Chương 4: Hôn ước

Kết thúc luyện kiếm, Triệu Tử Dung đi theo Liễu Vong Cơ trở về tiểu viện.

Từ trước kia, hai thầy trò bọn họ và tiểu sư thúc Diệp Hoan ở cùng nhau trong viện tử của chưởng môn. Nhưng Liễu Vong Cơ và Diệp Hoan càng lớn càng khó đối phó, sau này cơ hồ là mỗi ngày đều đánh nhau, Linh Cửu quả thực phiền không chịu được.

Trong một lần Liễu Vong Cơ đuổi theo Diệp Hoan và chém mất đi một cái nóc nhà, rốt cuộc ngay cả Thượng Quan Quyết cũng cảm thấy không thể nhịn được nữa, đá hai tên đồ đệ cùng tiểu đồ tôn ra ngoài.

Liễu Vong Cơ vui vẻ yên tĩnh, mang theo Triệu Tử Dung đi bá chiếm núi sau, nhưng cố tình chỗ kia lại gần vườn thuốc, Diệp Hoan thích chế độc nên ngày nào cũng đến đây. Vì thế hai người vẫn như cũ đánh nhau lên trời xuống đất.

Triệu Tử Dung nghĩ thầm, đây căn bản chính là dọn dẹp tịch mịch, nhưng trên thực tế, hắn lại vô cùng hưởng thụ những ngày như vậy.

Liễu Vong Cơ đối kiếm quá mức chuyên chú, ngày thường đều mang bộ dáng không dính khói lửa phàm tục, chỉ có lúc bị tiểu sư thúc chọc giận, Y mới có thể toát ra vài phần sinh động giống người.

Ở phòng bếp mân mê không lâu, Triệu Tử Dung liền làm xong cơm trưa.

Mấy năm nay vì muốn Liễu Vong Cơ vui vẻ, Triệu Tử Dung từ một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé sinh sôi rèn luyện trở thành một thiếu niên rất nhanh nhẹn.

Triệu Tử Dung đem đĩa thức ăn cuối cùng ăn bưng lên bàn, Liễu Vong Cơ đã lấy xong bát đũa ngồi chờ.

Thầy trò hai người vừa mới ngồi xuống ăn được mấy miếng, Liễu Vong Cơ đột nhiên ngừng đũa.

“Tử Dung.” Liễu Vong Cơ nói, “Ngươi khoan hẵn ăn.”

“A?” Triệu Tử Dung ngây ra một lúc, ngơ ngác mà đem cơm trong miệng nuốt xuống, “Vì sao vậy sư phụ?”

Chẳng lẽ sư phụ cảm thấy mình hôm nay kiếm luyện được không tốt, muốn phạt? Nghĩ như vậy, Triệu Tử Dung liền cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng nhiều hơn là khổ sở.

Liễu Vong Cơ những năm gần đây kiếm pháp quả thực tiến bộ vượt bậc, đã có thể cùng Linh Cửu đánhg trăm chiêu mà không rơi xuống hạ phong, có thể thấy được thiên phú trác tuyệt như thế nào. Triệu Tử Dung nhìn thấy điều này, cảm thấy sư phụ của mình đã nhất kỵ tuyệt trần mà vứt bỏ phàm nhân không biết đã bao nhiêu năm, tiểu tâm can mẫn cảm của hắn đầu tiên là kiêu ngạo, sau đó lại thiên hồi bách chuyển mà tự ti: Bởi vì hắn vừa không phải là nữ, thiên phú cũng không tốt, đời này chỉ sợ không có cơ hội sánh vai cùng Liễu Vong Cơ.

Nghĩ nghĩ, hai hốc mắt của thiếu niên lại dần dần đỏ lên, cơ hồ là đã nhận định sư phụ năm đó hồ đồ mới nhận hắn làm đồ đệ, bây giờ người bắt đầu thấy hối hận.

Liễu Vong Cơ vừa thấy tiểu đồ đệ như vậy, trong lòng liền hoảng, ho nhẹ một tiếng giải thích nói: “Ngươi ăn quá nhiều mà lại ăn nhanh, đối với dạ dày không tốt. Ờm, nếu ngươi còn đói, vi sư cũng không ngăn cản ngươi.”

