứ, nhưng lại luôn cảm thấy bọn họ đã lãng phí những năm tháng không yêu đương: “Vậy chờ lúc nào hai đứa mình đều rảnh rỗi thì tìm một quán cà phê, ngồi ở đó nguyên cả buổi trưa, vừa uống cà phê vừa đọc sách, có được không?”

“Em sẽ nghiêm túc đọc sách sao?”

“Sao lại không! Không phải em đã đọc hết cuốn truyện tranh mà Sở Nhất Hàm mua hôm trước rồi sao?”

“…Đúng vậy.”

“Vậy là anh có muốn đi quán cà phê với em không?!”

“Muốn chứ.”

Cận Duệ xoa mái tóc của cô: “Vậy chờ đến khi hai ta đều rảnh rồi cùng đi uống cà phê và đọc sách.”

Lê Tốc cảm thấy rất hạnh phúc.

Ở bên Cận Duệ luôn có đủ loại chuyện để mong chờ.

Cùng anh làm gì cũng cảm thấy vui vẻ.

Lúc trước cô muốn đón Giáng Sinh với Cận Duệ, nhưng đến Giáng Sinh cô lại bắt đầu chờ mong ngày cùng Cận Duệ đến quán cà phê.

Phía trước còn có 4, 5 người, Lê Tốc rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên lấy điện thoại ra xem bản đồ, tìm quán cà phê nổi tiếng.

Không ngờ ở khu phố đông lại có nhiều quán cà phê đến vậy!?

Còn có thể vặt mèo nữa.

Mấy năm trước cà phê chỉ có thể uống ở cửa hàng thức ăn nhanh, hơn nữa còn là cửa hàng thức ăn nhanh tốt nhất, chính là cửa hàng năm đó bọn họ ăn hamburger và chụp ảnh chung kia.

Hiện tại khu phố đông đã có một trung tâm mua sắm lớn, có quán cà phê, còn có thể mua được bánh kem hình cây thông Noel trong ngày lễ Giáng Sinh nữa.

Ông ngoại nói không sai, ngày tháng trôi qua rồi mọi thứ sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt.

Cuộc sống cũng vậy, sẽ ngày càng tốt hơn.

Cả cô và Cận Duệ cũng sẽ càng ngày càng tốt.

Bọn họ còn có bánh kem hình cây thông Noel!

Lê Tốc nghĩ đến bánh kem hình cây thông Noel của cô, nên nhón chân lên, đưa mắt lướt nhìn về phía thanh niên cao ráo ở trước quầy trưng bày.

Bánh kem nhỏ còn dư lại không nhiều lắm, không biết đến lượt bọn họ có còn không đây.

Lê Tốc sốt ruột kéo tay áo của Cận Duệ, kéo người khom lưng xuống, sau đó ghé vào bên tai anh, nói khẽ: “Nếu đến lượt chúng ta không còn thì phải làm sao đây? Em muốn 5 cái, mấy người chúng ta mỗi người một cái.”

“Hỏi thử xem có thể làm liền bây giờ không?”

“Lỡ như không được thì sao?”

Lê Tốc đưa mắt trông mong nhìn bánh kem của cô, ngẫm nghĩ: “Chỉ còn lại ba cái cũng không sao, chúng ta ăn một cái, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng ăn một cái, cho Tào Kiệt một mình một cái.”

Cận Duệ nhướng mày: “Tào Kiệt sẽ cảm thấy bị đả kích nặng nề.”

Lê Tốc không nhịn được cười rộ lên.

Từ khi hai đôi bọn họ xác định quan hệ yêu đương, người cô đơn là Tào Kiệt thường xuyên nhìn bốn người bọn họ với ánh mắt tràn đầy ai oán.

Sau khi mùa đông bắt đầu, câu nói mà Tào Kiệt thường xuyên nhắc đến đầu tiên chính là: “Ông đây là chiếc áo lông quý giá, là nguyên liệu mềm mại, chẳng lẽ không xứng có người bạn gái gối đầu lên ngực sao?”

Thật trùng hợp, xếp hàng đến lượt của Lê Tốc và Cận Duệ thật sự chỉ còn lại ba chiếc bánh kem hình cây thông Noel.

Lê Tốc mua hết chỗ bánh kem nhỏ đó, mãi đến khi ra khỏi cửa, cô vẫn còn cười khi tưởng tượng ra hình ảnh Tào Kiệt biết bánh kem phân chia như thế nào.

Cận Duệ cầm lấy túi bánh kem và cả tay của Lê Tốc, kéo lấy tay cô bỏ vào túi áo lông vũ của mình một cách tự nhiên.

Vốn dĩ Lê Tốc cho rằng Cận Duệ sợ cô lạnh.

Xe dừng ngay ở dưới lầu công ty, đi vài bước là đến, bỗng nhiên cô cảm thấy có một cái vòng nhỏ bằng sắt được đeo vào tay mình.

Lê Tốc đứng lại, nhìn về phía Cận Duệ.

Trong lòng cô có một suy đoán, đôi mắt cũng theo đó sáng rực lên: “Cận Duệ, nhẫn đã đến rồi phải không?”

Lúc trước đặt làm nhẫn,. bên phòng thiết kế kia nói sẽ nhanh chóng làm xong chiếc nhẫn và gửi đến trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng chưa nói thời gian cụ thể, hơn nữa người đối phương liên hệ là Cận Duệ, nên Lê Tốc vẫn luôn chờ mong.

