Chương 8: Không khí
Mới bảy tám tuổi, còn chưa biết mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, thêm việc vừa mới đổi môi trường mới, chung quanh không có ai thật tâm quan tâm đến mình, vẫn luôn lẻ loi một mình, bị oan ức thì nghẹn trong lòng. Thế giới trẻ con luôn đơn thuần, xét đến cùng còn là vì mẫn cảm, không có người nào có thể làm cô mở lòng ra
Rất nhiều người đều là như thế, vật chất không thiếu, nhưng cô đơn, đã hình thành thói quen tự chống đỡ một mình
Hơn nữa cả hai lại còn quá nhỏ, người lớn cũng chỉ xem như là chuyện mâu thuẫn trẻ con, sẽ không quá mức để ý đến, nhiều lắm cũng chỉ âm thầm bất mãn nói vài câu, nhưng bên ngoài cũng không làm gì, cũng sẽ không chỉ trích ai. Từ trước đến nay người lớn đều làm mọi việc chu đáo, sẽ không vì vậy mà vạch mặt, nhưng sẽ cho kẹo đứa nhỏ đang khóc, đây là đạo lý hiển nhiên rồi, ai khóc thì người đó chiếm ưu thế
Triệu Thập Hoan mang đồ ăn cho Kiều Tây nhưng trong lòng còn có một đứa đang khóc, không thể lấy ra được, cho đến khi xuống xe cũng chưa thể quan tâm đến Kiều Tây ở ghế trước
Đợi đến khi Triệu Thập Hoan và Chu Giai Kỳ đều xuống xe, Kiều Tây ngồi bên ghế phụ lái mới chuyển động, nghiêng người về phía cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài không ngừng biến đổi
Đến cửa nhà họ Kiều, Kiều Tây chào tài xế một tiếng "Tạm biệt", hai tay cố sức đóng cửa lại, mang ba lô chậm rãi vào nhà
Phó Bắc ngồi phía sau, không nhìn
Mấy ngày kế tiếp, mỗi lần lên xe Kiều Tây đều ngồi một mình trên ghế phụ lái, đến trường thì yên lặng đi về phía cổng trường, không để ý đến ai. Có đôi lần Triệu Thập Hoan gọi cô, cô đều vờ như không nghe thấy vẫn cứ bước đi
Triệu Thập Hoan liền kéo ba lô cô lại, không cho đi
"Cô bé nhỏ, tức giận sao?"
Kiều Tây nói không chút quan tâm: "Không có."
"Vậy sao không để ý đến chị?"
"Tôi bị muộn rồi." Kiều Tây chỉ nói vậy, kéo ba lô lại, xoay người rời đi
Triệu Thập Hoan cười khẽ một tiếng, cũng không để bụng, quay đầu đi về phía trường trung học với Phó Bắc, vừa đi vừa nói: "Tính tình Kiều Tây thật lớn, có buồn cũng không hé răng."
Vẻ mặt Phó Bắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc trong đó
"Cậu không chọc em ấy thì không được hả."
Triệu Thập Hoan nhíu mày: "Mình chọc em ấy, không có mà."
Phó Bắc không giải thích
Bởi vì chuyện hộp bút, trong một thời gian rất dài học sinh trong lớp không ai dám tiếp xúc với Kiều Tây, giáo viên cũng rất khó xử, đến cùng cũng không dễ quản lý, chỉ có thể uyển chuyển nói cho các học sinh trong lớp phải hòa thuận với nhau, không thể cô lập bạn bè, có đứa nhỏ nghe lời, đôi lúc cũng sẽ nói vài lời với Kiều Tây
Gần đây nhà họ Kiều tương đối bề bộn nhiều việc, bận đến mức không rảnh chăm sóc con nhỏ, cả ngày không thấy bóng người đâu
Kiều Tây cơm nước xong thì đến phòng khách xem TV trong lúc chờ đợi, có đôi khi sẽ ra cửa nhà ngồi chờ
Mỗi lần bà nội Phó nhìn thấy, đều sẽ nói một câu: "Thật đáng thương, haiz..."
