- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên
- Chương 21: Chụp ảnh
Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên
Chương 21: Chụp ảnh
Nguồn convert: Reine Dunkeln, Tử Đằng
Nguồn raw: Nguyên Nguyễn72
Editor: Ốc Sên
Chap sau là ông Yến nhận ra được tình cảm của mình nè 😍
Chương 21: Chụp ảnh
===
Không khí im lặng một lúc lâu.
Ngay lúc Thẩm Vụ Bắc cho rằng Yến Kinh Nhiên là bị dọa đến phát ngốc, thì hắn bỗng nhiên chớp mắt một cái, cau mày hỏi: "** như nào?"
"..."
Nếu như không phải bởi vì vẻ mặt của hắn thật sự mờ mịt, thì Thẩm Vụ Bắc đã suýt chút nữa nghĩ lầm đây là lời mời rồi.
"Là làm giống như em gái làm với anh trai trong bộ truyện tranh đó hả?" Yến Kinh Nhiên an tĩnh nhìn cô hai giây, trong phút chốc liền trợn to hai mắt lên, hắn dường như nghĩ đến ký ức tồi tệ nào đó, liền hoảng sợ vội vàng lắc đầu, "Không được không được, anh sẽ chết mất!!!"
"......"
Thẩm Vụ Bắc để đầu lưỡi dưới răng cấm, vừa tức vừa buồn cười: "Rốt cuộc thì anh đã xem thứ kỳ quái gì vậy? Ai nói với anh là sẽ chết?"
"Chính là sẽ chết a!"
Yến Kinh Nhiên không phục mà cùng cô giải thích: "Anh trai Omega của người ta đều khóc thành như vậy, nếu như không phải cảm thấy sợ hãi thì sao lại khóc như thế?"
Thẩm Vụ Bắc híp mắt một cái, có loại ý định muốn cạy đầu hắn ra, nhìn xem bên trong chứa thứ gì.
"Em nghi là, cái anh Omega đó, không phải bởi vì sợ hãi mà khóc..."
Tay cô phủ lên tuyến thể sau gáy của hắn, lòng bàn tay khô ráo, khi vuốt trên làn da liền có một loại cảm giác tê dại kỳ lạ, trong lúc Yến Kinh Nhiên không tự chủ được mà phát run, cô cười khẽ một tiếng, tàn nhẫn nói ra chân tướng cho hắn.
"Anh ta khóc là do quá thoải mái đó."
Bởi vì kinh ngạc và không thể nào lý giải được, Yến Kinh Nhiên khẽ giương môi, hai giây sau, hắn lại từ từ nhắm lại, giả bộ làm chim cút, không nói nữa.
Thẩm Vụ Bắc buồn cười nhìn phản ứng của hắn.
Thấy hắn cuối cùng cũng an phận, cô mới buông lỏng gông cùm xiềng xích của mình ra.
Lúc này, chiếc điện thoại đã yên lặng hồi lâu cuối cùng cũng vang lên tiếng rung.
Thẩm Vụ Bắc thò tay ra cầm điện thoại từ trên bàn lên trượt một cái, phát hiện là tin nhắn của Bành Bồng.
[ Bành Bồng: Có cần mang theo thứ gì về không? Tụi tớ lập tức về ngay. ]
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Cứ ở bên Yến Kinh Nhiên như thế này, quả thực có chút quá mức dày vò.
Trở về một câu "Không cần mang cái gì về cả", cô lại nghiêng đầu nhìn Yến Kinh Nhiên, phát hiện người này đã thu liễm dáng vẻ ầm ĩ ban nãy, rút vào trong chăn và chìm vào giấc ngủ rồi.
Yến Kinh Nhiên không hề phát giác, hô hấp đều đặn, lông mi bằng phẳng rũ xuống tạo thành bóng râm bên dưới mí mắt.
"Lần này bỏ qua cho anh." Thẩm Vụ Bắc thò người lại, giúp hắn vén tóc mái lên, đầu ngón tay xẹt theo đường nét trên gương mặt của hắn, "Lần sau cho dù anh có tỉnh dậy hối hận cũng đã muộn."