Không ngờ vào dịp Giáng Sinh hôm nay lại có thể nhận được chiếc nhẫn kim cương của cô.

Đèn đường đã được bật lên, Lê Tốc vui vẻ hớn hở lấy tay ra khỏi túi áo của Cận Duệ, trên đầu ngón tay có đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

“Giáng Sinh vui vẻ.” Cận Duệ nói.

“Em rất vui vẻ!”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, bên ngoài đã rơi tuyết, những bông tuyết vừa nhỏ vừa nhẹ sôi nổi rơi xuống, rơi trên hàng lông mi của Lê Tốc, sau đó biến thành giọt nước.

Cô chớp mắt, đeo nhẫn của mình vào: “Thật đẹp! Cận Duệ, cảm ơn anh, em rất thích nó! Anh thật tốt, là người tốt nhất thế giới này.”

Nhẫn được đeo vào ngón áp út bên trái, Cận Duệ vuốt ve đầu ngón áp út của cô, cười nói: “Đây là, thật sự quyết định gả cho anh?”

“Quyết định.”

Lê Tốc xoay tròng mắt, ngẫm nghĩ: “Nhưng anh phải đối xử tốt với em mới được.”

“Chắc chắn rồi.”

Tuyết rơi nên xe chạy không nhanh lắm, Lê Tốc ngồi vào chỗ ghế phụ, liên tục chụp ảnh với chiếc nhẫn trên tay mình, cô còn hỏi Cận Duệ: “Bao giờ chúng ta kết hôn?”

“Anh đã có suy nghĩ rồi.”

Cận Duệ nhìn qua Lê Tốc, nhân lúc đèn đỏ, đột nhiên mở dây an toàn và ghé người qua hôn Lê Tốc một cái.

Anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Cô gái nhỏ lập tức hô lên một tiếng, bàn tay bùm bùm đánh lên cánh tay anh: “Đang ở giữa đường đó! Anh nghiêm túc lái xe cho em!”

“Ừm.”

“Trên đường an toàn là trên hết, dù có là đèn đỏ cũng không được! Anh phải nhìn đường, anh biết chú Hồ ở tòa nhà bên cạnh không? Là ông chú bị què phải đi qua thành phố bên cạnh làm phẫu thuật đó. Nghe ông ngoại nói là khi còn trẻ chú ấy bị tông xe! Nếu anh không cẩn thận một chút, lỡ chúng ta bị tàn tật thì phải làm sao. Chú Hồ là ở lầu một, nhưng chúng ta ở tận lầu 6 đó! Đến lúc đò bị què chân cũng không thể đi về nhà, phải bỏ tiền thuê người cõng lên.”

Cô gái nhỏ lải nhải nửa ngày trời mới phát hiện đèn đỏ ở ngã tư vô cùng lâu, cô cảm thấy Cận Duệ cũng có chừng mực, nhưng vì sĩ diện, cô không muốn thừa nhận mình quá mức cẩn thận, trong ánh mắt trêu chọc của Cận Duệ, cô vẫn cứng cổ cứng miệng nói: “Dù sao, dù sao thì sau này anh cũng phải chú ý chút! Một bình rượu của tài xế là hai hàng nước mắt của người thân!.”

Cận Duệ cười đến mức bả vai run lên: “Lời này là nói say rượu lái xe mà?”

Lê Tốc thẹn quá thành giận, nhưng đèn đỏ đã hết, Cận Duệ đã khởi động chạy xe vào làn đường, cô cũng không thể đánh anh.

Dù gì thì cô cũng vừa mới dạy bảo người ta về an toàn giao thông.

Cận Duệ cười xong lại tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình.

Anh nói đợi đến lúc thời tiết ấm áp hơn sẽ dẫn cô đến Giang Thành chơi vài ngày, sau khi trở về có lẽ đã là mùa hè, cũng có lẽ là mùa thu, ngày sẽ do cô chọn, anh chỉ chờ đợi chuẩn bị cưới cô bất kỳ lúc nào.

Lê Tốc giả vờ tức giận, cũng không thèm để ý đến người ta.

Nhưng trong đầu lại đang tưởng tượng đến chuyện đến Giang Thành chơi.

Cận Duệ nhân cơ hội hỏi cô là muốn kết hôn vào mùa hè hay mùa thu?

Cô vô thức trả lời, vì sao không thể là mùa đông? Em rất thích mùa đông ở Linh Thành…

Chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười, lúc này cô mới phản ứng lại là mình đã bị lừa.

Lê Tốc nghiến răng nghiến lợi: “Cận chó! Anh chờ đó!”

Bị cô uy hϊếp nhưng Cận Duệ vẫn cười.

Ai nói anh bình tĩnh vững vàng?

Lê Tốc đồng ý kết hôn với anh, đương nhiên là anh sẽ rất vui sướиɠ và kích động, tốc độ của xe cũng tăng lên một chút.

Cô gái nhỏ ở bên cạnh nhìn vào đồng hồ chỉ tốc độ, có chút buồn bực nói: “Sao phải gấp như vậy?”

Cận Duệ ho khẽ một tiếng, nói là sợ Triệu Hưng Vượng và Tào Kiệt đốt cháy phòng bếp.

Khi xe vững vàng dừng lại dưới lầu tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí, Lê Tốc bắt đầu hầm hè xoa tay. Cận Duệ vừa bước xuống xe, cô đã đuổi theo, chuẩn bị ‘Bóp chết anh, con chó dám cười nhạo cô’.

Hai người nhốn nháo từ ngoài hành lang đến tận lầu 6.