Kỳ thật hắn nghĩ rằng: Đứa nhỏ này mới mười chin đã cao hơn y rồi, lại cứ tiếp tục ăn như vậy, sợ sau này còn cao hơn cả sư phụ Aquyết! Đến lúc đó, tôn nghiêm của người làm sư phụ là y đặt ở trước mặt Triệu Tử Dung sẽ không còn sót lại chút gì.

Triệu Tử Dung nghe xong, lập tức nở nụ cười: “Không sao đâu sư phụ, Linh Cửu sư công nói con còn đang trong tuổi phát triển, nên ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể cao lên!”

“Ồ……” Liễu Vong Cơ từng ngụm mà lùa cơm vào trong miệng, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: Ta chính là không hy vọng ngươi tiếp tục cao lên nữa!

Sau ngày hôm ấy, Triệu Tử Dung dần dần phát hiện thái độ của Liễu Vong Cơ đối với chính mình có chút kỳ quái. Sư phụ luôn trong thời điểm hắn quét rác hay luyện kiếm mà lặng yên không tiếng động đứng ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, một lúc lại thở dài một cái sau đó mang sắc mặt không tốt mà rời đi, điều này khiến Triệu Tử Dung rất là bối rối.

Bất quá, hắn không có quá nhiều thời gian để rối rắm mấy chuyện nhỏ này.

Không giống người sư phụ không đàng hoàng trên danh nghĩa là Liễu Vong Cơ, Linh Cửu sư công dạy y thuật cho Triệu Tử Dung thật sự rất kiên nhẫn. Trừ sáng sớm mỗi ngày đi theo Liễu Vong Cơ luyện kiếm, thời gian còn lại Triệu Tử Dung cơ hồ đều đi theo bên người Linh Cửu học tập các loại dược lý.

Ngày nọ dùng xong cơm trưa, Triệu Tử Dung theo thường lệ tới sân của Linh Cửu, nhưng vừa đến viện môn, liền nghe được người bên trong đang ở nói chuyện với nhau, loáng thoáng còn nghe được tên của Liễu Vong Cơ.

Vì thế, hắn ma xui quỷ khiến mà ngừng lại, lặng lẽ thu lại hơi thở, bắt đầu tỉ mỉ mà đứng góc tường nghe lén.

“Ngươi là nói đại nữ nhi của đại ca cùng tẩu tử?” Đây là thanh âm của Linh Cửu.

“Đúng vậy.” Thượng Quan Quyết nói, “Hiện giờ con bé cũng đến tuổi lấy chồng rồi, cô bé năm đó đùa giỡn phải gả cho hắn giờ cũng đã trưởng thành, tẩu tử liền nghĩ, hôn ước năm đó có phải nên thực hiện rồi không.”

“Ngươi cũng biết là lời nói đùa, huống chi, ta không cảm thấy loại chày gỗ Liễu Vong Cơ này có thể làm tiểu cô nương nũng nịu cảm thấy hứng thú.”

“Kia chính là chất nữ của ta, trên giang hồ hiện giờ cũng nổi danh là hiệp nữ. Lại nói, này là đào hoa do tiểu liễu tự mình chọc, vô luận là chối hay nhận thì tự hắn đi mà xử lý.”

……

Sau đó hai vị sư công còn nói gì, Triệu Tử Dung đều nghe không vào nữa, tai hắn ở thời điểm nghe được hai chữ “Hôn ước” liền bắt đầu ù đi, suy nghĩ trong đầu phân loạn, Diệp Hoan ở bên người hắn lung lay một vòng cũng chưa phát hiện.

Hôn ước? Cái gì hôn ước? Chính mình thích sư phụ bảy năm, nguyên lai người đã sớm có hôn ước? Vậy thì hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Sư điệt sư điệt! Thưởng cái mặt nhìn xem sư thúc đã! Ngươi mau xem con có ta nuôi nè, có phải màu sắc rất đẹp hay không!”

Diệp Hoan giơ con cóc 5 màu cười hì hì đưa tới trước mặt Triệu Tử Dung, nhưng thời điển này tiểu sư điệt của hắn còn đang loạn như cào cào, căn bản không muốn phản ứng hắn.

