Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi còn bé bọn họ cũng từng làm mình làm mẩy giận dỗi nhau như vậy, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì Lê Tốc đã sớm quên.

Khi đó nhà cô có quá nhiều người, không có lúc nào yên tĩnh. Ba mẹ, ông ngoại, có khi còn có cả bạn của ba và bạn của ông ngoại tới thăm.

Lúc không thể ra ngoài chơi, Lê Tốc cứ lăn lê ở nhà Cận Duệ.

Trần Vũ nấu một bình đường phèn chưng vỏ quýt, mùi hương ngọt ngào của cam quýt ngập tràn khắp căn phòng, nhưng hai bạn nhỏ lại chẳng vui vẻ gì, không ai chịu để ý tới ai, mỗi người ngồi ở một đầu sofa tự chơi đồ chơi trong tay mình.

Thỉnh thoảng cũng liếc trộm đối phương, thế nhưng trước khi đối phương phát hiện sẽ dời tầm mắt sang chỗ khác.

Trần Vũ cắt trái cây, từ phòng bếp đi ra đứng trước bàn trà, nhìn hai cây củ đỏ đang tức giận, sau đó giả vờ khó xử: “Lại là ai chọc giận ai đấy? Nếu không thì thế này, hai đứa ‘một dao cắt đôi’ luôn đi, sau này đừng bao giờ để ý đến đối phương nữa, để khỏi phải tức giận.”

Thời đó có một cách giận dỗi rất ngây thơ ——

Đặt hai đầu ngón tay đối diện nhau, lòng bàn tay hướng về phía mình, mu bàn tay hướng ra bên ngoài, giống như đang nâng hai cánh cửa lên vậy. Đối phương sẽ lấy tay làm dao, bổ “cánh cửa” này ra, xem như là một dao cắt đôi, để khỏi phải ai quan tâm đến ai nữa.

Cậu bé Cận Duệ mím môi, cô bé Lê Tốc cũng không vui.

Hai đứa nhỏ không chịu nổi được chiêu nói khích, một người dứt khoát giơ tay lên, một người muốn bổ xuống. Nhưng tới thời điểm quan trọng, cả hai đều không hẹn mà cùng nhau tránh qua, không thật sự “một dao cắt đôi”.

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng lại bật cười làm hòa.

Trần Vũ đúng lúc chen vào: “Ăn táo nào, mẹ cắt xong rồi, không ăn nhanh sẽ chuyển thành màu nâu mất.”

Dì ấy quả thật là một người phụ huynh đáng yêu. Dì ấy gọt vỏ táo, sau đó cắt ngang qua, nói cho bọn họ biết, trong quả táo có những ngôi sao.

Hai đứa nhóc nào còn rảnh rỗi nhớ tới chút khó chịu kia, đầu chụm đầu, tụ vào một chỗ hô lên: “Woa, có những ngôi sao thật này!”

Sự hòa thuận giữa bọn họ, chưa từng có một cuộc giằng co nào quá lâu.

Nhiều nhất là mười phút, rồi sau đó vẫn làm hòa với nhau một lần nữa.

Vậy nên khi Cận Duệ hỏi cô: “Lê Tốc, cân nhắc về chuyện làm hòa với tôi được không”, trong lòng Lê Tốc đã tha thứ cho anh.

Trong lớp lần lượt có các bạn học bước vào, thời gian vẫn còn sớm, hoặc là bước vào bổ sung bài tập, hoặc là muốn ngủ bù, không ai chú ý tới một bàn đầy đồ ăn của Lê Tốc bên này.

Năm lốc sữa Wahaha đều được cắm ống hút trên đó, giống như chỗ của cô là quầy bán quà vặt vậy.

Lê Tốc là người vô tâm, lúc tính toán thì tính toán thật, nhưng tính xong thì sẽ quên đi mất.

Nếu đã lật chuyện này lên thì sau này sẽ không nhắc tới nữa.

Nhưng da mặt cô mỏng, lại có chút sĩ diện.

Thứ lỗi cho cô vì không biết xấu hổ mà nói thẳng, cơ mặt thì vẫn kéo căng ra như cũ, vốn muốn cương quyết trả lời anh một câu, ‘Vậy được, tôi sẽ cân nhắc lại’.

Nhưng đáng tiếc lại không giả vờ được.

Cô quá đói rồi, mùi của bánh bao nhân lạp xưởng từ tiệm Long Khánh Tường và đậu hũ sốt tương của tiệm Dương Ký xông vào mũi, câu nói kia của cô chưa kịp ‘lẽ thẳng khí hùng’ nói ra, bụng cô đã kêu trước một tiếng: “Ọt ọt.”

Cận Duệ nở nụ cười: “Đói tới vậy rồi sao? Được rồi, có tha thứ hay không để nói sau, cứ ăn trước đã.”

Lê Tốc thẹn quá thành giận đánh anh, nhưng Cận Duệ nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô: “Không ăn nữa sẽ nguội đấy.”

“Ai nói tôi muốn ăn.”

“Thế giữ lại cho Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm nhé.”

“Cận Duệ! Cậu còn chưa nói xin lỗi mà?”

“À, xin lỗi xin lỗi, mời ngài ăn?”

Bánh bao của tiệm Long Khánh Tường ăn rất ngon, tào phớ của tiệm Dương Ký cũng rất dễ uống. Sau khi Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng tới, cũng nhích lại gần ăn ké uống ké, thậm chí có những bạn học khác trong lớp nghe mùi cũng chạy tới đây, tự chia nhau một ít bánh xu kem.

