Chương 83: Phiên ngoại 4: Cuộc sống ngọt ngào

Chương 83: Phiên ngoại 4: Cuộc sống ngọt ngào

Bé Kiều An chỉ mới hơn hai tuổi vẫn chưa biết khái niệm vợ là gì, không rõ lời này là có ý gì, lại càng sẽ không vì vậy mà nghe lời, đầu tiên đôi mắt tròn xoe đen láy ngơ ngác khó hiểu nhìn Phó Bắc, sau khi nghẹn một lúc lâu mới kéo dài thanh âm mà: "À - -"

Trẻ em trưởng thành rất nhanh và cũng dễ uốn nắn, lớn lên trong một môi trường lành mạnh, tính tình nhát gan sợ sệt cũng chầm chậm thay đổi, dần dần trở nên vui tươi hơn.

Mỗi tuần Kiều Tây và Phó Bắc đều sẽ dẫn bé về đại viện một hai lần, đi thăm Kiều Kiến Lương và bên nhà họ Phó, Kiều Kiến Lương rất yêu thích bánh bao nhỏ này, nhưng trước mặt Chu Mỹ Hà cũng không biểu hiện quá lộ liễu, cô bé cũng đặc biệt thân thiết với ông, còn chưa vào cửa đã bắt đầu gọi ông ơi, khiến Kiều Kiến Lương vui mừng mà cười đến nheo mắt.

Đã nhiều năm như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Kiều Kiến Lương vẫn chưa tiêu tán, bây giờ con gái cũng đã làm mẹ, cảm giác càng thêm khó nói nên lời, ông đối xử với bé Kiều An rất tốt, đôi khi còn có thể đón cô bé đến bên này ở một hai ngày, tự mình cố gắng chăm sóc, để vợ vợ son hai người có thời gian cho nhau, có lẽ là dùng một cách thức khác để bù đắp lại những sơ sót đã gây ra cho Kiều Tây năm đó.

Kiều Tây đều nhìn thấy trong mắt, cái gì cũng hiểu, mà không nói ra, nhưng trái tim vẫn cảm thấy mềm mại.

Về phần Chu Mỹ Hà, vài năm này không còn làm chuyện xằng bậy nữa, thật sự sống yên ổn qua ngày, những năm này vẫn luôn chăm sóc đứa con trai đang sống như người thực vật trên giường bệnh làm bà thay đổi rất nhiều, gai góc trên người cũng dần bị mài mòn, bà cũng không còn đối địch với Kiều Tây như trước kia, cũng sẽ cùng với Kiều Kiến Lương giúp trông cháu.

Hai năm trước mẹ Kiều về nước một lần, đến thăm Kiều Tây, không tìm được người ở phố Thất Tỉnh, nên chạy đến đại viện tìm, kết quả lại gặp được Chu Mỹ Hà đang ở nhà một mình, hai người phụ nữ vừa gặp mặt đã phát hỏa. Thuốc súng ngập tràn, có lẽ là cảm thấy mẹ Kiều có tính uy hϊếp, sợ Kiều Tây và mẹ Kiều qua lại nhiều hơn, từ đó về sau thái độ của Chu Mỹ Hà với Kiều Tây lập tức biến chuyển.

Kiều Tây cảm thấy buồn cười, không tham gia vào trong đó, cô và Chu Mỹ Hà vẫn cư xử với nhau như trước kia, nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy, rất ít trao đổi với nhau.

Lúc này trở lại đại viện, Kiều Kiến Lương vẫn giống như trước kia, ôm cháu gái ra sân sau dạo chơi, hỏi Kiều Tây: "Có phải An An lại béo lên rồi không, càng ngày càng nặng, sắp ôm không nổi nữa rồi."

Kiều Tây và Phó Bắc nuôi con rất khéo tay, nhất là trên phương diện ăn uống, cô bé không kén ăn, cho gì thì ăn nấy, lúc mới đến nhà thì gầy như que củi, bây giờ cả người đều đầy thịt, rất đáng yêu.

"Nặng thêm hai cân, hôm qua vừa mới cân xong." Kiều Tây nói, nhéo nhéo hai bờ má phúng phính non mềm của cô bé, bánh bao nhỏ chẳng những không né tránh mà còn đưa mặt qua.