“Tới rồi còn không mau tiến vào? Tiểu Triệu, nội dung học hôm nay có chút khó ……” Nguyên lai là Linh Cửu nghe thấy động tĩnh Diệp Hoan kêu kêu quát quát liền tự mình ra xem tình huống. Ánh mắt y đảo quanh hai người, rất nhanh đã lạnh mặt quở mắng Diệp Hoan: “ Cái tên nghiệt đồ này, mau thu con cóc về đi, tiểu Triệu bị con cóc xấu hoắc của ngươi dọa khóc rồi!”

“A?” Diệp Hoan liên tục lắc đầu, “Sư điệt vừa mới còn tốt mà, rõ ràng là là do sư phụ dọa hắn khóc!”

Triệu Tử Dung sau một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng bất tri bất giác mà rớt nước mắt, hắn muốn mở miệng giải thích một chút, kết quả khuôn miệng liền đánh cái cách, làm Diệp Hoan cùng Linh Cửu đều sửng sốt.

Triệu Tử Dung cũng ngây người một chút, càng thêm cảm thấy chính mình vô dụng, lập tức nổi hỏa khí. Hắn giơ tay lau mặt, xoay người chạy rất nhanh, một lát sau liền mất dạng.

Thượng Quan Quyết không biết khi nào cũng đẩy xe lăn ra, ánh mắt nhìn về phương hướng Triệu Tử Dung rời đi, lại nhìn Diệp Hoan nói: “Mau cút đi đi, đồ đệ xui xẻo.”

Diệp Hoan nghẹn lời “Con lại làm gì rồi?”

Thượng Quan Quyết nghiêm túc nói: “ Con cóc của ngươi, thật sự rất xấu.”

Diệp Hoan tức khắc lại ủy khuất, ôm con cóc bảo bối của hắn hùng hùng hổ hổ mà rời đi.

Linh Cửu ôm cánh tay như suy tư gì, một lát sau bình luận: “Tiểu tử này, thật là nhát gan lại thâm tình.”

Trên vách đá ven biển, Lưu Vong Cơ ngồi khoanh chân, tay cầm kiếm, áo bào trắng như tuyết và mái tóc đen dài bị gió biển không dịu dàng thổi bay về phía sau, trên gương mặt tuấn mỹ nvẫn duy trì bình tĩnh

Gió biển phần phật, sóng biển dâng trào, mây trời biến ảo vô thường, duy chỉ có y vẫn lặng im trong thiên địa, giống như một tảng đá vĩnh hằng.

Gần đây y đang luyện một bộ kiếm pháp mới, mỗi ngày đều sẽ một mình tới đây đả tọa.

Không biết bao lâu qua đi, Liễu Vong Cơ rốt cuộc cũng động đậy, chỉ thấy y giơ tay chỉ thẳng mặt biển.

Trong khoảnh khắc, một kiếm làm dậy sóng.

Triệu Tử Dung đi tới vào thời điểm này liền nhìn thấy một màn như vậy.

Sóng biểm đột ngột dâng lên, sư phụ của hắn ở trên vách núi chấp kiếm mà đứng, đĩnh bạt như thương tùng, tựa như một vị thần tiên đang làm mưa làm gió.

Nước biển mãnh liệt xông lên cao tạ thành những hạt mưa, tí tách tí tách mà làm ướt Liễu Vong Cơ cùng với Triệu Tử Dung đang trốn sau tảng đá.

Thấy kiếm pháp của mình ngày càng tiến bộ, Liễu Vong Cơ phá lệ mà nở nụ cười.

Triệu Tử Dung từ trước đến nay đều xem Liễu Vong Cơ là niền vui, trên mặt cũng lộ ra nụ cười thật lòng, nhưng mâu thuẫn trong lòng hắn lại càng sâu.

Liễu Vong Cơ càng cường đại, hắn càng thích y thêm một phần, nhưng tương ứng, sự kính sợ của hắn với vị kiếm giả thiên phú cao không thể với này, cũng càng ngày càng sâu.

——————–

Tiểu Triệu khóc chít chít