Cận Duệ cũng cố ý nhường Lê tốc, chỉ nhanh hơn cô một chút, ăn vài cú đánh vẫn vừa cười vừa nói: “Anh sai rồi, anh, anh sai rồi.”

Dịp lễ Giáng Sinh ở Linh Thành không sợ không có bầu không khí, ngày hôm nay tuyết luôn rơi đứt quãng, sau đó là rơi liên tục. Khi hai người bọn họ chạy qua hành lang lầu 6, Lê Tốc có ý đồ dùng cái chân mảnh khảnh của mình vướng ngã Cận Duệ, Cận Duệ lại sợ cô bị thương nên thuận theo thế ngã vào hành lang dày tuyết.

Anh nhẹ nhàng kéo cổ tay của cô, Lê Tốc ngã lên người anh.

Hiển nhiên Lê Tốc không phục, hai bàn tay nhỏ nóng hầm hậm giả vờ kẹp vào cổ của Cận Duệ: “Còn dám chọc em nữa không?”

“Không dám, không dám.”

“Quấn khăn quàng cổ do em đan mà dám kêu gào với em, Cận chó, hôm nay bà đây sẽ dạy cho anh biết thế nào là làm người!”

Mái tóc của cô gái nhỏ hơi rối, vành tai bị gió lạnh thổi có chút ửng đỏ.

Cận Duệ vươn tay sửa sang lại mái tóc giúp cô, sau đó đặt tay phía sau gáy cô, nâng đầu cô lên và hôn lấy đôi môi lải nhải kia.

Lê Tốc lập tức mềm nhũn, nhắm mắt lại phối hợp hôn môi cùng anh.

Câu nói ‘Dạy làm người’ vừa rồi bỗng trở nên mập mờ.

Hôn một hồi, Cận Duệ dừng lại, giúp cô lau vết ướt bên môi, cười nói: “Bên ngoài rất lạnh, về nhà thôi.”

Lê Tốc nhỏ giọng “Ừm’ một tiếng.

Cận Duệ kéo Lê Tốc, hai người đứng lên khỏi hành lang phủ đầy tuyết, cùng nhau phủi tuyết dính trên áo lông vũ của đối phương.

Lê Tốc nảy lên ý đồ xấu, cầm một nắm tuyết nhét vào cổ của Cận Duệ. Vẻ mặt của Cận Duệ vẫn nhàn nhạt, có chút lưu manh hỏi cô: “Có phải chưa hôn đủ không?”

Cả hai cười đùa vui vẻ, ngước mắt lên thì thấy có một bóng người đứng trước cửa nhà cận Duệ ở phía cuối hành lang.

Lê Tốc hoảng sợ, theo bản năng trốn sau lưng Cận Duệ.

Trốn vào khu vực an toàn xong cô mới nhìn thấy rõ là Tào Kiệt đang mặt không cảm xúc đứng trước cửa nhà Cận Duệ.

Vốn dĩ Tào Kiệt ra ngoài hút thuốc, nhưng trời quá lạnh, ngón tay bị đông lạnh của cậu ta cũng khó mà cong lại được, cậu ta hùng hổ kẹp thuốc chuẩn bị đi về phòng, kết quả lại nghe thấy phía cầu thang truyền ra tiếng cười đùa.

Vừa nghe đã biết, cười đùa vui vẻ như vậy chắc chắn là Cận Duệ và Lê Tốc.

Cậu ta định chờ bọn họ một chút rồi cùng nhau đi vào nhà, kết quả lại tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ cười chạy lên, ngã vào tuyết, hôn môi và còn tuyên bố muốn ‘sản xuất người’.

Còn ăn bữa tiệc Giáng Sinh gì nữa, mẹ nó, cậu ta đã ăn cơm chó đến no rồi.

Tào Kiệt bị cảm đã nhiều ngày, cậu ta nghiêng đầu hắt xì một cái, khịt khịt mũi và trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Các cậu còn quá đáng hơn hai người đang tình chàng ý thϊếp trong phòng bếp kia.”

Lê Tốc chợt nhớ tới bánh kem nhỏ, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Cận Duệ: “Cận Duệ, bánh kem đâu?”

Cận Duệ cũng sửng sốt: “Quên mất, ở trong xe.”

“Vậy em xuống lấy nhé?”

“Trời lạnh, em về nhà trước đi, anh và Tào Kiệt xuống lấy là được rồi.”

Khi Lê Tốc mở cửa đi vào nhà, cô vẫn nghe được tiếng nói chuyện của Tào Kiệt và Cận Duệ.

“A Duệ, cậu thật phân biệt đối xử, sợ Bím Tóc Nhỏ bị cảm, vậy sao không sợ người đang bị cảm là tớ sẽ bị cảm nặng hơn?”

“Bị cảm mà vẫn có thể ra ngoài hút thuốc, ở dưới lầu thôi, không có vấn đề gì.”

Lê Tốc đã sớm biết ở sau lưng Tào Kiệt gọi cô là ‘Bím Tóc Nhỏ’, khi tâm trạng tốt hoặc là lúc cầu xin gì đó với bọn họ thì sẽ gọi cô là ‘Chị dâu’.

Người trong công ty cũng cho cô một nick name là ‘Lê Tốc bé nhỏ’.

Giống như luôn gắn liền với chử ‘nhỏ’ vậy.

Nhưng hình như giữa cô và Cận Duệ không có xưng hô đặc biệt nào cả, đều gọi thẳng tên của nhau.