Sau trận ầm ĩ lúc sáng, bụng Lê Tốc đã được lấp đầy, thở cũng thông thoáng hơn.

Nhưng sữa Wahaha nhiều quá, tận năm lốc, tổng cộng tới 20 hộp. Đã vậy người này còn đâm hết ống hút trên đó, không uống cũng không được.

Ban đầu Lê Tốc còn cầm một lốc để uống.

Qua hai tiết, cô cảm thấy mình đi WC quá nhiều lần, càng uống càng nuốt không trôi.

Trong giờ học người đi WC rất nhiều, lúc Lê Tốc quay ra, chuông vào học cũng vang lên, cô bèn chạy nhanh về.

Chỗ ngồi của Cận Duệ sát lối đi nhỏ, anh không phát hiện cô đã quay lại, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi.

Lê Tốc không chờ anh đứng dậy đã muốn ngồi lại vào chỗ, chiều cao 1m87 không phải cao mà là quá cao, chân của anh lại quá dài, chân cô vướng vào chân anh, nhất thời ngã ngồi xuống người Cận Duệ.

Cứ như vậy trong nháy mắt, mùi cỏ xanh đã len lỏi vào mũi.

Có lẽ Cận Duệ muốn nói gì đó, nhưng anh đột nhiên nghiêng đầu, ho khan một tiếng.

Lê Tốc lập tức đứng dậy, buồn bực nói một câu: “Bị cảm vẫn chưa khỏe sao?”

Cận Duệ quay đầu, không nhìn cô, ho khan phất phất tay.

Lúc ngồi lại chỗ ngồi của mình, cô chợt nhớ tới trên lưng Cận Duệ còn có vết thương: “Vết thương kia của cậu, đã đỡ hơn chưa?”

Ho xong, Cận Duệ như lơ đãng đáp lại một câu: “Không có vấn đề gì lớn.”

Trên bàn học vẫn còn đang bày sữa Wahaha, Lê Tốc đảo đảo mắt, hợp thời đẩy sang chỗ anh.

Cô không nói mình uống không hết, mà giả vờ ra vẻ quan tâm: “Cậu uống cái này đi, bổ sung dinh dưỡng, sữa canxi AD giúp miệng vết thương mau lành.”

“Thôi xin.”

Cận Duệ đặt bút xuống, nhìn về phía cô, trong ánh mắt chứa ý trêu chọc nhàn nhạt: “Không phải cậu đã nói tôi phải mua một lốc để cậu uống hết sao, nếu không thì sẽ không tha thứ cho tôi.”

“Cậu có biết đếm không vậy, đúng là tôi có nói mua một lốc, nhưng cậu rõ ràng là mua năm lốc cơ mà! Trong một ngày mà cậu định cho tôi uống tới 20 hộp sữa ư?!”

“Vào học rồi! Ai nói chuyện nữa thì đi ra ngoài đứng cho tôi.”

Trên bục giảng gầm lên tiếng giận dữ, Lê Tốc sợ tới mức giật mình, rụt cổ rồi mở bài thi ra.

Sau khi kết quả được công bố ra, không chỉ có học sinh buồn bực mà ngay cả giáo viên cũng rất khó chịu.

Ngay cả Thầy Cao và cô giáo Tiếng Anh dễ tính mà lên lớp cũng phải phát hỏa, nói bọn họ chưa thật sự nghe giảng bài.

“Tôi đã giảng đi giảng lại vấn đề này rồi, vậy mà vẫn có người làm sai, ai sai thì đứng lên cho tôi!”

“Bài thơ cổ này đã thi tám trăm lần, vậy mà vẫn có người bị trừ điểm? Đứng lên hết cho tôi!”

“Mấy câu này ngày nào tôi cũng giảng, ngày nào tôi cũng, giảng đến nỗi rách cả da miệng, vậy mà vẫn có người dịch sai, đứng lên hết cho tôi!”



Cả một ngày bị ném bom kinh hoàng, lúc hoàng hôn nặng nề đổ xuống, cuối cùng học sinh cũng được chào đón kỳ nghỉ nhỏ dài hạn.

Lê Kiến Quốc sớm đã gửi tin cho Lê Tốc, kêu cô hẹn bạn tới nhà ăn cơm, để dồn cơm vào mùa thu*.

*Dồn cơm vào mùa thu: Thường mọi người sẽ tự cân và so sánh cân nặng của mình khi bắt đầu mùa hè. Nếu một người giảm cân trong mùa hè thì vào đầu mùa thu, người đó cần phải tự lột xác bằng cách ăn những món ăn ngon đa dạng khác nhau, đặc biệt là thịt.

Ba người Lê Tốc đi ké xe taxi thuê theo tháng của Cận Duệ, cùng nhau trở về.

Chân Lê Tốc đã đỡ hơn, sau khi xuống xe có thể tự nhảy nhảy lóc cóc trên hành lang với bọn Sở Nhất Hàm. Cận Duệ xử lý đống tin nhắn của bạn bè gửi tới nên đi sau lưng bọn họ, vừa lên lầu vừa nhìn vào bảng báo cáo Tào Kiệt gửi tới.

Đi đến tầng sáu, Lê Kiến Quốc đã sớm mở rộng cửa nhà, bên trong tỏa ra mùi hương không biết đang hầm món gì.

Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đứng ở cửa chào ông ngoại Lê.

