Chương 127: Máy ảnh

Tô Thành sau khi xác định Vu Phóng đi rồi mới buông Đồ Du Du ra, nhìn đôi môi sưng đỏ căng mọng vẫn còn đọng lại nước miếng bóng loáng kia của cậu, đôi mắt đáng thương mở lớn nhìn hắn như vậy, hắn muốn nổi giận với cậu cũng không được nữa rồi:

"Một lát nữa ra xe anh sẽ trừng phạt em"

Đồ Du Du giật mình nắm lấy cánh tay vững chãi của Tô Thành giải thích:

"Anh là hiểu lầm rồi, em không hề có ý gì khác với Vu Phóng cả"

Tô Thành nắm lấy tay của Đồ Du Du dắt đi:

"Không được, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em"

Tô Thành là người nói liền sẽ làm, phía sau bệnh viện có lối phụ đi tới gara để ô tô, nhóm nhà báo phóng viên đều đứng đầy ở cửa trước cho nên bọn họ không hề phát giác ra được.

Hôm nay Đồ Du Du mặc một chiếc áo len mỏng mau đỏ tươi cùng một chiếc quần kaki màu trắng, hai người vừa vào trong xe Tô Thành liền cúi người mang giày thể thao của Đồ Du Du cởi ra, Đồ Du Du giật mình vội ngăn hắn lại:

"Đừng như vậy mà Tô Thành"

Tô Thành luồn tay vào trong áo len của Đồ Du Du, bàn tay thuần thục di chuyển đến phía trước ngực cậu khẽ trêu đùa điểm nhỏ mẫn cảm kia. Vẫn nói Tô Thành rất biết cách làm cho thân thể phản chủ của Đồ Du Du nghe lời hắn, chỉ cần hắn vừa động tay một cái là Đồ Du Du sẽ tự động mềm nhũn rồi:

"Tô Thành, vừa mới rồi ở bên ngoài có nhà báo, nếu nỡ như bị bọn họ bắt gặp thì phải làm sao?"

Tô Thành đưa tay xuống phía dưới nhanh chóng cởi khóa quần của Đồ Du Du rồi khàn giọng trả lời:

"Phải làm sao? Em muốn phải làm sao, anh liền đập nát ống kính của bọn họ có được chưa?"

Đồ Du Du nhỏ giọng nỉ non:

"Tô Thành, anh đừng làm bẩn quần của em, quần là màu trắng..."

Tô Thành khẽ nhếch môi nhanh chóng cởϊ qυầи dài của Đồ Du Du ném ra dãy ghế phía sau, Đồ Du Du giật mình nhìn thấy phía trước có một người đàn ông đang đưa máy ảnh lên hướng về phía này vội đẩy Tô Thành ra:

"Tô Thành phía trước có phóng viên"

Tô Thành nhíu mày, là người nào lại dám phá hỏng chuyện tốt của hắn chứ:

"Mặc kệ bọn họ đi, anh sau này sẽ giải quyết ổn thỏa em yên tâm"

Đồ Du Du cương quyết đẩy Tô Thành ra:

"Không được Tô Thành, em không muốn đâu"

Tô Thành quả thật là mất hứng mà, hắn chửi thề một tiếng rồi mở cửa xe bước xuống, là người nào lại dám phá hỏng chuyện tốt của hắn đây. Đồ Du Du ngồi ở trong xe thấp thỏm đến mức quên cả mặc quần, ánh mắt gắt gao quan sat hai người ở phía trước. Lấy tính khí nóng nảy của Tô Thành, Đồ Du Du chỉ sợ hắn tức giận mà cho tay phóng viên kia một trận mà thôi, nhưng xem ra cậu đã lo lắng dư thừa rồi, Tô Thành cùng cậu ta nói chuyện xem ra rất bình tĩnh, rất nhanh sau đó Tô Thành liền lấy được máy ảnh của phóng viên kia cầm quay trở về trong xe.