Cận Duệ hoặc là Lê Tốc.

Từng có cách xưng hô nào khác không?

Cận chó?

Lê Tốc lập tức cười rộ lên, đang cười thì bỗng nhớ đến một tiếng nói trầm thấp từng vang lên bên tai, “Tốc Tốc”.

Cô dừng lại.

Đó là tối hôm qua, đêm Bình An.

Mọi người đều rất bận rộn, Lê Tốc tăng ca đến 10 giờ mới về nhà, Cận Duệ còn đang làm việc trước máy tính.

Lê Tốc cũng có công việc chưa hoàn thành, là sếp nói ở bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, sợ sẽ có bão tuyết không về nhà được, nên mới cho bọn họ đi về.

Cô cầm máy tính ngồi xuống bên cạnh Cận Duệ, từng người làm việc của riêng mình, bận rộn đến mức chưa ăn một quả táo nào cả.

Bận rộn xong đã sắp 12 giờ khuya, Lê Tốc tắm rửa rồi đi ra, bởi vì chờ mong đêm Giáng Sinh tụ hội với mấy người Sở Nhất Hàm nên cô thuận miệng hỏi Cận Duệ một câu, trước kia anh đã trải qua dịp lễ Giáng Sinh thế nào?

Cận Duệ nói, không trải qua gì cả.

Lúc đó Lê Tốc rất đau lòng, cô vỗ ngực nói với Cận Duệ:

“Năm nay lễ Giáng Sinh quá bận rộn, đợi đến dịp Giáng Sinh kế tiếp, em sẽ cho anh trải nghiệm khó quên. Yên tâm đi, nhất định sẽ sắp xếp rõ ràng cho anh! Nào là bữa tiệc, KTV, cây thông Noel, ông già Noel gì đó… Tất cả đều có!”

Cận Duệ tắt đèn trên trần phòng ngủ, bật đèn bàn lên, không biết là nhớ đến cái gì, anh đột ngột quay đầu lại: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, có lúc nào em không giữ lời đâu!”

“Em nói ăn sinh nhật cùng anh, nhưng không giữ lời.”

Nhắc đến chuyện này, Lê Tốc có chút chột da.

Năm đó đúng là cô đã hứa với Cận Duệ là sau này mỗi dịp sinh nhật của anh, cô sẽ đón sinh nhật cùng anh. Khi đó cô còn chưa phát hiện là mình thích anh, chỉ theo bản năng muốn ở bên cạnh anh.

Nhưng đúng là cô không làm được.

Cô đứng trên giường, có chút áy náy, đang định nói lời xin lỗi thì bị Cận Duệ bế cả người lên, đặt lên khung cửa sổ.

Lê Tốc ngồi trên khung cửa sổ, cách một bức màn tựa lưng vào cửa sổ lạnh lẽo ở phía sau.

Anh nói, sợ em lại nuốt lời nên thu chút lợi tức trước.

Bọn họ chưa từng thử cái tư thế đó, có lẽ là vào mùa đông, cửa sổ bằng kính ở sau lưng quá lạnh, cũng có thể là do cô ngồi trên khung cửa sổ nên có chút căng thẳng.

Cuối cùng trên trán của Cận Duệ lấm tấm mồ hôi, nhẹ nhàng hôn vào trán cô, khàn giọng dỗ dành cô: “Tốc Tốc, thả lỏng.”

Lúc đó anh đã gọi là gì, Tốc Tốc.

Dịu dàng lại khiến lòng người rung động.

Trong đầu Lê Tốc đang nghĩ đến chuyện này, như đi vào cõi tiên mà đặt chìa khóa lên bậc cửa ra vào.

Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng ló đầu từ trong phòng bếp:

“Tốc à, cậu về rồi?”

“Đại ca, mau đến đây nếm thử cái này đi, là Sở Nhất Hàm học theo video làm tôm đó, wow, hương vị vô cùng tuyệt vời!”

Bị sự náo nhiệt này ngắt lời, Lê Tốc cũng không nhớ lại chuyện đó nữa.

Trong nhà ấm áp, cô cởϊ áσ lông vũ ra, đổi dép lê rồi chạy tới.

Tay nghề của Sở Nhất Hàm thật sự rất tốt, lần đầu tiên học theo video làm tôm đã có hương vị rất tuyệt, tôm viên chiên xù màu vàng óng ánh được bao bọc một lớp tương salad mù tạc ở bên ngoài. Lê Tốc cầm một viên ném vào trong miệng, ăn ngon đến mức nheo mắt lại.

“Nhất Hàm, tôm này ăn rất ngon đó!”

“Triệu Béo, chúng ta còn phải chiên cánh gà nữa. À, không phải Cận Duệ đi đón cậu sao, cậu ấy chưa về à?”

“Anh ấy với Tào Kiệt đi xuống lầu lấy bánh kem rồi, bọn tớ có mua bánh kem nhỏ hình cây thông Noel.”

“Wow, có bánh kem nhỏ à! Tốt quá!”

Lê Tốc lại cầm một viên tôm, làm nũng với chị em tốt: “Đúng vậy, tớ biết ngay là cậu sẽ thích mà!”

Trong nhà Cận Duệ tràn ngập hương thơm của đồ ăn, Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng chiên cánh gà và tôm viên, Tào Kiệt mua khá nhiều tôm hùm đất, Cận Duệ còn mua sẵn đồ uống, bia, đồ ăn vặt, còn có cả thức ăn nhanh và điểm tâm bán thành phẩm của Tụ Bảo Cư nữa.