Ngoài của sổ, trường nguyệt (*) nhô cao, tiếng người ồn ào, cả con đường đá cũng không bởi vì đêm khuya mà trở nên hiu quạnh.
(*) Trường nguyệt: Vầng trăng tháng 9.
Không lâu sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên.
Thẩm Vụ Bắc nắm chặt nắm tay chống ở trên tường, cả người lộ ra dưới dòng nước chảy, giọt nước dọc theo chóp mũi và sống lưng của cô rồi rơi xuống sàn gạch bóng loáng, hơi nóng bay lên, cho dù ở trong môi trường như vậy, nhưng sự hưng phấn của nơi nào đó cũng không hề giảm đi một chút nào.
Suy nghĩ một lát, cô khàn giọng thở dài một hơi.
Xoay van điều chỉnh nhiệt độ nước của vòi sen sang nước lạnh.
Khí hậu không quá nóng, nhưng khi nước lạnh chạm vào người, cô không khỏi rùng mình.
Tuy là như vậy, nhưng phải mất nhiều thời gian những ý niệm đó mới chịu lắng xuống dần.
Chờ cô mặc quần áo chỉnh tề xong, điện thoại di động được đặt trên bồn rửa mặt đột nhiên rung lên lần nữa, cô còn tưởng rằng là đám người Bành Bồng trở về, kết quả cầm lên xem, là một dãy số không có tên.
Không có tên, nhưng cô lại nhớ kỹ ở trong lòng.
Điện thoại reo lên rất lâu, lâu đến mức người bên kia cắt đứt vì không có ai bắt máy, rồi lại gọi đến lần nữa.
Thẩm Vụ Bắc không thể trốn tránh.
Cô mím chặt môi mỏng, nhấn nút trả lời.
Vừa mới bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng ma sát giữa vật liệu may mặc với ghế salon, ngay sau đó trong điện thoại liền vang lên một giọng nam nghiêm nghị đang cố nén lửa giận: "Có phải mày lại đi gặp tiểu Mộ rồi đúng không? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được đi không được đi, cho dù có là ngày giỗ của con bé mày cũng không được phép đi! Mày nghe không hiểu những lời này sao?"
Lập tức chỉ trích, đi thẳng vào vấn đề.
Màng nhĩ của Thẩm Vụ Bắc đều bị tiếng mắng chửi của hắn làm cho có chút đau nhức.
Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "... Con chỉ là có chút nhớ chị ấy mà thôi."
"Bỏ những ý nghĩ xui xẻo đó của mày đi!" Giọng điệu của người đàn ông lạnh như băng, giống như là đang nói chuyện với thứ rác rưởi nào vậy, "Con bé vĩnh viễn không muốn gặp mày, nhớ, là vĩnh viễn!"
Sắc mặt của Thẩm Vụ Bắc ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Cô đứng đó như một đứa trẻ đang bị phạt, cúi đầu thật thấp, nắm chặt điện thoại di động, bởi vì cực kỳ áy náy, cho nên không biết phải nói gì.
"Nếu như còn tái phạm lần nữa." Người đàn ông mang theo cảnh cáo, nói thật nhanh, "Thì mày biết hậu quả rồi đó."
Thẩm Vụ Bắc giương môi, vừa định mở miệng nói chuyện, nhưng giây tiếp theo đầu bên kia liền cúp máy.
Vì thế mà câu "Thực xin lỗi" thấp hèn kia lẫn vào âm thanh máy bận cùng nhau biến mất trong màn đêm dài đằng đẵng.
Thẩm Vụ Bắc ngơ ngác nhìn màn hình đen kịt của điện thoại di động, mái tóc ướt đẫm còn chưa được lau khô nhỏ nước xuống, làm thấm ướt quần áo của cô, khí lạnh từ lỗ chân lông xâm nhập vào phổi, khiến hai tay cô có chút run rẩy.
Cũng không biết qua bao lâu.
Lông mi cô run run, trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào thống khổ.
