Chương 7: Trộm nhìn
Từ trường học về đại viện cũng không xa, Chu Giai Kỳ xuống xe trước, trước khi xuống còn lễ phép chào mọi người, chỉ là không liếc mắt nhìn Kiều TâyKiều Tây giật giật người trong lòng Triệu Thập Hoan, len lén liếc nhìn phía sau, quay người lại lại phát hiện Phó Bắc đang nhìn mình, ánh mắt Phó Bắc thâm sâu mang theo ý lạnh, nhìn đến làm cô không được tự nhiên, bất giác ôm chặt cổ Triệu Thập Hoan
Triệu Thập Hoan không thấy ánh mắt hai người tiếp xúc nhau, còn vỗ vỗ xuống lưng Kiều Tây: "Đừng lộn xộn, che tầm mắt của chị rồi."
Kiều Tây lập tức cúi người xuống, ghé vào trên vai Triệu Thập Hoan
Đều là trẻ vị thành niên, một đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi, tất nhiên sẽ không có nhiều tâm tư và cố kỵ như vậy, cũng không biết là có vấn đề gì
Chỉ là sắc mặt Phó Bắc vẫn luôn ảm đạm nặng nề, cho dù không biểu hiện rõ trên mặt, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn luôn quét đến. Kiều Tây không hiểu đây là ý gì, một bên vô cùng thân thiết ngồi trên đùi Triệu Thập Hoan, một bên lặng lẽ nhìn người này
Bỗng Triệu Thập Hoan nhớ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Kiều Kiều, cuối tuần này có rảnh không?"
Lúc này Kiều Tây mới thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, gật đầu: "Thứ bảy có lớp, chủ nhật có rảnh?"
"Nhà bọn chị mời khách, em có muốn đến chơi không?" Triệu Thập Hoan nghiêng đầu hỏi
Lúc trước cũng không xem là quen biết, sau đó lại giống như là bạn bè thân thiết, đều sắp dính vào nhau luôn rồi. Kiều Tây à một tiếng, sau một lúc suy nghĩ thì hỏi lại: "Là sinh nhật chị sao?"
Triệu Thập Hoan cười cười: "Sinh nhật đã qua lâu rồi, chủ nhật trong nhà mời khách, chính là người quen tụ họp thôi, ai rảnh đều có thể đến."
"Được." Kiều Tây đồng ý, hiện tại ở gần nhà cô cũng không quen ai, trong lòng cô Triệu Thập Hoan cũng xem như là bạn tốt rồi, người ta mời tất nhiên sẽ đi, dù sao ngây ngốc ở nhà cũng không có việc gì, rất nhàm chán
Hai người nói chuyện thoải mái, người phía sau kia vẫn không lên tiếng cho đến khi đến cửa nhà họ Triệu, Phó Bắc nặng nề mà nói: "Triệu Thập Hoan, đến nhà rồi."
Tâm trạng Triệu Thập Hoan rất tốt, đặt Kiều Tây lên ghế rồi khom người đi xuống, đứng ở cửa xe khẩn thiết nói: "Sáng mai gặp lại, đến lúc đó mang đồ ăn cho em."
Kiều Tây còn rất hiểu chuyện, vội vẫy tay: "Cảm ơn chị, hẹn gặp lại."
Thật không biết ngại, người ta cho cái gì cũng nhận
Vốn Triệu Thập Hoan còn muốn tán gẫu đôi câu, thế nhưng tài xế lại không hiểu ánh mắt, chờ Kiều Tây nói xong thì lái xe đi mất
Trên đỉnh núi mặt trời ngã về tây, ánh sáng vàng rực rỡ, cả bầu trời như nhuộm thành màu vàng, ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ xe, chói đến không thể mở mắt. Kiều Tây nghiêng nghiêng người, như thế có thể tránh được ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cũng có thể thấy được phía sau xe
Phó Bắc nhắm mắt tựa vào lưng ghế, trên người được bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, các đường nét trên khuôn mặt rõ nét, gương mặt lập thể có chiều sâu, môi mỏng khẽ nhếch, mắt nhắm lại nhưng vẫn có vẻ hờ hững như vậy
Cảm giác đối phương dường như hơi không vui, nhưng Kiều Tây không hỏi, dựa vào ghế nhìn một lát lại xoay người nhìn về con đường phía trước
Trong xe rất yên tĩnh, tài xế chăm chú lái xe, một câu cũng không nói nhiều
Lúc còn Triệu Thập Hoan thì còn có người nói chuyện, hiện tại bầu không khí lại có vẻ ngưng trệ, Kiều Tây ngồi không yên, lại quay đầu nhìn lại
Đúng lúc Phó Bắc đã mở mắt ra, vừa vặn bắt được, nhàn nhạt hỏi: "Nhìn cái gì?"