Có đôi khi sẽ cho người giúp việc trong nhà đến gọi Kiều Tây, để cô bé đến bên đây ngồi một lát, nhưng không biết vì sao Kiều Tây không chịu đến
Phó Bắc đứng trên ban công lầu hai, gió đêm thổi đi bớt cái nóng mùa hạ, thổi vào nỗi phiền chán trong lòng, cảm giác vô cùng lo lắng bỗng nhiên vô cớ nảy sinh
Mặt trời lên cao, ánh sáng gay gắt chói mắt, sương sớm và sương mù còn chưa tan hết, cũng có chút nóng, thời tiết tháng sáu vừa nóng lại vừa lạnh, cho đến hơn mười giờ sáng mới bắt đầu nóng
Trong tiệm vẫn không có khách, canh giữ trong tiệm làm Kiều Tây hơi mệt, tính đến mười một giờ thì chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn
Cô cảm thấy hơi nóng, nhưng không dám ăn mặc mỏng manh như lúc trước, đêm qua người nọ ép bức quá mức, không chút khách sáo mà để lại không ít dấu vết, trước ngực là nhiều nhất, may mắn không để lại trên cổ. Cô cũng thật độc ác, cố ý nói vậy để kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phó Bắc, rõ ràng biết tính tình đối phương là cái dạng kia, nhưng vẫn làm theo ý mình
Tính tình Kiều Tây là vậy, làm việc gì cũng phải xem bản thân có hứng thú hay không
Năm đó Phó Bắc xuất ngoại đi rất quyết tuyệt, bây giờ cô cũng vui ý lăn lộn, muồn làm thì làm, cũng không có bao nhiêu thiệt thòi, tóm lại là được hầu hạ chuyện kia, thì cứ hưởng thụ thôi. Cô không quan tâm suy nghĩ của Phó Bắc, tâm tình bất định, không cho người đó ngột ngạt thì không thoải mái
Nhưng Phó Bắc để ý, nhất là khi nghe được lời đó, hận không thể ấn cả xương cốt cô vào trong bụng, cắn nuốt không còn lại gì
Giữa trưa ăn cơm xong, rốt cuộc cũng có khách vào tiệm
Đối phương rất trẻ, gương mặt non nớt, dáng vẻ tương đối thanh tú xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là vị thành niên, vừa vào tiệm thì đi đến chỗ mấy hình vẽ, lấy ra 258 vạn rồi nói: "Xăm cho tôi cái này."
Trên hình là hình đầu lâu thêm hai xương bắt chéo, rất nhiều người khi xăm hình đều chọn hình đầu lâu, xem như vậy mới thể hiện được khí chất của bản thân. Xã hội vẫn luôn có định kiến với hình xăm, và người có hình xăm cũng bị như thế, khi Kiều Tây làm việc đều có nguyên tắc của bản thân, giương mắt nhìn cậu nhóc trước mặt, chậm rãi hỏi: "Có mang chứng minh theo không?"
Nam sinh sửng sốt, bất mãn nói: "Xăm hình còn phải mang chứng minh theo làm gì?"
"Mấy tuổi rồi hả?" Cô lười giải thích
Nam sinh hơi mím môi, rối rắm một chút: "18."
Kiều Tây buồn cười, hỏi lại: "Học sinh cấp ba."
Nam sinh hơi không được tự nhiên, thành thật trả lời: "Năm nhất rồi."
Gần đây có làng đại học, không biết là trường nào, Kiều Tây không có hứng thú mà hỏi nhiều, đánh giá đối phương đôi lần, trả lời: "Tiệm này không nhận trẻ vị thành niên, đủ tuổi rồi lại đến."
Mặt nam sinh nhất thời đỏ bừng lên, có thể tự thấy mất mặt, giọng điệu cứng rắn nói: "Hai ngày trước đã đủ 18, đủ tuổi rồi!"
Kiều Tây không thèm quan tâm, cũng không ngẩng đầu lên đã nói: "Cửa bên kia, tự ra ngoài đi."