-
Từ khai giảng tới nay, Yến Kinh Nhiên hiếm khi có một giấc ngủ ngon như vậy, trong mộng hắn ôm một người mà hắn vô cùng thích, ngửi mùi hương dễ chịu trên người của người đó, có bao nhiêu thoải mái thì khỏi cần phải nói.
Nhưng mà mộng đẹp như vậy lại bị Trần Trác lay người đánh thức làm cho nát bấy.
"Tiểu Yến... Thức dậy đi! Thức dậy đi! Thức dậy đi..."
"Dậy dậy dậy, dậy ông nội mày!"
Yến Kinh Nhiên quả thực không chịu nỗi bị đong đưa như vậy, lập tức liền mở mắt ra, ném cái gối về phía Trần Trác.
Trần Trác sớm có phòng bị, cười cợt nhả né sang một bên, chiếc gối trực tiếp bị ném hụt.
Hắn vừa sửa sang lại quần áo, vừa chỉ vào ly nước mật ong trên bàn: "Nếu như không phải bởi vì sợ ly nước mật ong mà học muội Thẩm tốt bụng đưa tới sẽ nguội lạnh, thì tao sẽ không gọi mày dậy đâu. Mau dậy rửa mặt đi, rồi sau đó uống nước mật ong, có thể giải say rượu được đó."
Nghe như vậy, cảm giác cáu bẳn khi rời giường của Yến Kinh Nhiên nháy mắt liền biến mất hầu như không còn, đầu óc hỗn độn cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Tối hôm qua tao uống say hả?" Hắn mờ mịt hỏi.
"Không chỉ uống say." Trần Trác liếc nhìn hắn một cái, trêu chọc, "Mà mày còn muốn đi tìm Ô Ô nữa, học muội Thẩm đứng ở trước mặt mà mày còn giả bộ không biết, còn một hai đòi người ta chứng minh, he he, tao còn thấy rõ ràng, mày còn làm ầm ĩ muốn ngửi tin tức tố của người ta nữa kìa."
Yến Kinh Nhiên không dám tin chính mình lại làm những chuyện đần độn như vậy: "Mày đừng có mà đứng đây nói linh tinh bịa đặt."
"Có phải là bịa đặt hay không thì mày trực tiếp đi hỏi học muội Thẩm là biết ngay cơ mà? Nhưng mà tao nói cái này cho mày nghe nè tiểu Yến." Trần Trác khẽ thở dài, dùng một loại ánh mắt như cha già nhìn con mà nhìn Yến Kinh Nhiên một vòng, "Một đứa Omega trì trệ không biết phải trái như mày, không biết tối hôm qua học muội Thẩm nhịn xuống như thế nào nữa."
"Nực cười, tao trì trệ chỗ nào? Chỗ nào không biết phải trái... Mày nói tối hôm qua?" Yến Kinh Nhiên rốt cuộc cũng nắm được trọng điểm, "Tối hôm qua không phải mày dẫn tao về sao?"
"Tụi tao đi dạo phố cổ, vì để chăm sóc cho mày đang bị say rượu nên học muội Thẩm mới ở lại." Trần Trác nói, "Trước khi về tao mới nhớ là thẻ phòng còn ở chỗ của tao, học muội Thẩm bèn phải tạm thời đưa mày vào phòng của em ấy để nghỉ ngơi, tao không biết hai bây ở trong đó làm cái gì, nhưng khi tao trở về đón mày..."
Nói đến đây, trong mắt Trần Trác lộ ra một tia hưng phấn, "Thì mày không mặc cái gì cả."
Yến Kinh Nhiên: "..."
"Quần áo đều ướt thành như vậy, còn mày thì lại hoàn hảo không bị hao tổn chút nào." Trần Trác chậc chậc mấy tiếng, "Tại hạ bội phục."
Sức chịu đựng này của Thẩm Vụ Bắc chỉ sợ rằng không có nhiều Alpha trên thế giới có thể làm được.
Huống chi còn đối mặt với người mình thích.
Thích nồng nhiệt như vậy có giấu cũng giấu không được, cũng chỉ có một mình Yến Kinh Nhiên, mới có thể cho rằng đây là tình anh em.