Cùng ngồi quây quần bên nhau, cũng được xem là một bữa tiệc Giáng Sinh náo nhiệt.

Sau khi uống rượu, Triệu Hưng Vượng và Sở Nhật Hàm nói ra những phiền não mà ngày thường chưa từng nói.

Mẹ của Sở Nhất Hàm cảm thấy bây giờ Sở Nhất Hàm có mức lương cao, có năng lực, tìm bạn trai như Triệu Hưng Vượng là không xứng đáng, dù gì cũng phải tìm nhà nào có tiền mới nở mày nở mặt.

Mẹ của Triệu Hưng Vượng thì e ngại chuyện năm Sở Nhất Hàm học cấp ba kia.

Điều khiến bà ấy để ý hơn cả chính là mấy lần cãi vã của bà ấy và Triệu Hưng Vượng đều là vì Sở Nhất Hàm. Bà ấy cảm thấy con dâu tương lai như vậy là không được.

Nhưng hai người trẻ tuổi đều có suy nghĩ riêng của mình, bọn họ tính dành dụm đủ tiền sẽ mua một căn nhà rồi ở chung, sau đó chuẩn bị hôn lễ rồi kết hôn.

Tuyệt đối không để mẹ hai bên làm ảnh hưởng đến tình cảm, dù chỉ một chút cũng không được.

Triệu Hưng Vượng nói: “Không biết trong đầu mẹ tớ đang suy nghĩ cái gì. Hàng ngày tớ nghe ba tớ kể là lúc mẹ mang thai tớ, bà ấy kiên trì không ăn thịt dê, nói là sợ sau này tớ bị động kinh. Thịt thỏ cũng không ăn, sợ tớ có ba cái miệng, còn có gì nữa nhỉ, còn không ăn thịt heo, sợ tớ tai to mặt lớn. Tớ không bị suy dinh dưỡng chết non trong bụng của bà ấy đã là rất may mắn rồi đó.”

Sở Nhất Hàm cười ngửa tới ngửa lui: “Mẹ của tớ càng khoa trương hơn. Lúc mang thai tớ, bà ấy muốn sinh con trai, sau đó bà ấy đã tìm đủ loại người đoán mệnh, còn tìm đại sư làm phép, tốn rất nhiều tiền, nhờ đại sự viết bùa, sau đó đốt thành tro, hòa tan với nước rồi uống. Nói gì mà cho dù đứa bé trong bụng là con gái, nhưng sau khi uống bùa này thì sẽ móc ra quả ớt nhỏ.”

Lời này khiến mọi người trên bàn cười rộ lên.

Sau khi cười xong lại thấy chua xót, nhưng bọn họ đã sớm không phải là bọn họ ở độ tuổi 16, 17. Bọn họ đã đủ kiên cường và dũng cảm, chuyện gì cũng dám đối mặt.

Sở Nhất Hàm nói: “Tớ càng phải hạnh phúc cho bọn học xem!”

Triệu Hưng Vượng cũng nói: “Tớ cũng nói như vậy với ba của tớ.”

May là ba của hai bên vẫn chưa có bất kỳ sự can thiệp nào, cũng là do sau chuyện xảy ra với Sở Nhất Hàm năm đó, ngày nào cô và Triệu Hưng Vượng cũng đến nhà Cận Duệ học tập đến khuya, sau đó ngồi trên xe taxi mà Cận Duệ thuê hàng tháng về nhà, hai người ba chờ ở cổng tiểu khu đón con của mình về nhà. Cứ thế thân quen với nhau.

Triệu Hưng Vượng nắm tay lại: “Yên tâm đi Sở Nhất Hàm, chúng ta nhất định sẽ thành công trong sự nghiệp, sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”

Nói đến sự nghiệp thành công, vào dịp lễ Giáng Sinh này sự kiện ở trung tâm mua sắm trên quảng trường nhỏ ở khu phố đông rất thành công. Nhân viên kế hoạch trong nhóm của Tào Kiệt cũng là người của Linh Thành, đều trẻ tuổi, cũng xấp xỉ tuổi với bọn họ.

Cậu ta ở bên ngoài học tập mấy năm, mẹ ở nhà bị bệnh nặng nên chọn quay về Linh Thành phát triển, cũng là người chung chí hướng với bọn họ.

Sự kiện của trung tâm mua sắm lần này chủ yếu là người đồng nghiệp đó lên kế hoạch. Ngoài ra bên ngoài cổng còn được trang trí cây thông Noel giả, ngầu nhất chính là một cây tùng thật.

Nhưng bọn họ lợi dụng nhiệt độ thấp của Linh Thành, làm một khu triển lãm đèn băng nhỏ về chủ đề Giáng Sinh ở ngay trước cửa trung tâm mua sắm.

Điều tuyệt vời nhất chính là những hộp quà bên cạnh cây thông Noel được chạm khắc bằng băng kia đều có hoa văn ‘Uyên Ương’.

Những ai biết đều hiểu nơi này lúc trước được gọi là ‘Quảng trường vị uyên ương hoang dã’.

Năm đó chàng trai và cô gái từng lén lút nắm tay đánh nhau đã trưởng thành, trở thành người trẻ tuổi thời thượng và có năng lực. Mọi người cùng có tình cảm với ‘Quảng trường vịt uyên ương hoang dã’ này, có không ít người chạy đến chụp ảnh check in với những tác phẩm chạm khắc băng này.

Cây thông Noel được chạm khắc bằng băng kia đã nổi tiếng trong giới bạn bè của người trẻ tuổi.