Triệu Hưng Vượng quay đầu, liếc nhìn Cận Duệ đi lướt qua cửa nhà Lê Tốc không có ý đứng lại, hoang mang nói: “Sếp Duệ, đi đâu thế, cùng nhau ăn cơm chứ, cậu không vào sao?”

Lê Tốc cũng dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Cô nghĩ rất đơn giản, cảm thấy bọn họ hệt như một đoàn thể nhỏ, như Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm cả ngày đều dính chung với cô.

Hiện tại Cận Duệ không còn mâu thuẫn gì với cô nữa, chắc chắn cũng sẽ ở chung với bọn họ.

Vậy thì vì sao anh không vào?

Phải vào chứ, một mình quay về nhà thì chán biết mấy!

Cận Duệ không chú ý tới bảng báo cáo nữa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba người đang đứng trước cửa nhà Lê Tốc, nhìn chằm chằm vào anh.

Đúng ngay thời gian cơm chiều, các hộ gia đình truyền tới tiếng xào cắt rau.

Trên hành lang công cộng ở những tầng lầu khác có rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm, tọc mạch về những chuyện lặt vặt.

Lối sống cổ hủ, ồn ào và náo nhiệt không hề có sự riêng tư này, Cận Duệ từ nhỏ đã quen rồi.

Anh quay về, nhưng lại không muốn hòa mình vào.

Anh quá nhớ Trần Vũ, nhớ cuộc sống với mẹ mình ở thành phố nhỏ cằn cỗi ở phương Bắc này, nhớ khuôn miệng cười xinh đẹp ôn nhu kia.

Sự náo nhiệt không hề thay đổi theo năm tháng và vẫn theo khuôn phép cũ của tòa nhà phụ thuộc này khiến cho anh rất phẫn nộ.

Nhưng trước mắt, có một sự “náo nhiệt” đang mở rộng cửa với anh.

Ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh không hề chớp mắt, giống như nếu anh không vào thì sẽ phản bội tổ chức vậy.

Với lại, Lê Tốc cũng đã đặt hai đôi dép nam ở cửa ra vào.

Vẻ mặt cô giống như chắc chắn cho rằng, anh sẽ đi cùng với bọn họ.

Cận Duệ cất điện thoại, dựa vào lan can trên hành lang: “Không dám vào.”

Anh hất hất cằm về phía Lê Tốc: “Cậu còn chưa tha thứ cho tôi mà.”

Lê Kiến Quốc ở trong phòng bếp ló đầu ra: “Các cháu, chuẩn bị ăn cơm thôi, đừng đứng ngốc ở đó nữa, vào hết đây giúp ông ngoại bưng đồ ra nào!”

Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm lập tức thay giày đi vào, phụ bưng thức ăn và xới cơm.

Trong khoảng thời gian đó, Lê Tốc đi tới kéo cánh tay Cận Duệ vào trong, nhỏ giọng uy hϊếp: “Đừng có đánh trống lảng, tôi có tha thứ cho cậu hay không trong lòng cậu còn chưa rõ sao? Nhanh vào làm việc đi, đừng có mà nghĩ tới việc để tôi hầu hạ cậu…”

Món giò heo thủy tinh hôm trước Lê Kiến Quốc làm đã ăn được, ngoài ra ông còn làm cơm chiên với lạp xưởng, thịt băm viên và món sở trường thịt heo rang thì là, cùng với súp thịt viên nóng hầm hập.

Triệu Hưng Vượng nuốt nước miếng: “Woww, tất cả đều là thịt.”

Ông ngoại cười ha ha nói: “Đúng vậy, tất cả đều là thịt! Học tập mệt não, không ăn thịt thì làm sao có thể bổ sung đủ dinh dưỡng. Hơn nữa cơ thể các con đều đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút, để mập hơn một tí, cao hơn một tí.”

Lê Tốc liếc mắt nhìn Cận Duệ, anh đang cầm đũa từ phòng bếp đi ra.

Trên bức tường phòng khách có một tầng ngăn tủ, xuyên qua cửa phòng bếp, cửa tủ khá thấp, anh phải cúi đầu thì mới không bị đυ.ng.

Cô gái nhỏ bĩu môi: “Cận Duệ nhất định không cần cao nữa.”

Trong bữa ăn náo nhiệt, Lê Tốc thân thiện giới thiệu cho mọi người nguyên liệu nấu ăn mới mẻ trong cơm chiên, cô nói đó là hạt quinoa mẹ gửi về, cùng một họ với cô.

“Haha, dì thật đáng yêu!”

“Đúng không, tớ cũng cảm thấy mẹ tớ siêu cấp đáng yêu.”

Có một khoảnh khắc nào đó, Lê Kiến Quốc bất an liếc mắt nhìn Cận Duệ một cái.

Nhóm Lê Tốc vừa ăn vừa quậy nên ăn cơm rất chậm, vẫn đang ngồi trên bàn cơm xem TV, bị chọc cười rất to.

Lê Kiến Quốc không để Cận Duệ về, giữ anh lại nói chuyện phiếm.

Ông ngoại rất lo lắng hỏi, nghe nói bây giờ con tự mình kiếm tiền, còn nhà bên kia thì sao, một chút tiền cũng không cho sao?

“Có cho.”

Lê Kiến Quốc vừa mới thở phào một hơi đã nghe thấy cậu thiếu niên bên cạnh mở miệng: “Nhưng con không cần, đều ném hết vào trong thẻ, không động vào.”