Yến Kinh Nhiên nửa tin nửa ngờ, định một hồi lại đi hỏi Thẩm Vụ Bắc một chút.
Chẳng qua là đợi khi hắn rửa mặt xong rồi đi ra cửa, khoảnh khắc đυ.ng phải Thẩm Vụ Bắc ở chỗ rẽ, cái gì hắn cũng không hỏi ra được.
Hơn nữa hắn nhanh chóng ý thức được, lời Trần Trác nói có thể đều là sự thật.
Bởi vì Thẩm Vụ Bắc sau khi đi tới, câu đầu tiên mà cô nói là: "Cái truyện gì mà sẽ chết người là ai đưa cho anh xem vậy?"
Yến Kinh Nhiên: "..."
Hắn say đến mức ở trước mặt Thẩm Vụ Bắc hóa thân thành con cháu Ngôn Hoàng, chuyện này không khoa học.
Hắn làm anh trai như vậy, từ đây biết để mặt mũi ở đâu!!!
Yến Kinh Nhiên kêu rên trong lòng một tiếng, nhưng trên mặt lại không hiện, giả vờ trấn định nói: "Anh đây tự mình xem không được à, nếu cần anh có thể gửi cho nhóc một bản."
Thẩm Vụ Bắc khẽ nâng mắt lên, quét mắt nhìn hắn một cái không lên tiếng.
Người này nhìn như là uống say đến mức hoàn toàn không nhớ gì cả.
"Anh thật sự không nhớ tối qua mình nói cái gì sao?" Thẩm Vụ Bắc hỏi, "Dù chỉ là một câu?"
Yến Kinh Nhiên nghe vậy, liền cố gắng hồi tưởng lại, nhưng đầu óc hắn trừ mấy hình ảnh mập mờ hiện lên do Trần Trác nhắc lại ra, thì chỉ còn lại trống rỗng.
Mà trong hình ảnh, hắn nhìn thấy bản thân ôm lấy Thẩm Vụ Bắc, không chịu buông tha mà la hét muốn đυ.ng vào tuyến thể của cô, cuối cùng hình như... Hắn thật sự đυ.ng vào được.
Sâu trong đáy lòng có một giọng nói nói cho hắn, những hành động đó đã vượt qua vạch an toàn của một mối quan hệ anh em.
Chỉ cần hắn có chút xấu hổ, thì nên rút lui kịp thời.
"Không nhớ." Yến Kinh Nhiên lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh, "Là chuyện rất quan trọng sao? Hay là nhóc kể lại một lần đi?"
"Kể lại thì còn ý nghĩa gì nữa." Thẩm Vụ Bắc cười cười, "Em còn kỳ vọng hơn là em tự mình nhớ lại."
Vừa nói xong, những người khác cũng vừa vặn lục tục ra phòng, cô liền nói: "Đi xuống lầu ăn sáng thôi, không phải hôm nay còn phải đi chụp hình nữa à?"
Hai người sóng vai đi xuống lầu.
Ở khoảng cách gần như vậy, Yến Kinh Nhiên mới phát hiện dưới mí mắt của Thẩm Vụ Bắc có một quầng thâm đen nhàn nhạt.
"Tối qua nhóc ngủ không ngon hả?" Yến Kinh Nhiên lo lắng hỏi.
"Ừm." Thẩm Vụ Bắc nhàn nhạt nói, "Có chút mất ngủ."
"Chẳng lẽ là tại anh sao?" Yến Kinh Nhiên ngượng ngùng nói, "Anh cũng không biết khi say anh lại phiền phức đến như vậy."
Suy nghĩ một lát, hắn cố gắng giữ thể diện cho cái danh anh trai này của mình: "Lúc trước anh có như vậy đâu, Trần Trác nói anh làm ầm ĩ mấy phút liền yên lặng ngủ, cũng không biết tối hôm qua là bị làm sao nữa."
"Mất ngủ không phải là do anh làm, đừng suy nghĩ nhiều nữa, với lại." Thẩm Vụ Bắc cười khanh khách, "Anh không có phiền phức."