Vất vả lắm mới có khách đến, kết quả lại bị đuổi đi
Làm nghề này phải có đạo đức nghề nghiệp, tiền trái lương tâm không thể kiếm, hiện tại internet phát triển, mọi người đều yêu thích đuổi theo phong trào, nhất là thanh thiếu niên đặc biệt yêu thích hình xăm, giống như trên cơ thể có thêm hình xăm thì bản thân lại càng ngầu hơn vậy. Nhóm thiếu niên còn đang đi học, không hiểu xã hội có thành kiến với hình xăm lớn thế nào, cũng không suy xét đến việc nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình ra sao, móng tay cũng như hình xăm vậy, đều sẽ gây trở ngại to lớn cho việc đi vào nơi nào đó (Ed: không biết t có hiểu sai ý tác giả không hay do đầu t đen tối nữa -_-|||)
Bạn thân Đường Nghệ gọi điện thoại đến, nói cô buổi tối đến bên làng đại học ăn cơm
Đường Nghệ là bạn đại học của Kiều Tây, cũng là bạn cùng phòng trong bốn năm, hiện đang làm trợ giảng ở đại học Bách Khoa, bình thường là người liên hệ nhiều nhất với Kiều Tây
Quan hệ của hai người rất thân thiết, mấy năm nay hai bên đều giúp đỡ lẫn nhau
Đường Nghệ học tập cũng khá, chỉ là năm đó thi tuyển sinh đại học không được tốt, sau khi bị trượt mới nộp vào trường đại học Bách Khoa, tiêu chuẩn thi nghiên cứu sinh rất cao nên cô không đậu, cuối cùng chỉ có thể ở lại trường này, hiện tại lăn lộn trong này cũng không tệ, vừa học nghiên cứu sinh vừa làm trợ giảng, mục tiêu sau tốt nghiệp có thể ở lại giảng dạy
"Trước cổng trưởng mới mở một quán Nhật, nghe nói mùi vị cũng được lắm, buổi tối cậu đến đây, mình ở cổng số một chờ cậu." Đường Nghệ nói khá vội vàng, có vẻ như đang bận, nói xong thì cúp máy
Nhàn rỗi không có gì làm, đợi cũng không có khách, Kiều Tây quyết định về nhà một chuyến, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài
Phó Bắc đã sớm rời đi, sáng nay trong phòng còn lộn xộn không thôi, hiện đã được thu dọn sạch sẽ, mấy đồ cần vứt đều đã được dọn
Kéo ngăn kéo ra, trong hộp màu hồng phấn còn lại hai cái, Kiều Tây dửng dưng lấy hai cái đó ra rồi ném vào ngăn kéo, lấy cái hộp ném vào thùng rác. Cô thay một bộ đồ khác, mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, càng tôn lên vẻ sinh đẹp, giày cao 8cm, nổi bật lên đường cong lả lướt trên người và trông cao hơn, sau đó lái xe đến cổng đại học Bách Khoa
Đường Nghệ còn đang xử lý chút việc, cô chờ trước cổng hơn nửa tiếng
Làng đại học đông đúc nhộn nhịp, người tới lui đều là sinh viên đầy vẻ thanh xuân, một thân váy đỏ trông cô thêm phần bắt mắt quá mức, vẻ ngoài nổi bật hấp dẫn không ít ánh mắt
Sinh viên còn ngại ngùng, còn che che dấu dấu mà nhìn người đẹp
Kiều Tây đã sớm quen với việc này, cô lại không phải người hay e ngại, người khác nhìn cô, cô lập tức nhìn lại, khiến người nhìn lén còn bị ngại ngược lại
Có người muốn đến xin phương thức liên lạc, nhưng lá gan cũng không lớn lắm, bị bạn học lôi kéo nửa ngày, thật vất vả mới bước đến, không ngờ Đường Nghệ đã ra tới
"Kiều Kiều - -" Đường Nghệ cười nói, nhiệt tình cho cô một cái ôm
Thấy trên tay và quần áo cô còn dính dầu mỡ do mới làm thí nghiệm xong, Kiều Tây lập tức tránh ra, Đường Nghệ cười đến ánh mắt cũng cong lên, thế nào cũng phải ôm cô một chút
Đường Nghệ mặc áo thun quần đùi, chỉ là trên người khá bẩn, nhìn thấy Kiều Tây đi đến, cô rất vui, kéo người về nhà trọ tắm rửa thay đồ, cũng thay một bộ váy màu xanh đi ra
Gần đây đều bận rộn, một người ở trường học bôn ba một người thì mở tiệm, rất ít có dịp tụ hội với nhau, Đường Nghệ nói tương đối nhiều, một đường kéo cánh tay cô lải nhải không ít, rất nhanh đã đến quán ăn kia, bỗng nhiên nói: "Mấy hôm trước sư phụ của cậu đến trường, đến gặp cô Trương, cậu có biết không?"