Ông ngoại nhất thời sững sờ, sau đó vỗ vỗ bả vai Cận Duệ, thở dài nhắc đến chuyện ngày xưa.

Nói khi còn bé bọn họ nghèo đến nỗi không thể học lên cao, nay no mai đói, còn sợ chiến tranh sợ nạn đói, mùa hè bị rận cắn đến thương tích đầy mình, mùa đông bị lạnh cứng đến nỗi đau nhức khắp người.

Những đứa nhỏ mới vài tuổi đã phải nghĩ cách kiếm tiền, tới mười mấy tuổi lại phải gánh vác cả gia đình, đều là bị ép buộc mà ra cả.

“Bọn nhỏ bây giờ, ăn đủ no mặc đủ ấm, so với khi đó thì vô cùng hồn nhiên vô tư. Con trai lớn sống trong tầng này, không có nghề nghiệp gì, trong nhà dư của ăn của để vẫn đang nói tới chuyện thi công chức gì đó đấy.”

Dừng một chút, trong mắt ông ngoại có chút không đành lòng: “Tiểu Duệ, sống độc lập sớm như vậy, con cũng cực khổ rồi. Có khó khăn gì thì cứ nói với ông ngoại, tuyệt đối đừng gắng gượng một mình, có biết không?”

Cận Duệ gật đầu: “Vâng.”

Đối mặt với lo lắng của ông ngoại, anh giải thích thêm một câu: “Cũng không cực khổ đến vậy đâu ạ.”

Mười năm khó khăn nhất đã qua rồi.

Khi đó anh phải chú ý tới chuyện trường lớp và bệnh tình của Trần Vũ, phải quan tâm tới thành tích và kiếm tiền, còn phải đề phòng Cận Hoa Dương và cái người từng là “cô nhỏ” kia tới gây náo loạn, cả thể xác và tinh thần quả thật đều mệt mỏi.

Nhưng khi anh bị dày vò như vậy thật ra cũng không khó khăn lắm, dù sao lúc Trần Vũ còn nằm trên giường bệnh, đôi khi sẽ cười với anh một cái, gọi anh là, Tiểu Duệ à.

Như vậy cũng đủ trở thành động lực của anh.

“Kinh doanh nào có dễ như vậy, công việc kiếm tiền của con có thuận lợi không?”

Trần Vũ hận Cận Hoa Dương, anh cũng sẽ không dùng một đồng cắc nào của Cận gia.

Cận Duệ sớm đã tự lập, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa sự kiêu ngạo, nhưng không hề kiêu căng, chỉ gật đầu nói thuận lợi.

Đề tài bên này rất nặng nề, ba học tra ngồi trên bàn cơm bên kia coi xong chương trình truyền hình, đang tụ lại một chỗ bàn bạc xem ngày nghỉ sẽ đi đâu chơi.

Từ lúc Cận Duệ còn chưa trở về, ba người bọn họ đã sắp xếp xong kế hoạch nghỉ ngơi từ ngày khai giảng mồng 1 tháng 9, bọn họ muốn đi công viên trò chơi mới mở ở Linh Thành.

Vừa bàn bạc một lúc, bọn họ cảm thấy dứt khoát ngày mai phải đi chơi. Cứ chơi trước vài ngày, trước khi vào học lại sẽ bổ sung bài tập sau.

Sở Nhất Hàm hỏi Lê Tốc: “Cận Duệ có đi không?”

“Cậu ấy tất nhiên cũng đi rồi, không thì cậu ấy ở nhà làm gì…”

Lê Tốc đột nhiên khựng lại.

Trong nhà anh có rất nhiều thứ có thể chơi. Hình như, Cận Duệ ở nhà cũng không đến nỗi buồn chán nhỉ?

Vì vậy cô cũng trở nên không quá chắc chắn, quay đầu nhìn Cận Duệ đang ngồi trên ghế sofa với ông ngoại.

Da sofa nhân tạo đã dùng rất nhiều năm, bên ngoài đã sớm nứt nẻ, nhưng lại không nỡ ném đi, trên mặt bọc lên một lớp sofa màu nâu để tiếp tục sử dụng.

Trong phòng nhiều người nhưng nhiệt độ vẫn ổn định, Cận Duệ cởϊ áσ khoác đồng phục ra, bên trong áo hoodie là một chiếc áo sơ mi, gọn gàng lịch thiệp, không hề thích hợp với nội thất ở xung quanh.

Không biết bên phía ông ngoại bọn họ đang nói gì, mà anh rũ mắt nhàn nhạt cười một tiếng.

“Cận Duệ.”

Nhận thấy có người gọi mình, Cận Duệ ngước mắt nhìn sang.

Lê Tốc hỏi, ngày mai bọn tôi muốn đi chơi, cậu có đi không?

“Không đi được.”

Không phải là anh cố ý không hòa đồng, mà thực sự có quá nhiều việc.

Thật ra nếu thuận tiện, anh đã bay một chuyến tới Giang Thành, nhưng bên Linh Thành này không có sân bay, trước tiên phải ngồi xe lửa rồi mới đón được máy bay.

Tào Kiệt cố gắng khuyên bảo, kêu anh đừng cố ép bản thân mình quá, anh mới đồng ý xét duyệt bảng báo cáo ở khoảng cách xa như vậy, gọi video để giải quyết vấn đề.