Đôi mắt của Yến Kinh Nhiên sáng lên: "Nhóc không cảm thấy anh phiền thật hả?"
"Chưa từng cảm thấy."
Lời này vừa nói ra, Yến Kinh Nhiên lập tức mặt mày rạng rỡ, kêu lớn với Trần Trác ở phía sau: "Nghe chưa, Ô Ô nhà tao không thấy tao phiền nhá!"
"..."
Khóe miệng của Trần Trác giật một cái, trong đầu nghĩ hai người này ở đây ân ái cái gì vậy chứ?
Đoàn người ăn sáng xong, liền bắt đầu đi đến khu nghỉ mát ở sơn trang mà họ đã định trước.
Sơn trang là khu danh lam thắng cảnh lịch sử, không chỉ có cảnh quang thiên nhiên kỳ dị hoang sơ, mà còn có cảnh hoa viên trải dài trên cung tường rộng lớn, xung quanh chùa miếu nghi ngút khói hương, khắp nơi đều là người.
"Vãi!" Ân Đồ nhìn người đi đường tấp nập, cầm máy ảnh sững sờ: "Tại sao chúng ta lại nghĩ muốn đến một danh lam thắng cảnh nổi tiếng như vậy vào ngày Quốc Khánh cơ chứ? Tìm ngược sao?"
Bành Bồng: "Ha ha ha ha, dù sao cũng là để thử máy ảnh, sơn trang tránh nóng này lớn như vậy, sẽ luôn có chỗ ít người mà."
Trần Trác: "Đi ra ngoài chơi còn có thể được ba vị đại sư giúp chụp ảnh, đúng là một trải nghiệm tuyệt vời."
"Đừng tính cả em." Thẩm Vụ Bắc nói, "Em chỉ là góp vô cho đủ số thôi, màn trập máy ảnh ở đâu em còn không biết."
Nghe như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Trừ Ân Đồ và Yến Kinh Nhiên ra, hai người còn lại đều vô cùng kinh ngạc: "Nếu như cậu không có hứng thú với ngành điện ảnh và truyền hình, tại sao lại đăng ký vào lớp đạo diễn vậy?"
Ân Đồ nhanh chóng dời đi tầm mắt, như là đối với đề tài này không có hứng thú, Yến Kinh Nhiên thì đã hỏi từ trước rồi, biết là không thể hỏi được gì từ cô.
Quả nhiên Thẩm Vụ Bắc không trả lời.
Bành Bồng nói: "Vậy để một hồi tui giới thiệu các chức năng cơ bản của máy ảnh cho cậu nhé! Cậu cũng có thể tùy tiện đi chụp một chút, sau này dùng làm bài tập cũng được."
Thẩm Vụ Bắc nhàn nhạt "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn."
Bọn họ tiếp tục cười cười nói nói đi sâu vào sơn trang tránh nóng, chỉ có Thẩm Vụ Bắc, hoặc là cầm ống kính máy ảnh không đúng cách, tùy tiện ấn màn trập hai cái, hoặc là chạy đến khu hút thuốc thật lâu mới trở về, khi về khắp người đều là mùi khói bạc hà, vừa lạnh thấu xương vừa buồn tẻ.
Yến Kinh Nhiên chậm chạp ở phương diện khác, nhưng đối với cảm xúc của Thẩm Vụ Bắc thì như là cài radar ở trong người vậy.
Lúc cô nói muốn đi hút điếu thuốc thứ ba, Yến Kinh Nhiên liền bước nhanh tới, nắm tay cô.
"Anh không đi tìm nhϊếp ảnh gia ở thành phố B nữa." Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô, trong mắt của Yến Kinh Nhiên xẹt qua một nụ cười, "Nhóc làm nhϊếp ảnh gia riêng cho anh được không?"
Thẩm Vụ Bắc bất đắc dĩ mà lung lay máy ảnh: "Em chỉ biết bấm màn trập mà thôi."
