Chương 12: Hãy rời khỏi anh ta

Xúc cảm đầu ngón tay dần dần ấm áp, môi đỏ mọng dưới sự vuốt ve của anh, yêu diễm đến mỹ lệ. Đuôi mắt nhuộm đỏ, ánh mắt vốn đã mềm mại lại càng thêm phần quyến rũ.

Hài lòng nhìn kiệt tác của mình, anh mở miệng nói: "Ra giá đi."

Lúc đầu Lê Sơ còn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh, trong mắt như sương trắng bao phủ.

Nhưng rất nhanh cô đã kịp phản ứng, ánh mắt pha thêm tức giận, giãy dụa đẩy người đàn ông ra, "Phó Tự Trì, anh điên rồi!"

Anh ta đang coi cô như một món hàng sao!

Ra giá, làm sao Phó Tự Trì có mặt mũi nói ra được.

Ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, sự tức giận trong lòng khó có thể tiêu tán.

Nghĩ đến người đàn ông dù sao cũng là cấp trên của Hạ Minh Châu, cô cũng không muốn làm cho hau bên khó xử, đành bỏ đi ý định báo cảnh sát, "Lời hôm nay tôi coi như chưa từng nghe qua, xin Phó tổng tự trọng."

Xúc cảm mềm mại của đầu ngón tay biến mất, khuôn mặt người đàn ông âm trầm như gió lặng trước cơn bão, "Lê Sơ, tôi đã bỏ qua cho em một lần."

"Chuyện trước kia anh có thể không so đo nữa. Lê Sơ, mau rời xa anh ta. "

Lê Sơ bị người đàn ông chọc cười: "Rời khỏi ai? Hạ Minh Châu sao?"

Trên người cô khoác âu phục của Hạ Minh Châu, trên quần áo còn lưu lại mùi của Minh Châu, hương vị thanh lịch như trúc xanh khiến cô an tâm không ít, "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, chúng tôi vừa mới đính hôn vì thật lòng yêu nhau, tại sao tôi phải rời khỏi anh ấy?"

Phó Tự Trì châm một điếu thuốc, đốm lửa trong đêm tối đặc biệt chói mắt, khói mù lượn lờ, chiếu sáng ánh mắt đen tối của anh, "Anh ta chẳng qua chỉ là một lập trình viên dưới tay tôi, có thể cho em cái gì?"

Lời này của anh nói không sai.

Hạ Minh Châu so với anh đúng là cách biệt một trời một vực.

Chỗ rò rỉ từ kẽ ngón tay của anh, chỉ sợ còn cao hơn tiền lương một năm của Hạ Minh Châu.

Nhưng thứ Lê Sơ coi trọng cũng không phải tiền tài.

"Phó tổng, chỉ sợ ngài tìm lầm người rồi, tiền bạc với tôi mà nói, quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất, anh ấy có thể cho tôi nhiều hơn những gì ngài nhìn thấy."

Hạ Minh Châu tâm tình ổn định, đối nhân xử thế ôn hòa hữu lễ, đối với cô lại càng cưng chiều như châu như bảo.

Bọn họ đã đính hôn, vậy sau này chính là vợ chồng, giữa vợ chồng có vinh cùng hưởng có nhục cùng chịu, cô tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà bỏ lại Hạ Minh Châu.

Phó Tự Trì nhả một hơi thuốc: "Lê Sơ, bây giờ tôi vẫn còn tâm trạng nói điều kiện với em, em tốt nhất nên biết quý trọng, nếu em tự mình đến cầu xin tôi thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy."

Ánh sáng dưới đèn đường ảm đạm, Lê Sơ đứng dưới ánh sáng, thân thể cô đơn bạc, giờ phút này lại càng thêm điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc.

Nhưng cũng không bao gồm Phó Tự Trì.

Người phụ nữ trước mắt luôn luôn dịu ngoan, giống như mèo nuôi trong nhà, không có móng vuốt sắc bén, trước kia lúc không trang điểm chỉ là thanh lệ xuất trần, hiện tại trang điểm như đóa hồng, ngược lại rất câu người.