Lê Tốc chưa từ bỏ ý định: “Mới mở đó, ai chơi qua cũng nói chơi vui lắm, thung lũng Hạnh Phúc của Linh Thành, Disneyland phía Bắc. Cậu không đi thử thật sao?”

“Không đi.”

“Tại sao chứ?”

“Lạnh.”

Không thể nói rõ là vì sao, có một khoảnh khắc, Lê Tốc bỗng nhiên có chút mất mát:

Ồ, cậu ấy không đi rồi.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, cô chèo kéo gì chứ!

Dù sao bọn họ cũng muốn đi chơi cả ngày, để cho một mình anh ở trong nhà kìm nén đi!

Cho chán chết anh!

Chuẩn bị cả đêm, ngay cả chơi trò nào cũng đã nghĩ kỹ, công viên trò chơi rốt cuộc lại không đi được ——

Ba người thức dậy rất sớm, 7 giờ sáng tập hợp ở nhà Lê Tốc.

Lúc ăn sáng, Sở Nhất Hàm nhìn thấy bên ngoài bầu trời âm u, hơi lo lắng nhỏ giọng nói với Lê Tốc: “Tốc, khi ra đến cửa ba tớ nói ngày nghỉ hôm nay sẽ có một cơn mưa to…”

“Không phải thật đấy chứ.”

Triệu Hưng Vượng thính tai nghe được, vội nuốt cháo trong miệng xuống: “Nhìn sắc trời hôm nay cũng không đẹp lắm.”

Lê Tốc cũng lo lắng, khí trời vốn đã lạnh, lỡ đâu trời mưa, chẳng lẽ phải đội mưa to để ngồi cáp treo sao?

Không đợi cơm nước xong, bên ngoài đã vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó là âm thanh của tiếng mưa dội xuống ào ào.

Ba người để đũa xuống, lập tức trừng mắt: “Không thể nào, vậy mà mưa thật rồi sao?”

Nhưng Lê Kiến Quốc rất lạc quan, cảm thấy bây giờ mưa cũng không tệ, bằng không chờ bọn họ lăn qua lăn lại hơn một giờ mới đến công viên trò chơi, mua xong vé vào cửa lại không chơi được gì cả.

Chờ nửa tiếng, mưa vẫn rơi không ngớt, lộ trình hoàn toàn bị ngâm vào nước nóng.

Sáng sớm lúc dự báo thời tiết có nói ở phía Bắc nhiệt độ sẽ thấp xuống, trong lòng ba người Lê Tốc buồn bực, dựa vào lan can trên hành lang, nhìn mưa ào ào rơi xuống, cùng nhau thở dài, thở ra cả một đám khói trắng nhỏ.

Phía sau có tiếng cửa vang lên, Lê Tốc quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Cận Duệ ngậm điếu thuốc mở cửa ra, đặt một túi rác ở cửa.

“Đệch, sếp Duệ, cậu còn hút thuốc nữa hả? Ngầu quá đi!”

Triệu Hưng Vượng rất tự nhiên hỏi: “Trời mưa to rồi, không tới công viên trò chơi được, máy gắp trứng nhà cậu còn không, tụi tớ có thể chơi một lát được không?”

“Vào đi.”

Không đi học nên Cận Duệ cũng không mặc đồng phục học sinh nữa.

Áo hoodie màu be và quần bò, anh để bọn họ vào trước, còn mình lấy áo khoác màu đỏ đen tương phản treo ở huyền quan phủ lên người, dựa ở ngoài cửa hút xong điếu thuốc lá mới đi vào.

Trong nhà Cận Duệ vẫn có một mùi cỏ xanh nhàn nhạt như lần trước, điều hòa mở nhiệt độ vô cùng ấm áp.

Trên bàn cơm trong phòng khách đang đặt trứng chiên và bánh bao bán thành phẩm được hấp trên vỉ, hai cái laptop đều mở ra, một cái màu bạc và một cái màu trắng.

Lê Tốc biết cái màu bạc kia, là Mac; cái màu trắng nhìn ngầu hơn một chút, trên bề mặt sáng lên hình vẽ người ngoài hành tinh màu xanh nhạt, Lê Tốc không thể xác định đó có phải là logo hay không.

Anh nói bọn họ cứ chơi trước, còn anh thì ăn điểm tâm.

Triệu Hưng Vương nói một tiếng “Mẹ kiếp”, rồi nói gì mà “Laptop gaming” “Đây là Ailen trong truyền thuyết sao” “Ngầu quá đi”.

Hai cô gái nghe không hiểu, bàn bạc nên nói một tiếng với ông ngoại.

Vì ở gần nên cũng rất thuận tiện, Lê Tốc hô về phía cách vách: “Ông ngoại, chúng cháu chơi ở nhà Cận Duệ nhé, nếu mẹ gọi điện thì ông nhất định phải gọi cháu đó!”

“Cứ chơi cho vui đi, giữa trưa ông ngoại sẽ nấu mì cho các cháu ăn.”

Sở Nhất Hàm hỏi Lê Tốc: “Nói dì gọi trực tiếp qua cho cậu không được sao?”

Đôi đũa trên tay Cận Duệ thoáng khựng lại, anh ngước mắt lên.

Cô gái nhỏ ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc giải thích với bạn mình: “Tớ luôn không nhớ được lịch gọi, mẹ lại sợ gọi tới ảnh hưởng tới chuyện đi học của tớ, nên đều gọi điện cho ông ngoại. Hy vọng là trong mấy ngày nghỉ này, lúc mẹ gọi tới tớ có thể nhận được.”