Tô Thành mở cửa xe, mắt thấy cảnh xuân dạt dào sớm đã đợi mình, mà con cừu nâu ngốc nào đó có lẽ dã quên mất rằng trên người cậu hiện tại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cùng qυầи ɭóŧ trắng, đôi mắt còn hiện rõ vẻ lo lắng gấp gáp hỏi hắn:

"Sao rồi?"

Tô Thành nhếch môi cười ngồi lại vào trong xe:

"Anh thương lượng xong rồi"

Đồ Du Du nhíu mày cầm lấy máy ảnh trên tay của Tô Thành muốn xem thử vừa mới rồi người kia chụp được cái gì rồi, nhưng đến khi cầm lấy máy ảnh liền phát hiện ra có thật nhiều nút, cậu căn bản là không biết sử dụng loại máy móc này liền đưa trả về cho Tô Thành:

"Tô Thành, máy này dùng như thế nào, em muốn xem vừa mới rồi anh ta chụp được cái gì"

Tô Thành rất nhanh liền mở lại được hình ảnh vừa mới rồi, quả nhiên còn chưa chụp được nhiều, chỉ là mấy tấm ảnh không rõ ràng mà thôi.Tô Thành thu máy ảnh trở về, lúc Đồ Du Du còn đang ngẩn người chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy một tiếng tách, sau đó phía bên cạnh liền có một luồng sáng lóe lên, thì ra là Tô Thành đang chụp hình cậu:

"Tô Thành anh làm gì thế?"

Tô Thành đưa máy ảnh lại cho Đồ Du Du nhìn xem, Đồ Du Du vừa nhìn liền phát hiện ra bản thân mình thế nhưng lại quên mất hiện tại vẫn còn không mặc quần dài, cậu vội vã muốn xoay người vươn tay tới lấy quần ý định mặc vào nhưng lại bị Tô Thành cản lại:

"Không thể được, anh còn chưa nói sẽ bỏ qua cho em đâu"

Đồ Du Du nhíu mày:

"Còn không mau rời đi, lát nữa người kia gọi đám nhà báo tới sẽ lại lớn chuyện mất"

Thật ra thì Tô Thành đã sớm giải quyết ổn thỏa rồi, sẽ không có khả năng người kia trở về liền gọi đám nhà báo khác tới, nhưng mà hắn lúc này lại xấu xa thích dọa nạt Đồ Du Du:

"Không được, bây giờ cho dù em nói gì cũng đều vô ích mà thôi"

Nói rồi Tô Thành liền vươn tay tiến vào trong áo len của Đồ Du Du bắt đầu làm chuyện xấu vừa mới rồi dang dở. Đồ Du Du nắm lấy cổ tay của hắn có chút lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh:

"Đừng mà Tô Thành, lần này coi như cầu xin anh, ở chỗ này thật sự là rất nguy hiểm mà"

Tô Thành vẫn cố chấp xoa nắn hai bên khuôn ngực Đồ Du Du, Đồ Du Du khổ sở thấp giọng:

"Không mà Tô Thành... anh bỏ qua cho em lần này, anh muốn em làm gì cũng được"

Tô Thành thu tay lại đặt ở trên đùi của Đồ Du Du:

"Thật sự là làm gì cũng được?"

Đồ Du Du có dự cảm không lành, chỉ là hiện tại tình huống cấp bách chính là ở chỗ này càng lâu thì nhà báo sẽ có khả năng kéo đến, cho nên cậu không thể để Tô Thành ở chỗ này làm cậu được. Đồ Du Du gật đầu, tiếng ừ nho nhỏ phát ra giống như muỗi kêu nhưng mà Tô Thành vẫn có thể nghe thấy thật rõ ràng.

"Chính là anh muốn lưu lại một số hình ảnh làm bằng chứng, không đến lúc đó em nhất định sẽ chối bỏ mất"

Đồ Du Du nghi hoặc:

"Anh muốn như thế nào?"