Có người đăng kèm với dòng cap…

Năm xưa không gặp được cô gái mình yêu để cùng nhau đi dạo trong rừng cây nhỏ, năm nay tôi đã được chụp chung một bức ảnh với bạn gái ở ‘Quảng trường vịt uyên ương hoang dã’, giả vờ từng quen biết khi còn niên thiếu.

Sự kiện thành công có nghĩa là lợi nhuận tăng cao.

Đến 11 giờ tối, Cận Duệ nhận được báo cáo tài vụ của trung tâm mua sắm, chưa tính toán cụ thể, chỉ sơ lược nhìn thoáng qua, anh ngồi bên bàn ăn và ngước mắt lên: “Dự tính đạt được lợi nhuận gấp đôi so với trung tâm mua sắm ở trung tâm thành phố.”

Lê Tốc rất thích dáng vẻ bình đạm thản nhiên lại có chút kiêu ngạo của anh, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay anh ở dưới bàn.

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, sau đó nhìn nhau mỉm cười.

Tào Kiệt muốn nói chuyện với Cận Duệ, cậu ta quay đầu lại thì thấy hai người thắm thiết nhìn nhau.

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Có thể cho kẻ độc thân một con đường sống không vậy?”

“Có thể, có thể, có thể chứ.”

Lê Tốc nhịn muốn đứt hơi: “Chúng ta chia bánh kem đi! Đi trễ quá chỉ còn lại ba cái bánh kem thôi, hai người Nhất Hàm ăn một cái, tớ và Cận Duệ ăn một cái, Tào Kiệt, một mình cậu ăn một cái đi.”

Triệu Hưng Vượng cười ha ha: “Anh Kiệt, đãi ngộ của anh thật tốt.”

Tào Kiệt: “…”

Cậu ta có làm một người tuyết ở ngoài của, dáng vẻ rất giống ‘Tiểu Tuyết’ bị Lê Tốc dẫm bẹp năm đó, con này cũng được gọi là ‘Tiểu Tuyết’, là ‘Tiểu Tuyết số 2’.

Vì đề phòng ‘Tiểu Tuyết số 2’ bị chết đột ngột, Tào Kiệt đã xây một vòng bảo vệ cho nó.

“Tiểu Tuyết, anh chỉ có một mình em thôi!”

Lúc này kẻ độc thân bị ngược tơi tả, Tào Kiệt dựa vào men say chạy ra ngoài cửa, chưa đầy nửa phút sau, cậu ta hét lớn quay trở lại: “Ông trời không vừa mắt Tiểu Tuyết của tôi sao?!”

Tiểu Tuyết mỏng manh ở ngoài cửa bị cơn gió quá mạnh thổi rớt đầu, chỉ còn lại thân mình.

Tào Kiệt tức giận muốn chết, kêu rên nửa ngày trời. Cậu ta bị Triệu Hưng Vượng cười nhạo là không biết làm người tuyết, mỏng manh như bị hư thận, chỉ có cái đầu to, chắc chắn sẽ rất dễ bị hư.

“Cậu làm giỏi lắm sao?!”

“Là vô cùng giỏi!”

“Lần sau cậu làm cho tớ xem đi?!”

“Được thôi, chắc chắn là tốt hơn cậu.”

“Ha, vậy cậu cũng thật giỏi.”

“Ha cái rắm ý!”

Hai người ồn ào nhốn nháo một hồi, cuối cùng là cười to.

Nhưng năm nay các mối làm ăn đều vô cùng thành công, thật sự không có cơ hội để đau khổ buồn lòng, mọi người nhanh chóng nâng ly…

“Giáng Sinh vui vẻ, hy vọng sẽ càng ngày càng tốt hơn!”

“Chắc chắn là vậy, càng ngày càng tốt hơn!”

Ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo. Ở dưới bàn, bàn tay phải của Lê Tốc nắm lấy tay của Cận Duệ, cho nên cô đành phải dùng tay trái nâng ly nước.

Sở Nhất Hàm tinh mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của Lê tốc: “Tốc! Chuyện này là thế nào?!”

Mọi người cùng nhìn vào chiếc nhẫn trên tay của lê Tốc rồi reo hò.

Sau đó bắt đầu vui vẻ chúc mừng.

Tào Kiệt hỏi Cận Duệ: “A Duệ, ngày cưới là khi nào vậy?”

“Vẫn chưa quyết định, nghe theo cô ấy.” Cận Duệ nhìn về phía Lê Tốc, nhẹ nhàng nâng cằm lên.

Trong ánh mắt của anh, vì để ăn uống cho tiện lợi, cô gái nhỏ đã búi tóc lên.

Tay phải vừa buông tay của anh ra đã cầm một viên tôm chiên lên, cắt một nửa, tay trái nâng lên cho Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng nhìn chiếc nhẫn kim cương của mình.

Được hỏi về chuyện cưới hỏi, trong ánh mắt của cô tràn đầy sự mềm mại và hạnh phúc.

Cô nói cô còn chưa quyết định, đợi qua mùa xuân cô đến hỏi ông ngoại một chút, sau đó lại đến Giang Thành hỏi dì Tiểu Vũ, cuối cùng là xem biểu hiện của Cận Duệ mới có thể quyết định thời gian.

Rõ ràng cô gái này vừa ngây thơ lại không có mưu mô gì cả, nhưng cứ nhất quyết giả vờ như rất thành thục và thâm trầm: “Chuyện hôn nhân đại sự, tớ phải suy nghĩ nhiều một chút!”