“Ngày Quốc Khánh dì cũng không được nghỉ sao?”

“Đúng vậy, mẹ tớ bề bộn nhiều việc lắm.”

Cận Duệ thu lại tầm mắt, không nói gì.

Triệu Hưng Vượng ở bên cạnh ầm ĩ: “Còn tớ thì hy vọng ba mẹ mình bận thêm một chút, giống như nhà Cận Duệ này, cho tớ một căn phòng riêng, muốn chơi gì thì chơi, muốn ăn gì thì ăn. Haizz sếp Duệ, ba mẹ cậu cũng giống như mẹ của Lê Tốc nhỉ, bận tới nỗi không có ngày nghỉ?”

Chuyện Cận Duệ ở một mình, Sở Nhất Hàm cảm thấy nhà anh nhất định có gì đó không ổn, nên cho tới hiện tại chưa từng chủ động trò chuyện qua.

Nhưng tên ngốc Triệu Hưng Vượng này lại không cảm nhận được cái gì cả, cứ hũ nào chưa mở thì đề cập đến hũ đó!

Lê Tốc liếc nhìn huyền quan, ảnh chụp của dì Tiểu Vũ vẫn còn đặt ở chỗ đó.

Cô sợ Cận Duệ khó chịu, bèn muốn giúp anh đổi chủ đề.

Nhưng Cận Duệ thoạt nhìn chẳng có phản ứng gì, vẫn bình thường ăn bữa sáng của mình, ngay cả một chút khựng lại cũng không có, chỉ nói: “Ừ, bận lắm.”

Anh đang nói dối?

Cũng không phải, anh chỉ là muốn tránh né không nói về chủ đề này thôi.

Lê Tốc bỗng nhiên phát hiện, thật ra Cận Duệ không giống với Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.

Anh sẽ cùng bọn họ ăn cơm, bị hỏi gì cũng sẽ trò chuyện qua lại hai câu, Triệu Hưng Vượng nói qua chơi anh cũng đồng ý; mời bọn họ đến ăn ở những nhà hàng mắc tiền, còn rất thành khẩn nói xin lỗi với cô, nhìn thì có vẻ rất dễ tính và hòa đồng, thế nhưng…

Bên ngoài mưa rơi liên miên, trong nhà âm u, đèn được mở lên hết.

Lê Tốc nhìn về phía chiếc bàn nơi Cận Duệ đang ngồi, anh ngồi dưới ánh sáng của một chùm đèn, ăn vài món linh tinh, ánh mắt dừng trên màn hình máy tính, liên tục duỗi tay đánh hai cái lên bàn phím.

Anh không còn sự lạnh lùng như lúc mới về nữa, nhưng hình như cũng không muốn quá hòa nhập với tập thể nhỏ của bọn họ.

Cẩn thận ngẫm lại, bọn họ thậm chí còn không có số điện thoại của anh.

Đêm qua sau khi ăn cơm xong, ông ngoại nói chuyện ríu rít với cô rất nhiều, lại nói tới cuộc sống gian nan không dễ dàng gì trong quá khứ, nói ngày xưa con gái mười mấy tuổi đã là mẹ của ba đứa con, nói ngày xưa con trai khoảng mười mấy tuổi hai tay đã sớm mài ra được vết chai.

Lê Tốc vào tai trái ra tai phải, không để trong lòng.

Nhưng có một câu, Lê Tốc nhớ rõ.

Ông ngoại nói, thời đại thay đổi rồi, các con vốn không cần phải vội trưởng thành như vậy.

Chính là chỉ Cận Duệ sao?

Sở Nhất Hàm đứng ở máy gắp trứng điều khiển trục quay, Triệu Hưng Vượng ở bên cạnh cầm máy tính bảng của Cận Duệ chơi trò chém hoa quả, vừa chơi vừa mở miệng ngáp chỉ dẫn cho Sở Nhất Hàm, bị Sở Nhất Hàm giẫm lên dép lê một phát, đau đến mức oa oa kêu loạn.

Lê Tốc dựa vào sát sofa, đυ.ng phải một hộp đồ vật gì đó.

Quay đầu lại xem mới phát hiện, là một hòm thuốc đang mở nắp, bên trong có cuộn băng gạc cùng một ít nước thuốc, còn có cái nhíp và que vải tiêu độc.

Cận Duệ cơm nước xong, giúp mọi người cầm vài chai đồ uống, bước tới đặt trên bàn trà.

Quay đầu thấy Lê Tốc nhìn chằm chằm vào hòm thuốc của anh rồi ngẩn người, anh hỏi: “Vướng chỗ à? Tôi lấy đi nhé?”

Lê Tốc lén lút ngoắc ngoắc tay với anh: “Cậu tới đây.”

Cận Duệ đi tới, phối hợp xoay người: “Sao vậy?”

“Vết thương trên lưng cậu vẫn chưa lành sao? Nghiêm trọng vậy à?”

“Bị chai rượu vỡ đâm vào thôi, không sao cả.”

“Chai rượu vỡ?!”

Giọng của Lê Tốc vυ"t lên cao, khiến cho hai người đang đứng trước máy gắp trứng chú ý tới, cô nhanh chóng hạ thấp giọng: “Cậu dây phải người nào vậy? Còn dùng chai rượu vỡ đập cậu?”

Cận Duệ cảm thấy Lê Tốc rất thú vị, mỗi cái vết thương này của anh mà cô cứ lén lút hỏi như một tên trộm.