Tô Thành thật xấu xa đưa máy ảnh lên trước mặt chụp lại Đồ Du Du, Đồ Du Du giật mình khi thấy ánh đèn kia chớp lóa một lần nữa vừa tức vừa thẹn kéo lại vạt áo của mình:

"Như vậy được rồi chứ gì, anh mau để em mặc quần rồi trở về đi"

Tô Thành tà ác:

"Còn chưa được, anh muốn chụp thêm vài tấm nữa"

Đồ Du Du đưa tay ngăn lại Tô Thành:

"Không, em không muốn chụp"

Tô Thành trực tiếp nhào sang chỗ Đồ Du Du:

"Không muốn chụp thì anh liền sẽ đè em luôn tại chỗ này"

Đồ Du Du dùng sức đẩy Tô Thành ra, ai không hiểu Tô Thành thì có thể nhưng cậu chính là người hiểu rõ hắn nhất, người đàn ông này một khi đã làm chuyện đó liền không đơn giản chỉ một lần, mà mỗi lần lại kéo dài thật là lâu, nếu như nhanh cũng sẽ cùng hắn ở lại chỗ này một giờ đồng hồ, đến khi đó lại có nhà báo nào xuất hiện nữa thì nguy:

"Được rồi, anh đừng như vậy, anh muốn chụp thì mau chụp đi, chỉ được chụp ba tấm thôi"

Tô Thành thật đúng chuẩn một gian thương:

"Ba mươi tấm"

Đồ Du Du chẳng khác gì một kẻ mặc cả khờ khạo:

"Nhiều nhất là năm tấm"

Tô Thành trực tiếp đưa máy ảnh về phía trước chụp một lần nữa:

"Đã như vậy liền không thương lượng, anh muốn chụp bao nhiêu tấm liền sẽ chụp bấy nhiêu"

Đồ Du Du luôn né tránh ống kính, hơn nữa mỗi lần đều có điểm chật vật kéo áo xuống che đậy. Tô Thành thấy vậy liền giả bộ dọa nạt:

"Nếu như không chụp được ảnh đẹp anh cũng sẽ không trở về đâu"

Đồ Du Du đỏ mặt, tình huống hiện tại chẳng khác nào trong video GV cả, hơn nữa cậu trước nay không quen xuất hiện trước ống kinh, cũng chẳng biết bản thân lên hình có ăn ảnh hay không cho nên đều cực lực muốn trốn tránh, vừa nghe thấy Tô Thành nói vậy Đồ Du Du liền có điểm khổ sở:

"Anh đừng có mà quá đáng, nếu không em sẽ mặc kệ anh"

Tô Thành một tay cầm máy ảnh, một tay kéo lấy cằm của Đồ Du Du xoay về đối diện mình:

"Nào tới, nhìn thẳng vào ống kinh chụp một tấm anh sẽ cho em về"

Đồ Du Du cũng thật muốn kết thúc buổi chụp hình nghiệp dư đáng xấu hổ này thế cho nên lần này liền đỏ mặt nhìn về phía ống kinh, Tô Thành vừa vặn ghi lại được gương mặt đáng yêu thẹn thùng kia liền hận không được muốn rửa ra một nghìn tấm dán ở trong phòng ngủ của bọn họ.

"Đã được hay chưa?" Đồ Du Du có điểm nóng nảy hỏi

Tô Thành đưa tay kéo áo Đồ Du Du lên cao một chút, Đồ Du Du vội vã ngăn cản hắn:

"Anh làm gì thế?"

Tô Thành cười tà:

"Thêm một tấm nữa đi, lần này em vén áo lên cao một chút"

Đồ Du Du đỏ mặt:

"Không được, anh thật biếи ŧɦái mà"

Tô Thành nghiêm giọng giả bộ cảnh cáo:

"Mau nên, nếu không lát nữa trở về công ty anh liền cho em đứng trước cửa sổ sát đất chịu phạt đó"

Lời của Tô Thành nói, Đồ Du Du đương nhiên là hiểu rõ, Đồ Du Du cắn cắn môi mỏng chậm rãi mang áo kéo lên cao một chút. Tô Thành cảm thấy như vậy không được liền ở bên cạnh chuyên nghiệp chỉ đạo:

"Nếu không kéo áo cao lên để cho anh nhìn thấy hai điểm nhỏ phấn hồng kia của em thì anh sẽ không lái xe đưa em trở về đâu"

Đồ Du Du vẫn biết Tô Thành là người nói chuyện rất lưu manh, nhưng không nghĩ tới hắn khi nói ra câu nói kia lại thật là tự nhiên như vậy. Đồ Du Du chậm rãi kéo áo lên cao một chút, điểm nhỏ phấn hồng mà Tô Thành muốn nhìn kia cũng đã phơi bày rồi, nhưng mà hắn vẫn còn không chịu buông tha cho cậu nữa:

"Vì sao lại lấy áo che mặt rồi, em phải để anh nhìn thấy mặt em, hơn nữa ánh mắt cũng không được phép né tránh phải nhìn vào ống kính này"

Đồ Du Du cứng ngắc cả người, nếu biết sẽ phải làm chuyện xấu hổ như bây giờ thì thà cậu chấp nhận để cho Tô Thành ăn mình luôn trên xe này còn hơn:

"Anh biếи ŧɦái"

Kế đó tiếng tách tách liền phát ra liên hồi, Đồ Du Du cơ hồ còn cảm thấy được dường như là mấy ánh đèn kia làm cho cậu toát cả mồ hôi rồi:

"Tô Thành, đã chụp xong hay chưa"

Tô Thành thu lại máy ảnh mở ra cho Đồ Du Du xem:

"Em nhìn xem, tiểu yêu tinh này thật là hư hỏng mà"

Hình chụp cậu đến chính bản thân cậu cũng thật là bất ngờ, người trong ảnh như thế nào lại mang vẻ mặt kia, cậu rõ ràng là rất ngượng ngùng nhưng đến cuối cùng rơi vào máy ảnh của Tô Thành liền thành ra bộ dạng mời gọi như thế. Tô Thành có vẻ rất hứng thú với mấy bức ảnh của hắn chụp, sau đó hắn liền giống như nhớ ra chuyện gì đó liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đồ Du Du:

"Anh còn muốn chụp nữa"

Đồ Du Du trừng lớn hai mắt, lần này cậu kiên quyết sẽ không nghe theo lời của hắn:

"Không muốn, anh không giữ lời hứa, đã nói chụp xong rồi liền trở về"

Tô Thành có điểm nuối tiếc:

"Nhưng mà em xem, em thật sự rất là đẹp đó, chụp nhiều thêm vài tấm cũng đâu có xấu gì"

Đồ Du Du lại kéo áo len ý muốn che che giấu giấu phía dưới:

"Em không muốn chụp, em rất ngại"

Tô Thành biết con cừu nâu ngốc này nếu như không bị tác động sẽ không chịu nghe lời, thế cho nên hắn liền để máy anh qua một bên rồi vươn tay muốn cởϊ qυầи lót cậu xuống, sau đó liền nửa dụ dỗ nửa ép buộc bắt cậu xoay lưng lại quỳ trên ghế:

"Tô Thành, em đã nói không muốn mà"

Tô Thành nhanh chóng cầm máy ảnh lên:

"Bé ngoan, chỉ chụp lại vài tấm hình mà thôi, lần này chụp xong anh hứa sẽ đưa em về công ty"

Đồ Du Du cảm thấy thật là kỳ quái, bản thân lại giống như trở thành một diễn viên GV rồi, bàn tay không tự chủ được mà đưa ra phía sau kéo vạt áo xuống nhưng vô ích, đến cuối cùng liền bị Tô Thành bất ngờ kéo ôm vào lòng ngã ngồi lên người hắn:

"Tiểu yêu tinh này, lần này anh coi như thất hứa, nhất định phải ở chỗ này làm em"