Bị Sở Nhất Hàm ‘Ô ô a a’ làm phiền một hồi, cô đỏ mặt đến tận cổ, nhưng vẫn cố gắng cậy mạnh: “Tớ nói thật mà, con gái đương nhiên phải suy nghĩ nhiều một chút!”

Tào Kiệt nhìn về phía Cận Duệ.

Cận Duệ vừa nghe được những lời nói của Lê Tốc, rũ mắt xuống, nở nụ cười bất lực.

Lúc ở Giang Thành, Tào Kiệt rất ít khi được nhìn thấy anh cười.

Trước kia, khoảng thời gian anh cười nhiều nhất chính là lúc cậu ta đến Linh Thành chơi, Cận Duệ vẫn luôn cười khi ở bên Lê Tốc, nụ cười từ tận đáy mắt, cười vô cùng dịu dàng và yêu chiều.

Bây giờ Cận Duệ đã quay về dáng vẻ của trước kia, luôn nở nụ cười, như gió xuân ập vào mặt.

Ngay cả mấy người trong công ty cũng lén lút hỏi Tào Kiệt là có phải Cận Duệ có chuyện vui gì không? Sao gần đây trông anh dịu dàng như vậy?

Người độc thân là Tào Kiệt chỉ có thể chịu đựng đã kích chí mạng, không chê phiền mà trả lời thay Cận Duệ:

“Yêu đương”, “Đúng vậy, không sai, cậu ta đang yêu đương”, “Bạn gái đã quay về, đang yêu đương rất cuồng nhiệt”.

Nhưng sau này nếu có người hỏi, có lẽ câu trả lời sẽ có chút thay đổi.

Có lẽ phải nói là “Sếp Duệ của các người đang chuẩn bị cho lễ cưới”.

Nghĩ như vậy, Tào Kiệt không khỏi bật cười, dùng khủy tay húc vào Cận Duệ: “A Duệ, chúc mừng cậu, là xuất phát từ đáy lòng đó.”

Cận Duệ gật đầu.

Sau đó nói đùa: “Bánh kem này ăn như thế nào, một người ăn không hết?”

Tào Kiệt lập tức thu lại vẻ mặt chân thành tha thiết, hưng tợn nói: “Chờ tớ tìm được bạn gái, tớ muốn chụp ảnh chung rồi đem in ra, treo một tấm biểu ngữ ngay trước nhà các cậu!”

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, hết đêm nay qua ngày mai không cần phải dậy sớm để đi làm, nên mọi người chơi đến nửa đêm, lúc về đã hơn 12 giờ.

Đứng ở cửa tiễn mọi người rời đi xong, Lê Tốc buồn ngủ xoa đôi mắt, ngáp một cái.

Cận Duệ ôm lấy bờ vai của cô, hôn nhẹ lên gương mặt cô: “Mệt rồi à? Đi ngủ nhé.”

“Không dọn bàn ăn sao?”

“Đi tắm rửa đi, để anh dọn là được.”

Lê Tốc ngã trái ngã phải đi về phía phòng ngủ như u linh, dường như đôi mắt đã không thể mở ra được nữa.

Khi cô tắm rửa xong, mặc váy ngủ và bay ra ngoài, Cận Duệ đang ngồi bên mép giường nhìn điện thoại, trên gương mặt là nụ cười nhẹ nhàng.

“Anh cười gì thế?”

“Không có gì.”

Miệng thì nói không có gì, nhưng thật ra vòng bạn bè của Cận Duệ đã nổ tung chảo rồi.

Từ khi có WeChat, người này chưa bao giờ đăng tin gì trong vòng bạn bè. Nhưng mời vừa rồi trong đêm hôm khuya khoắt, anh đã đăng một bức ảnh tự chụp chiếc khăn quàng cổ, nói là khăn quàng cổ do đích thân bạn gái đan cho.

Bên dưới, hầu như tất cả bạn bè đều có một câu hỏi giống nhau, đó là có phải anh bị trộm tài khoản rồi không.

Đối với bình luận như vậy, Cận Duệ không đáp lại dù chỉ một cái, chỉ có bình luận khen như “Chị dâu thật khéo tay” thì anh mới lễ phép đáp lại người ta một câu “Cảm ơn”.

Còn nhấn like cho bạn của mình nữa.

Lê Tốc không biết những chuyện này, tóc còn ướt đã nhắm mắt lại dựa vào lòng của Cận Duệ: “Tiểu Cận Tử, sấy tóc.”

“Ừm.”

Cận Duệ lấy máy sấy qua, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó: “Lúc về nhà anh thấy ở trước cửa có mấy thùng giấy, là chuyển phát nhanh của em à, mua gì vậy?”

Lê Tốc lập tức ngồi thẳng dậy, không còn mệt mỏi nữa, hai mắt sáng rực lên.

Cô hất tung mái tóc chưa khô hẳn: “Mau mau mau, lấy tới cho em, đồ em đặt mua đã về rồi!”

Phần lớn hàng chuyển phát nhanh mà Lê Tốc mua là đồ trang điểm, đều là Sở Nhất Hàm đề cử, chẳng hạn như toner, kem dưỡng da ban ngày, kem dưỡng da ban đêm, tinh chất và mặt nạ gì đó.

Tóc đã có Cận Duệ sấy khô giúp cô, Lê Tốc chỉ phụ trách hào hứng mở thùng giấy và lấy những đồ trang điểm bên trong ra.