Kiều Tây vội nói dối: "Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn xuống núi rồi."
Một câu nói dối vụng về, nhìn mặt trời thì nghiêng đầu qua nhìn là thấy rồi, làm gì phải xoay người, rõ ràng là đang nhìn lén phó bắc. Tâm tư cô gái nhỏ, thích đẹp, dáng vẻ của Phó Bắc vừa đẹp lại anh khí, như người trong TV, Kiều Tây vẫn luôn không nhịn được mà chú ý quá nhiều vào đối phương, vô tình hữu ý mà trộm nhìn
Rất nhanh đã đến cửa nhà, Kiều Tây xuống trước, cô vẫy tay với Phó Bắc, nhưng từ đầu đến cuối Phó Bắc không nhìn cô, xe đến ngã rẽ, chạy vào cửa nhà họ Phó
Ở ngưỡng cửa nhà mình đứng một lát, nhìn thấy Phó Bắc xuống xe, Kiều Tây mang ba lô vào nhà
Đêm nay mẹ Kiều đến nhà họ Phó, không biết nói chuyện gì với bà nội Phó, lúc trở về còn nói cho Kiều Tây: "Sau này đi học và tan học đều đi chung với chị, ngồi xe nhà bọn họ nhé."
Người lớn khi làm gì đều luôn muốn dính vào một chút quan hệ với người xung quanh, rồi xem như vậy mới có tình làng nghĩa xóm
Kỳ thực Kiều Tây không muốn ngồi xe nhà họ Phó, cô không thích Chu Giai Kỳ, tay níu chặt góc áo không trả lời, vô thanh vô tức mà phản đối. Tiếc rằng mẹ Kiều không để ý, xong lại nói phải đi đón Kiều Kiến Lương ăn cơm, để dì giúp việc nhanh dọn thức ăn lên, đừng để bị nguội
Kiều Kiến Lương cũng xem như là quan tâm đến con gái, vừa về đã ôm Kiều Tây đến bàn ngồi, bình thản hỏi: "Đã quen với trường học mới chưa, có theo kịp bài dạy của giáo viên không?"
"Ừm." Kiều Tây có chút không vui, nhưng vẫn gật gật đầu
Trên bàn cơm hai người còn đang thảo luận chuyện làm ăn, cũng không để tâm lên người con gái, mặc dù vẻ mặt Kiều Tây buồn bả cũng không có ai hỏi một câu, chỉ xem như là vì cô mới đi học ngày đầu tiên còn chưa quen với trường mới
Đây cũng là lần đầu hai người làm cha mẹ, bản thân lúc nhỏ được nuôi dưỡng thế nào, hiện tại cũng nuôi dưỡng con gái như vậy, lo ăn lo mặc, lo học hành, nhưng lại không chú trọng đến vấn đề trưởng thành của con nhỏ. Phần lớn cha mẹ trên đời này đều là như thế, tình thân có lúc sâu lúc cạn, máu mủ tình thâm trong như nước
Bởi vì phải ngồi xe nhà họ Phó, Kiều Tây phải dậy sớm hơn bình thường, nhanh chóng ăn sáng xong phải đến nhà bên kia, cô không muốn dậy sớm, bởi vì mẹ Kiều vẫn luôn thúc giục, chỉ có thể mơ màng mà thức dậy
Nhà bên kia còn đang ăn sáng, Phó Bắc thấy trong lòng cô ôm một hộp bánh quy, vẻ mặt khẽ động
Ông nội Phó khó có khi mà mở miệng trước: "Đã ăn sáng chưa?"