Đến cuối cùng thì Đồ Du Du quả thật vẫn là bị ép khô ở trên xe này, địa hình trên xe không được tốt giống như bên ngoài, vừa chật chội lại vừa hạn chế, thế cho nên Đồ Du Du hết bị Tô Thành đặt ngồi trên đùi liền bị hắn ép vào thành vô lăng, cả người toàn là vết xanh tím thì không nói, ngay cả cái lưng già này cũng như muốn gãy làm đôi rồi. Đúng như Đồ Du Du dự đoán trước được, Tô Thành liền hơn một tiếng sau mới buông tha cho cậu, lúc mặc quần áo cho cậu chỉnh tề rồi gương mặt của cậu vẫn còn rất tức giận, cả một quá trình đều mím chặt môi mỏng không nói một lời:

"Bé ngoan, là do em quá mức thu hút khiến cho anh không có cách nào không chế được"

Đồ Du Du không thèm để ý đến Tô Thành nữa, cậu xoay lưng về phía hắn đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Cừu nâu ngốc nhà hắn tức giận không thèm nói chuyện, khiến cho Tô Thành cũng đành phải ở một bên nịnh nọt dỗ dành:

"Bé ngoan, bây giờ anh đưa em đi ăn thịt nướng nha".

...

Tô thị lúc này rơi vào tình thế hỗn loạn, hàng loạt công ty đối tác muốn rút vốn đầu tư, cổ phiếu theo đó cũng sụt giảm, Tô Thánh vừa xuất viện trở ra liền ngay lập tức đến công ty trấn an mọi người, nhưng xem ra cũng không có ích lợi gì cả. Trái ngược với tình hình căng thẳng hiện tại, Tô Thành lại cùng Đồ Du Du mỗi ngày trải qua thật phong phú, từ sau khi Tô Thành lấy được chiếc máy ảnh kia từ chỗ của nhà báo liền vô cùng hứng thú mà tìm hiểu nó, ngày ngày bắt Đồ Du Du làm thật nhiều tư thế đáng xấu hổ cho hắn lưu lại, đến mức Đồ Du Du chỉ cần nhìn thấy Tô Thành mang máy ảnh tới liền sẽ tự động trốn đi.

Vợ chồng Vu Phóng và Lâm Lệ vẫn cứ như vậy, Lâm Lệ sau khi đến bác sĩ khám liền xác định chắc chắn bản thân mình đã mang thai, chỉ có điều cô lại không vui vẻ một chút nào, hơn nữa cũng không có dũng khí để phá bỏ đứa nhỏ này. Vu Phóng cũng biết được chuyện này nhưng lại không hề quan tâm chút nào, hắn không nói phá bỏ cũng không nói giữ lại, thái độ vô cùng thờ ơ giống như là Lâm Lệ không phải mang thai đứa con của hắn vậy.

Bữa tiệc ăn mừng cho việc Lương thị và Tô thị xác nhận ký được hợp đồng hợp tác cuối cùng cũng được diễn ra, không ai khác Tô Thánh chính là người cảm thấy mãn nguyện nhất, may mắn sau vụ cổ phiết rớt giá kia, Lương thị vẫn không có ý định hủy bỏ hợp đồng hơn nữa còn giúp ông một chút.

Bữa tiệc được tổ chức lúc 8 giờ tối trên sân thượng của một khách sạn cao cấp giữa trung tâm thành phố, hôm nay Đồ Du Du mặc một bộ vest màu hồng pastel, áo sơ mi trắng thắt một chiếc khăn lụa hermes trên cổ, mới chỉ nhìn qua liền khiến cho Tô Thành tự động thấy nóng rồi, hắn quả thật là không muốn đi dự tiệc nữa, chỉ muốn ngay bây giờ đè Đồ Du Du ra yêu thương mà thôi.

"Tô Thành, anh tới giúp em thắt chiếc khăn này có được không? Hình như em thắt không đúng rồi"

Tô Thành bước tới, chậm rãi giúp Đồ Du Du thắt lại khăn lụa vừa làm vừa nói:

"Anh bây giờ nghĩ không muốn ra ngoài dự tiệc nữa, chỉ muốn ở nhà ăn em mà thôi"

Đồ Du Du nghe vậy liền đỏ mặt khẽ quát:

"Anh lại bắt đầu nói bậy nữa".