Có một số đồ trang điểm là hàng mẫu tặng kèm, cô ném những hàng mẫu này cho Cận Duệ, nói là tặng cho anh.

Lúc mở cái hộp cuối cùng ra, gương mặt cô có chút ửng đỏ.

Cận Duệ hỏi cô là cái gì vậy, trong nháy mắt, cô không có mặt mũi để nói ra. Cuối cùng cô ấp úng, nhỏ giọng nói: “Chính là, nghe nói là món đồ chơi của mấy cặp đôi yêu nhau, em tò mò quá nên đã mua về… Anh xem cái này phải dùng thế nào?”

Hộp giấy bên ngoài đã bị mở ra, hộp đóng gói bên trong bị nhét vào tay của Cận Duệ.

Vốn dĩ khi nhìn thấy dáng vẻ ỉu xìu ủ rủ của Lê Tốc, tối hôm nay anh không có ý nghĩ xấu xa gì cả.

Nhưng trên hộp đóng gói có ghi chữ ‘Chấn động’, ‘Tăng nhiệt độ’ đã kí©h thí©ɧ làm mí mắt anh giật mạnh. Cận Duệ ném máy sấy trong tay mình qua một bên, mở hộp giấy ra và gọi cô.

“Lê Tốc.”

“Hả?”

“Hôm nay nghiên cứu à?”

“Đúng vậy, em tò mò quá.”

“Vậy đêm nay có lẽ không cần ngủ.”

Ngày 26 tháng 12, một ngày sau Giáng Sinh là cuối tuần, Lê Tốc ngủ đến hơn 10 giờ mới bò dậy khỏi giường.

Cô bủn rủn cả người mở cuốn sổ nhật ký ra, viết xuống một câu…

“Ngày hôm nay chúng tôi trải qua lễ Giáng Sinh rất vui vẻ, tôi được Cận Duệ tặng nhẫn kim cương.”

Ngẫm nghĩ, Lê Tốc đỏ mặt bổ sung thêm một câu.

“Rạng sáng hơn ba giờ chúng tôi mới đi ngủ.”

Hôm đó là ngày nghỉ ngơi hiếm hoi của Cận Duệ, trong phòng có đầy đủ thiết bị sưởi ấm, bọn họ chỉ mặc quần đùi áo cánh rồi cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim.

Dùng phương pháp của ông ngoại, đặt tàu hủ ky lên máy sưởi đã được lau khổ, rải lên một ít ớt bột và thì là, nướng khoảng nửa bộ phim điện ảnh thì sẽ biến thành món ăn vặt đậu hũ da giòn.

Khi đó ông ngoại có nói đây là “Khoai lát” phiên bản lành mạnh do ông tự mình chế tạo ra, không dùng dầu chiên, không chất phụ gia, vô cùng lành mạnh.

Bọn họ cũng sử dụng cách của dì Tiểu Vũ, đặt thạch trái cây ở ngoài tuyết, đợi đông lạnh thành kem rồi ăn.

Khi ăn nó lại nhớ đến lúc còn nhỏ, tuyết vừa ngừng rơi là dì Tiểu Vũ lại dẫn theo bọn họ cầm xẻng và dụng cụ dọn sạch tuyết đọng ngoài hành lang, dì ấy sợ bọn họ nhàm chán nên chôn thạch trái cây xuống dưới tuyết, nói là dẫn bọn họ đi tìm kho báu.

Những người thân không còn ở bên cạnh luôn ở trong hồi ức làm bạn với bọn họ, cùng bọn họ vượt qua những lúc lười biếng sau giờ trưa này.

Trước bữa cơm tối, Lê Tốc quay về phòng ngủ lấy đồ sạc thì thấy trong cuốn sổ nhật ký có thêm một câu.

Là Cận Duệ dùng bút chì nhẹ nhàng viết ở bên cạnh câu “Rạng sáng hơn ba giờ chúng tôi mới đi ngủ” của cô, dùng nét chữ xinh đẹp của anh viết một câu hỏi: “Không triển khai ra lý do vì sao à?”

Lê Tốc ném sổ nhật ký xuống, như con hổ nhỏ chạy vào phòng bếp: “Họ Cận kia, hôm nay anh chết chắc rồi.”

Cận Duệ đang nấu đồ ăn, nghe vậy thì nhanh chóng xoay người lại ôm Lê Tốc vào lòng, sợ tổ tông này bị bỏng.

Mùi hương thơm ngon của phòng bếp và cái ôm ấm áp của Cận Duệ đã làm giảm bớt sát khí trên người cô, Lê Tốc hít mũi: “Anh nấu gì vậy? Sao thơm thế?”

“Làm súp thịt viên, em muốn nếm thử không?”

“Muốn!”

“Đừng ở trong lòng anh nói ‘muốn’.”

“Sao anh lại như thế, hôm nay không được, eo của em vẫn còn đau.”

Cận Duệ cười khẽ: “Anh biết.”

Anh dùng muôi vớt một viên thịt nhỏ, thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng của Lê Tốc, sau đó bị cô ngậm đi.

“Trời ạ, Cận Duệ, tay nghề nấu nướng của anh siêu quá, còn siêu hơn cả Sở Nhất Hàm.”

Xét thấy tài nấu nướng của Cận Duệ quá siêu, Lê Tốc quyết định tạm tha cho anh một mạng.

Người đàn ông này nấu ăn ngon như vậy, gϊếŧ chết thì quá đáng tiếc.

Lê Tốc vừa ăn thịt viên vừa nghĩ như vậy.