Cho rằng đây là mang theo ăn trên đường, dù sao cũng còn sớm như vậy
Kiều Tây lắc đầu, lên tiếng trả lời: "Dạ rồi ạ."
Cô rất ngoan, biết là không nên quấy rầy cả nhà người ta ăn cơm, ôm hộp bánh đến ghế sofa ngồi, mẹ Trần mang mâm trái cây đến, cô đều không muốn ăn lắm, chỉ lấy một trái nhãn bỏ vào túi
Bà nội dặn Phó Bắc: "Phải quan tâm nhiều đến Tiểu Tây, con bé mới đi học, hẳn là còn chưa quen."
Trường Tiểu học và Trung học cách xa nhau, đâu còn sức và thời gian quan tâm, Phó Bắc cũng không nói gì, chỉ dẫn theo cô bé ra ngoài, thấy Kiều Tây ôm hộp bánh quy che chở như bảo bối, cô nhẹ hỏi: "Cho ai vậy?"
Kiều Tây ngồi bên cạnh, nghe tiếng, dựa vào gần một chút, chỉ thành thật trả lời: "Cho chị Hoan."
Triệu Thập Hoan nói muốn mang đồ ăn cho cô, cô sẽ không nhận không đồ của người ta, lấy bánh quy để đáp lễ
Phó Bắc liếc nhìn vỏ ngoài cái hộp, cũng không hỏi nữa, vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía trước
Tài xế chạy đến đón Chu Giai Kỳ, chỗ phía sau xe đều đã có người, Chu Giai Kỳ chỉ có thể ngồi ghế phụ lái, nghe tài xế nói sau này Kiều Tây cũng sẽ đi chung xe, thiếu chút nữa Chu Giai Kỳ đã bày vẻ mất hứng lên trên mặt. Kiều Tây không để ý đến phía trước, vẫn luôn ngồi cạnh Phó Bắc, bỗng nhiên trước mắt thay đồi, bỗng dưng cô có cảm giác nguy cơ
Thế giới của trẻ nhỏ đều rất đơn giản, vẫn chưa trãi qua nhiều chuyện, còn tương đối đơn thuần, nhưng cũng dễ ghen tị, nội tâm lại lớn như vậy. Chu Giai Kỳ này hoàn toàn xem Kiều Tây như kẻ địch, vừa vào lớp học đã cố ý đẩy ghế ngã ra, không cho Kiều Tây đi qua
Kiều Tây cũng không quan tâm, mang ba lô đi qua bên kia, Chu Giai Kỳ tức giận đến không chịu được
Tuổi còn nhỏ, làm chuyện ấu trĩ, nhưng lại gây tổn thương không nhỏ. Chu Giai Kỳ chơi với một nhóm bạn, nói ngọt để các bạn học trong lớp hướng về mình, lén lút nói xấu, rằng là Kiều Tây từ khu Bắc đến, đã từng đánh mình, tính khí rất xấu...
Vừa mới chuyển đến lớp mới, các bạn học còn chưa quen với Kiều Tây, cũng rất ngây ngô, nghe Chu Giai Kỳ nói cái gì thì tin cái đó, một đám liên tục tránh xa Kiều Tây. Trẻ con thích chơi theo nhóm, nghe thấy tiếng gió thì nghĩ trời mưa, không có năng lực phán đoán, bất giác cô lập bạn học mà cũng không biết
Kiều Tây ngồi một mình ở bàn cuối, rõ ràng là Chu Giai Kỳ ngầm giở trò, nhưng cũng không yếu thế mà trừng mắt liếc nhìn
"Sau này không được đi theo chị Bắc, không được ngồi chung xe với tao." Chu Giai Kỳ hung hăng nói
"Ai thèm ngồi chung xe với mày." Kiều Tây chán ghét trả lời, hơi dừng một chút, "Đó là xe của ông bà nội Phó, mày không muốn ngồi chung thì đừng ngồi."