"Vậy là đủ được." Yến Kinh Nhiên nói, "Ân Đồ đi chụp ảnh phong cảnh, Bành Bồng đi theo Trần Trác, nhóc cũng không thể để anh lạc lõng một mình đúng không? Với lại anh đây còn rất chuyên nghiệp, nhóc thật sự không cân nhắc lại một chút sao?"
Lời nói của nam sinh rất tha thiết, giống như là vì để cho cô đồng ý, mà âm cuối còn mang theo chút làm nũng lấy lòng.
Thẩm Vụ Bắc căn bản là không có cách nào cự tuyệt được.
Đem điếu thuốc trên đầu ngón tay nhét trở về bao thuốc lá, cô thấp giọng cười khẽ một tiếng, gật đầu: "Được, anh muốn chụp ở đâu?"
"Qua bên kia đi." Yến Kinh Nhiên chỉ vào gác xép của tháp cao bên tay phải, "Anh thích cảm giác đứng ở chỗ cao, với lại ánh sáng còn rất tốt nữa."
Thẩm Vụ Bắc nhìn theo hướng hắn chỉ.
Có lẽ là bởi vì địa hình chật hẹp, quang cảnh bình thường, nên hầu như không có ai quan tâm đến căn gác xép được mở đó.
Đợi đến khi hai người leo lên, đúng như dự đoán.
Hướng ống kính xuống, là đám người chi chít, hướng ống kính lên, là dây điện và chim chóc, quả thực quá mức bình thường không có gì mới lạ, chỉ có một lan can, dựa vào liền vừa vặn có gió thổi qua.
Thẩm Vụ Bắc thậm chí cũng không cần tìm ánh sáng hay bố cục, chỉ cần hướng ống kính vào Yến Kinh Nhiên như vậy, cũng đã có một tấm hình chất lượng cao rồi.
Năng lực biểu hiện của Yến Kinh Nhiên vượt qua tưởng tượng của cô.
Khác với bất kỳ tấm ảnh cứng nhắc nào mà cô nhìn được trong vòng bạn bè của hắn, tia sáng lưu chuyển trong đôi con ngươi thiển sắc của hắn, linh động mà chuyên tâm, bờ vai thon gầy mà thẳng tắp lấp lánh ánh nắng, khi quay đầu lại nhìn cô, mặt mày đều đang cười, mỗi lần cười, đều như là đang chứa đựng bao nhiêu cảm xúc.
Màn trập "Răng rắc" một tiếng.
Nháy mắt liền đóng băng hình ảnh này mãi mãi.
Một lúc lâu sau, hai người cũng không lên tiếng, im lặng nhìn nhau qua máy ảnh.
Dùng lớp ngăn cách này, tinh tế phơi bày ra tất cả những lời nói không thể nói ra cửa miệng.
Lúc này, nhóm người Bành Bồng tìm tới, tiếng bước chân của bọn họ vang lên từ phía sau.
Thẩm Vụ Bắc mới từ trong mộng tỉnh lại, rũ tay buông máy ảnh xuống.
Bành Bồng bước lên trước, liếc nhìn bức hình trong máy ảnh của cô, không khỏi "Oa" lên một tiếng: "Đây là người mẫu chuyên nghiệp sao!"
Ân Đồ không ngừng kêu: "Học trưởng thật trâu bò!"
Trần Trác chỉ cười mà không nói.
Thấy với kỹ thuật này của Thẩm Vụ Bắc mà cũng có thể chụp ra được một tấm hình tuyệt đẹp như vậy, Bành Bồng và Ân Đồ hoàn toàn hưng phấn, đi dạo tới lui không ngừng.
Thẩm Vụ Bắc và Yến Kinh Nhiên đi ở sau cùng.
"Ô Ô." Yến Kinh Nhiên kêu cô.
"Vâng?"
"Nhóc có biết trên thế giới có thứ gì tên là cười cười không?"
Thẩm Vụ Bắc lắc đầu.
Yến Kinh Nhiên: "Chính là chọc nhóc một cái, nhóc liền sẽ cười cười ấy."
Thẩm Vụ Bắc: "Thần kỳ như vậy sao?"
