Chương 10: Là em tự mình tới, hay là tôi tự mình đi qua

Đèn đường lờ mờ chiếu rọi đường nét lưu loát của xe, tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng Lê Sơ có thể nhận ra chiếc xe này có giá trị xa xỉ.

Hoa viên Đức Dương là tiểu khu cũ kỹ lâu đời, bên này người lui tới cũng phần lớn là người bình thường, cực ít có thể nhìn thấy xe sang trọng, thậm chí còn rêu rao như thế.

Có lẽ là tiếng còi quá mức chói tai, có không ít chủ hộ mở cửa sổ trong nhà ra mắng chửi đinh tai.

Lê Sơ thấy nhưng không thể trách.

Người quản lý sẽ không tới quản, những cư dân kia mắng vài câu coi như là trút giận.

Cửa xe mở ra, đôi chân dài bọc trong quần âu phục vươn ra từ trong xe, giày da bóng loáng giẫm lên mặt đất bẩn thỉu, người trong xe nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Trong không khí tràn ngập mùi vẩn đυ.c, làm cho hai đầu lông mày nam nhân có thêm một tia phiền não.

Tay dùng lực, cửa xe đóng lại, anh dựa lưng vào cửa xe châm một điếu thuốc.

Phiền não trong lòng lặng đi rất nhiều.

Trong sương khói lượn lờ, anh ngưng mắt nhìn về phía trước.

Gần như trong khoảnh khắc người đàn ông xuống xe, Lê Sơ đã nhận ra anh.

Tuy chưa từng nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, chỉ dựa vào thân hình và khí chất mạnh mẽ của anh, cô đã biết người đàn ông này là Phó Tự Trì.

Nhưng mà, làm sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?

Lê Sơ theo bản năng lùi về phía sau một bước, giày cao gót dưới chân giẫm không vững, thân thể lung lay sắp đổ, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

Trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, như là bụi gai rậm rạp ở chung quanh trái tim cô càng rụt càng chặt, cơ hồ sắp đâm vào máu thịt của cô.

Bóng dáng Phó Tự Trì ẩn trong bóng đêm, đôi môi mỏng khẽ nhả khói, đôi mắt sắc bén như rắn độc, rơi trên người phụ nữ, như muốn nuốt sống cô.

"Lại đây."

Giọng nói kia tựa như âm thanh tử thần truyền đến từ địa ngục.

Lê Sơ không dám cất bước, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Cô thậm chí còn không quay gót chạy về nhà, ngăn cản tất cả ở ngoài cửa.

Nhất là người đàn ông trước mắt này.

Sương mù lan tỏa che khuất khuôn mặt lạnh lùng của anh, ở trong bóng đêm khiến người ta càng nhìn càng không rõ ràng.

Tim chợt đập thình thịch, cô nghe thấy giọng người đàn ông trầm thấp lưu luyến gọi tên cô.

"Lê Sơ."

Cho tới bây giờ anh chỉ gọi cô là Lê Sơ.

Trước kia nghe anh gọi tên cô, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào, mà hiện tại, nghe được hai chữ đó từ trong miệng anh, lại giống như từng cái cọc băng, đâm vào trong lòng cô, đông lạnh đến mức khiến cô phát run.

Giọng người đàn ông nặng nề, có lẽ là sương mù tràn vào cổ họng, lộ ra một tia khàn khàn.

Anh thấy người trước mặt vẫn chưa nghe lời mình, đáy mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn.

Tàn thuốc từ trong tay rơi xuống, vài đốm lửa bắn ra, giống như một đám pháo hoa nho nhỏ.

Giày da đắt tiền nghiền qua tàn thuốc, lúc nhấc chân lên thì lửa đã lụi tàn.

Trò chơi đã đến lúc kết thúc.

Anh cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.

"Là em tự mình tới, hay là tôi tự mình đi qua."

Lê Sơ nghe ra ý uy hϊếp trong lời nói của anh.