Kiều Tây ngẩn ra, trả lời: "Không biết, đã lâu rồi chưa gặp chị ấy."
"Thật là không có lương tâm mà." Đường Nghệ nói, "Lúc trước người ta cũng cực khổ dạy cậu, cậu học xong rồi thì chạy lấy người, cậu đây là đại nghịch bất đạo, không hiểu được tôn sư trọng đạo."
Một phen nói đến rất nghiêm túc, cũng chọc cười Kiều Tây
"Thời gian trước chị ấy ra nước ngoài, trở về cũng không nói với mình, thì sao mình biết được."
Sư phụ của Kiều Tây xưa nay đều không chịu bị trói buộc, vẫn luôn không tìm được người, chạy khắp trời nam biển bắc, từ sau khi học nghề xong, hai người cũng không có liên lạc
Đường Nghệ cũng có chút hiểu biết nhất định với su phụ cô, biết rõ cái đức hạnh của vị kia, cũng chỉ nói đôi câu về chuyện này, lại kéo về chuyện trong trường
"Gần đây bên trên xây dựng kế hoạch muốn giao lưu hợp tác với trường Giang Đại bên kia, chuẩn bị đến rối cả lên, không đến hai ngày còn họp bàn thảo luận, nhưng cũng không liên quan đến mấy chuyện nhỏ của chúng ta, dù sao lúc đó xem lãnh đạo sắp xếp thế nào."
"Không phải muốn hợp tác với Giao Đại sao?" Kiều Tây hỏi, dưới sự hướng dẫn của phục vụ đi đến chỗ giữa góc sáng hơn ngồi xuống, lấy thực đơn đưa cho Đuờng Nghệ (Ed: Hình như là đại học giao thông)
"Có chứ, nhưng là một dự án khác." Đường Nghệ nói, tùy tiện gọi hai món rồi đưa lại thực đơn, "Cậu cũng gọi vài món đi, muốn ăn gì thì cứ tùy ý, mình mới lãnh tiền thưởng."
Kiêu Tây cười cười, cũng không khách sao
Trong tiệm khá thanh tĩnh, có thể là vì mới khai trương, hơn nữa giá cả cũng không rẻ, khách trong tiệm cũng không nhiều, lưa thưa được ba bàn
Đường Nghệ có rất nhiều đề tài tán gẫu, nói qua nói lại thì nói đến việc Giang Đại mới chiêu mộ một nhóm người, trong đó có vài người là chuyên gia học thuật trả lương rất cao, còn thần thần bí bí nói: "Cậu có biết không, Giang Đại còn mời hẳn một người hai mươi mấy tuổi mới từ nước ngoài về, cũng thật có bản lĩnh."
Kiều Tây ngẩn người, môi đỏ mọng bĩu một cái
Đường Nghệ không thấy vẻ biến hóa trên mặt cô, tiếp tục nói: "Hình như họ Phó, trong nhà rất giàu, còn giàu hơn cậu nữa, nghe nói là tốt nghiệp ở Giang Đại, nghe nói trong năm tốt nghiệp đó đã tặng cho Giang Đại một tòa nhà. Cậu cảm thấy chống lưng của người này này thế nào, có lợi hại không?"
Trường học cũng rất thực tế, tất cả mọi người đều thích nhiều chuyện. Kiều Tây cụp mắt, nhẹ nói: "Có lợi hại hay không cũng không liên quan đến chúng ta