Yến Kinh Nhiên: "Nhóc không tin anh à?"
Thẩm Vụ Bắc hơi nhíu chân mày, không lên tiếng, nói rõ ra là không tin.
Yến Kinh Nhiên chậc một tiếng: "Vậy thì nhóc đứng yên ở đó đừng động đậy."
Thẩm Vụ Bắc theo lời hắn dừng bước chân lại.
Hai người đứng đối mặt nhau, Yến Kinh Nhiên yên lặng mấy giây, ngay lúc Thẩm Vụ Bắc nghi ngờ thì hắn đột nhiên đưa một ngón tay ra, thừa dịp cô còn chưa phản ứng kịp mà chọc vào eo cô.
Chỗ mẫn cảm gần như là điểm yếu của rất nhiều người.
Thẩm Vụ Bắc chính là một trong số đó.
Vẻ mặt vốn dĩ đang căng chặt của cô lập tức bị phá vỡ, sợ nhột mà cười né sang bên cạnh.
"Nhóc nhìn đi, cười rồi đó." Yến Kinh Nhiên nhướng mày híp mắt, "Anh nói đâu có sai đâu đúng không?"
Thẩm Vụ Bắc ngẩn người, biết đây là Yến Kinh Nhiên nhìn ra được tâm tình của cô không tốt, cho nên mới chọc cho cô cười.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có mình Yến Kinh Nhiên là người đầu tiên có thể nhìn ra được cô không vui, trái tim lạnh lẽo của cô vậy mà lại thật sự có thể ấm áp trở lại.
Mà điều này càng làm cho cô thêm kiên định, cô không cần những thứ khác, chỉ cần mỗi Yến Kinh Nhiên là đủ rồi.
"Anh à." Thẩm Vụ Bắc nhìn hắn, tròng mắt đen thẫm, nhưng lại chứa ý cười, "Anh thật là ấu trĩ."
"Ấu trĩ thì làm sao?" Nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt của Yến Kinh Nhiên lóe lên tia sáng nhỏ vụn dưới ánh mặt trời, toàn bộ ngũ quan đều lộ ra sự sắc sảo, giống như tính cách của hắn vậy, kiêu ngạo lóa mắt, "Người khác đều không thể hưởng thụ được sự ấu trĩ này của anh đâu nhé."
Thẩm Vụ Bắc tự động đem những lời này phiên dịch thành mạnh miệng.
Nhưng mà giây tiếp theo.
Hắn đột nhiên tiến đến gần một bước, giơ cao cánh tay, nhẹ nhàng sờ tóc của Thẩm Vụ Bắc một cái, trong giọng nói tràn ngập ôn nhu và cưng chiều: "Cũng chỉ có mình Ô Ô nhà anh là có bản lĩnh như vậy thôi."
Hai người đột nhiên dừng lại ở phía sau rất nhanh liền làm cho Bành Bồng chú ý tới.
Thẩm Vụ Bắc còn đang ngây người ở tại chỗ, cô đã cầm máy ảnh lên "Răng rắc" mấy tiếng liền đem cảnh này chụp lại.
Rồi sau đó dùng bluetooth chuyển ảnh vào album điện thoại của mình, điều chỉnh màu sắc một chút.
Sau cùng là mở WeChat ra, gửi vào một nhóm có tên là "CP ống ngắm 8x" (*).
(*) Ống ngắm 8x (Scope 8x): 1. Là phụ kiện trong PUBG; 2. Chỉ một người nào đó cẩn thận và tình tế.
[ Cả nhà ơi! Các tỷ muội ơi! Ảnh hôn nhân mới ra lò đây!!! ]
Trong nhóm nhanh chóng liền có người gõ chữ trả lời.
[ Huhuhu, cuối cùng cũng có thể viết tiếp tác phẩm "Lão công xấu xa: Cô em gái ác ma không dễ chọc" rồi! ]
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Khả sẽ cho cưng một like.
===
23/07/2023
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Thanh Xuân
- Mơ Ước Nam Omega Nhà Bên
- Chương 21: Chụp ảnh