Anh lấy hòm thuốc đi, sau đó đóng lại, ngồi trên sofa, cách cô một khá gần, khoảng cách không khác mấy so với chỗ ngồi cùng bàn khi đi học trên trường.

“Cứ phải là tôi dây đến người nào sao?”

Lê Tốc bĩu môi: “Sống tốt lành không gây chuyện thì có người đến đánh cậu được chắc? Hay do lúc đi trên lối đi bộ người ta thấy cậu đẹp trai quá?”

Tâm trạng Cận Duệ hiếm khi tốt như này, anh dựa vào sofa, nói đùa với Lê Tốc: “Đúng vậy, đi trên đường lớn các cô gái đều cảm thấy tôi đẹp trai đến nỗi muốn hẹn hò với tôi ngay, tôi không đồng ý, con gái người ta da mặt mỏng, thẹn quá hóa giận rồi đánh.”

Nói xong anh quay đầu, thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ nửa tin nửa ngờ.

Anh cười một tiếng: “Đừng tin, giả đó.”

“Không nói thì thôi.”

Bản thân Cận Duệ không thích nói ra, nhưng Lê Tốc đã hỏi tới, anh cũng không giấu giếm: “Cận Hoa Nỉ, còn nhớ là ai không?”

Tên này nghe rất quen tai, Lê Tốc phản ứng lại trong nháy mắt, hình như là cô nhỏ trong nhà Cận Duệ, khi còn bé cô đã gặp qua vài lần.

Trong trí nhớ, cách ăn mặc của cô nhỏ anh rất bắt trend, để kiểu tóc xoăn lọn to đang thịnh hành nhất, bông tai trân châu to, giày cao gót tinh tế, bước lên lầu sáu tựa vào lan can rồi cười nói với ba của Cận Duệ: “Sao anh ở cao vậy, không có chút thể lực nào là không thể leo lên nổi luôn.”

Lê Tốc không hiểu rõ lắm, Cận Duệ đột nhiên nói tới cô nhỏ của mình để làm gì, cô chỉ có thể đoán: “Là vì cứu người sao? Thấy việc nghĩa thì hăng hái giúp đỡ?”

Cận Duệ không biết tại sao cô lại nghĩ được chuyện hăng hái làm việc nghĩa này.

Anh phản ứng lại, cảm thấy cô gái nhỏ có thể đã hiểu lầm gì đó: “Là bà ta đâm tôi đấy. Bà ta và Cận Hoa Dương gian díu với nhau, còn trước cả khi tôi chưa sinh ra.”

Lúc đầu, Lê Tốc nghe không hiểu ý ‘gian díu’ là gì.

Nhưng đợi đến lúc cô hoàn hồn lại, đột nhiên cảm giác đầu ngón tay phát lạnh.

Tin tức này có lực sát thương rất mạnh, thật sự rất khó tưởng tượng.

Làm chấn động cả thế giới quan của cô.

Đó chính là cô nhỏ của anh, sao có thể dùng chai rượu đâm anh được chứ?

Hơn nữa, sao bà ta lại có thể gian díu với ba của anh được?

Còn là rất lâu trước kia nữa?

Cô gái nhỏ trầm mặc một lúc lâu, lúc Cận Duệ quay sang nhìn, chỉ thấy Lê Tốc đầy vẻ kinh ngạc và hoang mang quay đầu nhìn ảnh chụp của Trần Vũ ở huyền quan.

Ngay trong lúc này, cô lại lo cho Trần Vũ trước tiên?

Khi nhắc tới Cận Hoa Nỉ, Cận Duệ đã cố gắng tiết chế sự mỉa mai và thù địch.

“Dì Tiểu Vũ, dì ấy có biết không?”

“Biết.”

“Dì ấy có đau lòng không?”

“Đau lòng, nằm trong viện rất lâu.”

Mũi Lê Tốc có chút chua xót, lúc định nói gì đó an ủi Cận Duệ, anh đã đứng dậy, quay đầu liếc nhìn cô một cái rồi nói với cô: “Thấy việc nghĩa hăng hái làm gì đó tôi sẽ không làm, nhất là ở một nơi như Linh Thành này.”

Cô sửng sốt.

Người đứng trước mặt cô cúi đầu nhìn cô, là một Cận Duệ đầy xa lạ.

Lạnh lùng gần giống như lúc anh mới quay về Linh Thành.

Bình tĩnh trở lại, Cận Duệ đè nén cảm xúc, mở miệng: “Đi chơi với bọn họ đi.”

Nói xong, anh quay trở lại bàn ăn.

Đồ ăn sáng đã được anh dọn dẹp xong, trên bàn chỉ còn hai cái máy tính.

Anh lại ngồi xuống sau máy tính, gõ lộp cộp trên bàn phím.

“Tốc ơi, lại đây chơi không? Vừa rồi tớ thiếu chút nữa đã gắp được, tiếc quá đi!”

“Đến đây.”

Lê Tốc phân tâm lơ đãng, điều khiển đồ gắp kim loại bên trong máy gắp trứng, trong đầu vẫn đang nghĩ đi nghĩ lại những thông tin khổng lồ mà anh mới tiết lộ qua vài câu nói.

Nếu đã nói dì Tiểu Vũ vẫn luôn bị lừa gạt, vậy cuộc sống sau khi rời Linh Thành đến phía Nam của bọn họ, có phải rất gian nan không?