Không khí ấm áp như vậy làm Kiều Kiến Lương vui vẻ ra mặt, ông ôm bé vừa dỗ vừa đi, trêu chọc cô bé rằng nếu lại tăng cân sẽ thành bé mập mạp, cô bé nghiêm mặt lại nói đầy nghiêm túc: "An An không mập."

Chọc cho Kiều Kiến Lương cười không ngừng.

Kiều Tây ở một bên nhìn, sau đó Kiều Kiến Lương ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hơi ửng đỏ, vẻ mặt khẽ động.

Kỳ thực rất nhiều năm trước, ông cũng đã từng nhu hòa như thế, lúc ấy nhà họ Kiều còn chưa giàu lên, ông chỉ là một người đàn ông bình thường học hành không cao, lại cưới được một người vợ là sinh viên đại học, lúc đó hận không thể nâng niu mẹ Kiều trong lòng bàn tay mà che chở, hai vợ chồng đã từng ngọt ngào như thế, quả thực là tốt đẹp như một giấc mộng, sau này mẹ Kiều sinh Kiều Tây, một nhà ba người lại càng hòa thuận mĩ mãn, mỗi ngày ông đều như thế này, ôm Kiều Tây đi dạo khắp nơi, gặp được ai sẽ khoe con gái mình ra như một báu vật, đáng tiếc là, không biết điều gì đã thay đổi, không còn giống như trước nữa.

Mấy năm nay Kiều Tây đối xử với ông rất tốt, điều gì nên làm đều sẽ làm, chưa từng ghi hận, vẫn nhớ đến tình xưa, bây giờ cả gia đình cũng xem như là hạnh phúc, Kiều Kiến Lương chỉ cảm khái, nói không nên lời đến cùng trong lòng là cảm giác gì.

Kiều Tây giật mình, cuối cùng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Buổi chiều, người một nhà đến bệnh viện thăm Chu Lâm.

Bác sĩ nói, tình hình của Chu Lâm cũng không tệ, nhưng cũng không nói khi nào có thể tỉnh lại, thậm chí cũng không nói có khả năng tỉnh lại hay không, tất cả mọi người đều biết, có lẽ vẫn chưa thể tỉnh lại. Đã nằm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, bây giờ Chu Lâm cũng đã hai mươi bảy tuổi, bạn cùng lứa giờ đây phần lớn đều đã kết hôn sinh con, có một số người con của họ cũng đã có thể đi mua nước tương được luôn rồi, Chu Mỹ Hà không nhịn được mà rơi nước mắt, rất thương tâm.

Kiều Tây liếc nhìn Phó Bắc, tất cả đều không lên tiếng.

Trên đường về, Phó Bắc nhắc đến Trang Khải Dương, gần đây Trang Khải Dương đang kết giao với một cô bạn gái, là kiểu sắp đi đến hôn nhân, trước kia anh ta luôn là người không chịu gò bó, vẫn luôn lông bông, bây giờ đã thay đổi, như trở thành một người đàn ông đầy ấm áp và chu đáo.

"Không phải anh ta xuất ngoại sao, trở về khi nào vậy?" Kiều Tây hỏi.

"Hai ngày trước." Phó Bắc nói, "Bạn gái là quen được ở lần du lịch nước ngoài đó, lần này dẫn về là để ra mặt gia đình, còn rất nghiêm túc."

Kiều Tây cảm khái: "Cũng không dễ dàng gì, còn tưởng rằng anh ta sẽ độc thân đến cùng chứ."

Ban đầu Trang Khải Dương là dáng vẻ thà chết cũng không chịu, vì để né tránh sự thúc giục của gia đinh mà trốn đi khắp trời nam biển bắc, làm cho mọi người xung quanh còn tưởng rằng anh ta cũng là đồng tính, cuối cùng anh ta lại quay ngược, chỉ vài năm sau, đã ba lăm ba sáu tuổi mới quen bạn gái.

Tối hôm sau, Trang Khải Dương dẫn theo bạn gái anh ta đến nhà các cô, đối phương là mỹ nữ con lai, nhỏ hơn Trang Khải Dương hai tuổi, tính cách nhiệt tình vui vẻ, nguyên quán là ở Giang Thành.

Trong lúc trò chuyện, để làm dịu bầu không khí, Kiều Tây khen cô gái hai câu, như là dáng người cao, xinh đẹp, cô gái có chút ngượng ngùng, nhưng được khen chắc chắn là rất vui, nụ cười trên mặt cũng chưa từng tắt.