Miệng lưỡi từ nhỏ đã bén nhọn như vậy, biết cãi nhau nên đánh một kích trúng vấn đề
Mặt Chu Giai Kỳ đỏ lên, tìm không ra lời phản bác, nghẹn nửa ngày, đến khi chuông reo váo lớp không thể không tránh ra trước, cô gái nhỏ có không ít ý xấu, lúc đi vờ như lơ đãng đánh rơi hộp bút của Kiều Tây, thiếu chút nữa cũng làm rơi hộp bánh quy. Từ trước đến nay Kiều Tây đều ăn mềm không ăn cứng, biết đây là cố ý, mặc kệ có phải đã vào lớp rồi hay không, đi đến cạnh chỗ ngồi của Chu Giai Kỳ, đẩy hết hộp bút của cô ta xuống
Mọi người chung quanh nhìn đến ngây người, chưa từng thấy cô bé nào ngang tàng như vậy
Chu giai kỳ trực tiếp khóc tràn nước mắt, nước mắt chảy xuống dưới
Vì thế, giáo viên gọi Kiều Tây lên văn phòng phê bình giáo dục một chút. Bất đắc dĩ cô bé lại ngang bướng, dù thế nào cũng không chịu nhận sai, lại càng không chịu xin lỗi, chuyện này chỉ có thể nhẹ nhàng cho qua, chuyện nhỏ hóa không, dù sao cũng là trường tư, nhà của những học sinh trong lớp kia đều có tiền có thế, các giáo viên đều muốn xử lý vòng vo, cố gắng không làm lớn chuyện
Nhưng miệng là mọc trên người Chu Giai Kỳ, không đến một buổi chiều tất cả mọi người đều biết chuyện Kiều Tây hất rơi hộp bút
Phó Bắc và Triệu Thập Hoan cũng biết, nhìn mặt Chu Giai Kỳ đầy nước mắt, Triệu Thập Hoan thật sự không thể bỏ mặc, bị khóc đến đau đầu, chỉ có thể an ủi đôi câu
Kiều Tây ôm hộp bánh quy đứng đó, từ đầu đến cuối không giải thích một câu, cho dù là khi bị gọi lên văn phòng hay là hiện tại, nước mắt cũng chưa từng rơi xuống một giọt, miệng mím chặt, tự đến chỗ ghế phụ ngồi
Cả hai đều là trẻ con, nhưng lại có một đứa đang khóc, Triệu Thập Hoan cũng không thể thiên vị Kiều Tây, ngồi phía sau dỗ Chu Giai Kỳ
"Được rồi được rồi, mắt sưng hết lên sẽ không đẹp nữa, đừng khóc nữa."
Chu Giai Kỳ cố gắng rơi lệ, khóc khóc lại chui vào lòng Triệu Thập Hoan, Triệu Thập Hoan khó xử không thôi, một lúc sau, vẫn phải vỗ vỗ sau lưng an ủi Chu Giai Kỳ, cũng lén đá Phó Bắc đang thờ ơ, không tình nguyện nói: "Này, cậu cũng nói đôi câu đi, đừng làm như hung thần vậy chứ."
Phó Bắc không thèm để ý, hoàn toàn không quan tâm việc đó
Triệu Thập Hoan cảm thán: "Thật lạnh lùng, khóc đã nửa ngày cũng chưa chịu nói một câu."
Sau khi xe lăn bánh, Chu Giai Kỳ mới dần dần ngưng khóc, cô không dám chen vào gần chỗ Phó Bắc, biết Phó Bắc sẽ không quan tâm đến mình, vẫn ở trong lòng Triệu Thập Hoan nhìn phía trước, Kiều Tây bị ghế che khuất, nhìn không ra là dáng vẻ gì
Phó Bắc giương mắt nhìn về phía ghế phụ, hai tay cô bé ôm chặt hộp bánh, đầu hơi ngưỡng, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm đằng trước
Vừa oan ức, lại ngang bướng, một bộ dáng vẻ không chịu nhận sai