Nếu không gian nan, sao lại có người ác độc đến nỗi cầm chai rượu vỡ đâm anh?

Anh nói anh không phải là loại người thấy việc nghĩa sẽ hăng hái làm?

Nhưng mà…

“Ôi đệch! Đại ca, cậu lợi hại quá vậy!!!”

Triệu Hưng Vượng hú lên một tiếng, Lê Tốc mới hoàn hồn lại.

Cô điều khiển đồ gắp bằng kim loại kia, vậy mà có thể vững vàng gắp được một quả cầu màu trắng lên.

Hai người bạn bên cạnh đều dựa vào thùng máy, gần như nín thở chờ quả cầu theo quỹ đạo lăn ra, hai người còn hưng phấn hơn cả Lê Tốc.

Quả cầu trắng bị mở ra, bên trong là một que kẹo, rất bình thường.

Triệu Hưng Vượng không có hứng thú với kẹo que, nhưng thành công của Lê Tốc đã khích lệ cậu ta, cậu ta đẩy Lê Tốc qua một bên: “Đại ca mau để tớ thử xem, mau để tớ thử xem.”

Bị Triệu Hưng Vượng gạt ra, Lê Tốc đi tới bên bàn Cận Duệ.

Người đang đánh bàn phím lộp cộp ngước mắt liếc nhìn máy gắp trứng một cái, có lẽ nghĩ là cô không chơi nữa, nên lấy một cái laptop khác tới đây: “Chơi không?”

“Cậu không phải là người sẽ nói những lời này.”

“Hả?”

Trong đầu Cận Duệ đang có một đống thông tin thu chi chi tiết, nên không phản ứng kịp cô đang nói gì.

Lê Tốc cũng rất cố chấp nói: “Cậu nói cậu không phải là người thấy việc nghĩa sẽ hăng hái làm, nhưng ngày đó rõ ràng cậu nhặt lá cải trắng trên cầu thang, tại sao vậy?”

“Cậu nghĩ là vì sao?”

“Vì cậu sợ các hộ gia đình khác ở các tầng không cẩn thận sẽ giẫm phải, giống như tôi bị trẹo thương hoặc là bị ngã sấp xuống.”

Khóe môi Cận Duệ khẽ cong lên: “Không liên quan đến các hộ gia đình khác, chỉ có ông ngoại cậu thôi.”

Không phải sợ các hộ gia đình khác ngã sấp xuống, anh chỉ lo cho Lê Kiến Quốc đã lớn tuổi.

Anh sẽ không quan tâm tới sống chết của người khác.

Ngoại trừ Lê Kiến Quốc.

Lê Tốc có rất nhiều rất nhiều khó hiểu, ấn đường cũng nhíu lại: “Nhưng mà… tôi với ông ngoại khác nhau chỗ nào chứ?”

Bàn phím vang lên vài tiếng lộp cộp, Cận Duệ nói, ông ngoại cậu ngày đó đã nói giúp mẹ tôi.

Dừng một chút, anh bổ sung thêm: “Là người duy nhất.”

Cận Duệ không muốn bàn về chuyện này nữa, chuyện cũ khiến anh rất khó giữ được tâm trạng bình tĩnh hòa nhã.

Anh cũng không muốn hù đến Lê Tốc, nói xong câu này thì không nói nữa.

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi róc rách, cô gái nhỏ cố chấp đứng trước mặt anh, cách một cái bàn, cô vẫn luôn nhíu chặt ấn đường không buông ra, trầm mặc một lát, bỗng nhiên cô gọi anh: “Cận Duệ.”

“Ừm.”

Cô đưa qua một que kẹo nho nhỏ, vẻ mặt như thật sự rất khổ sở: “Ngày đó tôi ngủ dậy quá muộn… Nếu ngày đó tôi có ở đó, tôi sẽ giúp cậu, tôi sẽ nói giúp cho dì Tiểu Vũ. Tôi thật sự sẽ làm vậy.”

Lần trước cô cho anh que kẹo, nói cho anh biết, cô và ông ngoại đều hoan nghênh anh trở về.

Lúc này, lại là một que kẹo.

Cô nói cho anh biết, cô sẽ giúp anh.

Sau một lúc trầm mặc, Cận Duệ mở miệng: “Tôi biết rồi.”

Rất kỳ lạ, trong tòa nhà này có nhiều rơm rạ phủ trên lạc đà như vậy, nhưng lạc đà đã chết hết rồi, rơm rạ vẫn muốn làm rơm rạ, không có chút hối hận nào.

Cô gái nhỏ trước mặt không hề làm gì cả, nhưng vẫn mang vẻ mặt khổ sở áy náy.

Anh không nhận kẹo que, chỉ hỏi: “Dỗ tôi à?”

“Cũng không phải…”

Không nên khiến cô buồn bã.

Vì cô vô tội.

Cận Duệ dứt khoát chọc cô: “Nếu dỗ tôi mà chỉ dùng kẹo que thì không được đâu. Tôi phải ăn bánh bao ở phía Tây thành phố, tào phớ ở phía Nam thành phố, bánh ngọt ở trung tâm thành phố. Để tôi nghĩ xem nào, nếu không thì một hộp sữa Wahaha? Phải đâm sẵn ống hút rồi đưa tới bên miệng tôi.”

Người mới vừa ỉu xìu đột nhiên lên tinh thần, ném kẹo que vào ngực anh: “Nghĩ hay quá nhỉ!”
« Chương TrướcChương Tiếp »