Bé Kiều An sững sờ nhìn đánh giá cô mỹ nữ con lai, lại nhìn nhìn Phó Bắc, phồng má lên.

Muộn một chút, Kiều Tây ra ban công lấy quần áo vào, trở vào đã bắt gặp bé con dùng khuôn mặt nhỏ nhắn liên tiếp cọ cọ vào Phó Bắc, miệng như được phết một lớp mật ngọt, nói đầy lanh lợi: "Mama xinh đẹp..."

Tuổi còn nhỏ mà đã lanh lợi như vậy rồi.

Khóe môi Kiều Tây nhẹ nhàng cong lên, không biết nên nói gì.

.

Ba Phó thường xuyên đến bên này, chủ yếu là để thăm cháu gái, ông đối xử với Kiều An như cháu ruột của mình vậy, không ít hơn chút nào. Cô bé vẫn tương đối thích ông, có khi trở về đại viện, thừa dịp Kiều Kiến Lương không chú ý cô bé lập tức chạy đến căn nhà kế bên, muốn đi tìm ba Phó.

Đôi lúc ông nội Phó cũng sẽ đến, ông vẫn còn rất mạnh miệng, chỉ thừa nhận bản thân đến thăm bé Kiều An, mỗi lần đều phải ở lại đến khi ăn xong cơm tối mới về. Kiều Tây cũng sẽ không so đo với một ông cụ ngang ngược trẻ con, vẫn tiếp đãi như bình thường, nhưng cũng không quá chủ động.

Thế giới người lớn vẫn luôn đầy hàm ý quanh co, nhưng cũng biết không thể ảnh hưởng đến trẻ nhỏ. Cô bé nào biết chuyện trước kia, mỗi khi thấy ông nội Phó đến, lập tức cười hì hì nhào đến, lớn tiếng gọi: "Ông cố."

Có khi ông nội Phó sẽ dẫn cô bé ra ngoài đi dạo, chơi cờ hoặc uống trà.

Có người lớn hỗ trợ chăm sóc đứa nhỏ nên cũng không tính là quá phiền, dù sao hai nhà chỉ có một đứa cháu, theo thời gian dần trôi, cô bé và vợ vợ son hai người cũng ngày càng ít được ở chung với nhau, cứ ba ngày hai bữa thì bị đại viện bên kia đón đi, hôm nay ở nhà họ Kiều ngày mai lại ở nhà họ Phó.

Thời tiết đã nhanh vào thu, Kiều Tây dẫn bé Kiều An đi mua quần áo, ngày đó đúng lúc Phó Bắc phải họp, không có thời gian đi cùng hai người.

Lượng người trong trung tâm mua sắm không nhiều, nhìn có vẻ hơi trống trãi, cô bé rất hưng phấn, dù thế nào cũng muốn tự mình đi, không cho ôm, còn muốn nắm tay Kiều Tây. Ở lối vào thang cuốn trên tầng ba, mẹ con hai người gặp được Triệu Thập Hoan.

Trong lòng Triệu Thập Hoan đang ôm một đứa bé, bên tay trái là một cô gái có dáng người hơi mập, có lẽ là sợ gió lạnh thổi làm cảm lạnh, cô gái mang mũ và khẩu trang kín mít.

Dĩ nhiên đã lâu Kiều Tây chưa gặp lại Triệu Thập Hoan, đã sớm cắt đứt liên lạc, năm ngoái cô có nghe nói Triệu Thập Hoan đã come out, sau đó nhanh chóng kết hôn với một vị thiên kim tiểu thư gia cảnh giàu có, đứa con là thụ tinh ống nghiệm, Triệu Thập Hoan cấp trứng, người mang thai là vị thiên kim tiểu thư kia, dù sao bây giờ gia nghiệp của nhà họ Triệu cũng đã lớn mạnh, dù cho hai người phụ nữ không thể sinh con, thì cũng phải tìm mọi cách để duy trì mối quan hệ huyết thống bền chắc của hai nhà.

Chuyện này cũng không phải bí mật trong giới, Kiều Tây cũng từ chối bình luận về điều này, đã gặp mặt, vẫn phải chào hỏi đôi câu.

Kiều Tây dạy bé con: "An An, chào dì đi con."

Cô bé xoay cúi người, mềm mại gọi: "Chào dì ạ."

Triệu Thập Hoan nói: "Đã lâu không gặp."

Từ đầu đến cuối cô tiểu thư kia cũng không mở miệng, trên mặt dường như có vẻ không kiên nhẫn, khi hai người đang nói chuyện thì miễn cưỡng mà kéo áo Triệu Thập Hoan. Triệu Thập Hoan xem như không thấy, vừa nói chuyện vừa nhìn đứa bé trong lòng, hoàn toàn không để ý đến cô tiểu thư kia.

Kiều Tây rất có mắt nhìn, tự giác kết thúc câu chuyện, lấy lý do còn có việc nên đi trước, đi được một đoạn, quay đầu nhìn xuống.

Cách đó không xa, cô tiểu thư kia đang phát giận, muốn kéo cánh tay Triệu Thập Hoan, có lẽ là muốn kéo thật, cũng có lẽ là muốn phát tiết bất mãn, đứa bé trong lòng Triệu Thập Hoan òa khóc, Triệu Thập Hoan ẩn nhẫn không phát tác, không quan tâm đến cô tiểu thư kia, lập tức vừa đi về trước vừa vỗ nhẹ vào sau lưng đứa bé trong lòng.

Tình cảm của Triệu Thập Hoan dành cho Kiều Tây chắc chắn đã sớm không còn, nếu không sẽ không đồng ý chuyện kết hôn của gia đình, lúc trước cô come out cũng không dễ dàng gì, nhà họ Triệu gần như đảo lộn, huyên náo túi bụi, bất đắc dĩ là vì thái độ của cô cương quyết, nên nhà họ Triệu không còn cách nào chỉ có thể tùy cô, sau này tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho cô. Tình cảm của Triệu Thập Hoan và vị tiểu thư kia không sâu, không quá hòa hợp, hai người đều là chắp vá mà qua ngày.

Kết cục như vậy làm cho người ta thổn thức, thời niên thiếu Triệu Thập Hoan phóng khoáng như vậy, trong đại viện không thể tìm ra được người có thể tiêu sái hơn cô ấy, tất cả mọi người đều cho rằng sau này cô ấy chắc chắn sẽ trở thành hình mẫu phóng khoáng trong tương lai, không ngờ lại là người bị trói buộc nhất.

Nhưng hiện tại nhà họ Triệu cũng là số một số hai ở Giang Thành, với một cuộc liên hôn bền chặt, địa vị đã rất khó lay chuyển rồi, nếu nhìn theo một góc độ khác, thì không thể nghi ngờ gì, Triệu Thập Hoan chính là người thành công nhất trong nhóm.

Kiều Tây xoay người lại, đi vào cửa hàng thời trang trẻ em.

.

Mùa thu lá vàng rơi khắp nơi, Trang Khải Dương vô cùng lo lắng vội vàng muốn kết hôn, một giây một khắc cũng không thể chờ, anh và cô mỹ nữ con lai cũng không chú trọng hình thức, không chút quan tâm mà đi đăng ký trước, sau đó là mời bạn bè người thân ăn cơm.

Cũng vào thời gian này, Phó Bắc lại một lần nữa được thăng chức, lúc này được thăng lên làm Phó Viện trưởng.

Hơn ba mươi tuổi đã làm Phó Viện trưởng cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, chỉ cần năng lực đủ mạnh, lên chức chỉ là chuyện sớm muộn, mấy năm nay Phó Bắc đã cống hiến không nhỏ cho Giang Đại, bản thân cô cũng tạo được thành quả không nhỏ, ở nơi làm việc cô như cá gặp nước, rất xuất sắc.

Tất nhiên người nhà họ Phó rất phấn khởi về chuyện này, sau khi biết được tin tức này, đêm đó ông nội Phó còn uống hai ly rượu.

Bản thân Phó Bắc cũng không có cảm giác gì nhiều, vẫn như trước kia tập trung lo cho gia đình. Kết hôn là một rào cản, hai người chung sống với nhau, một số sẽ ngày càng lãnh đạm, một số sẽ ngày càng ngọt ngào, tình cảm của cô và Kiều Tây vẫn còn vẹn nguyên như trước.

Đến tối, bé con được đưa đến đại viện ở hai ngày, đêm xuống, Kiều Tây đang thiêm thϊếp ngủ, trong lúc mơ màng cho rằng mình đang nằm mơ, khi cảm giác ấm áp ập đến, cô mới cảm thấy không thích hợp, một khối mềm mại lại chặn lấy môi cô.