Ta tức giận nói: "Đúng vậy. Việc tôi về nước không phải đã nói với cậu rồi sao. Đáng giá để cậu sử dụng mật thám hả?"
Y khẩu khí hòa hoãn "Tôi có bảo cô ấy đâu! Mà cậu vẫn cứ để bụng à. Bây giờ là lúc nào, là thời điểm rất quan trọng! Sắp đến hạn hoàn thành luận văn rồi, dây dưa như vậy sang năm cậu không thể thuận lợi tốt nghiệp. Hơn nữa, tôi nghe nói, hiện tại đang có thông báo tuyển dụng hai trợ giảng chính, nếu có được vị trị này, cơ hội được ở lại làm việc sẽ tăng lên rất nhiều đó"
Y giống như súng máy phun ra mấy lời này, sau đó nghiêm túc nói "Đây cũng không phải vấn đề, điều quan trọng là bây giờ không phải kì nghỉ, cậu có biết tự ý rời đi hậu quả thế nào không? Sau này cậu còn có nhiều việc phải làm, còn cả luận văn tốt nghiệp nữa. Cậu từ nhỏ đến lớn đi học đều quá thuận lời, chưa bao giờ nếm thử tư vị bị khai trừ đúng không. Bị đuổi học là chuyện nghiêm trọng thế nào cậu chẳng phải rất rõ sao, chờ đến kỳ thị thực, cậu còn có thể quay lại nước Mỹ sao? Một nửa cơ hội cũng không có! Ba mẹ cậu dặn tôi chiếu cố cậu, cậu nói một câu liền bỏ đi, tôi biết ăn nói với hai bác thế nào! Không cần nói đến hai người ấy, tôi sợ ba mẹ tôi sẽ rút xương lột da tôi trước"
Những điều Tha Bả Ti Nhi nói ta đều hiểu, ta cũng đã nghĩ tới. Nhưng ta còn lựa chọn nào khác sao?
"Vậy cậu cũng nên tin tôi chút đi!" Ta ủy khuất cực kì,
"Cậu biết Khương Vũ Bạch bị thương nặng thế nào không, nửa khuôn mặt của hắn bị hủy hoại, ba mẹ đều đã chết, tinh thần dễ bị kích động không thể nói chuyện bình thường, nhìn thấy gương liền nổi điên. Hắn bị như vậy tôi sao dám bỏ hắn mà đi. Không cần phải nói, hắn là bạn trai của tôi cũng đã được mười năm, hắn đã ở bên cạnh tôi cả một chặng đường, là cậu cậu có thể nhẫn tâm bỏ rơi hắn sao?"
Tha Bả Ti Nhi nghe xong cũng không thuyết phục nữa "Ai...Tại sao lại như vậy..Chuyện kia....Làm sao bây giờ"
"Luận văn tôi đã nộp rồi, nhưng những chuyện khác tôi cũng hết cách. Ở lớp luôn năng động, với bạn học quan hệ cũng không tồi nên tôi không xuất hiện khắng định sẽ bị phát hiện ngay. Tôi cũng không muốn nói dối, bất đắc dĩ tôi có thể trình bày chuyện này với hội đồng, sau đó tạm nghỉ học. Nếu nhà trường không có chút lưu tình, không cho tôi nghỉ học, khai trừ thì khai trừ, tôi không muốn cũng không được."
Tha Bả Ti Nhi bên kia cũng chỉ biết thở dài.
"Được rồi được rồi, cậu cũng đừng nhọc lòng quá. Mau về giường hầu hạ người kia đi" Ta nỗ lực phấn chấn tinh thần đùa một chút "Chuyện của tôi tôi biết rõ. Tin tưởng tôi, sẽ không làm bậy đâu"
"Cậu nhớ đó.."Tha Bả Ti Nhi cúp điện thoại, bên kia chỉ còn tiếng tút dài.
Ta tắt di động, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi ngủ. Vừa quay đầu lại đã thấy bóng dáng quỷ mị đứng đằng sau. Là Khương Vũ Bạch.
Ta sợ đến mức hét lên, nhìn rõ người trước mắt liền xấu hổ nói "Khương Vũ Bạch...Anh...Thế nào lại tới đây..."
Hắn cười lạnh một tiếng "Có phải hay không đã bị bộ dáng xấu xí của tôi dọa rồi."
Ta vội vàng xua tay: "Không phải không phải. Em vừa nói chuyện điện thoại xong, không nghĩ tới anh có thể rời giường...... Quá đột nhiên." Lí do này đến ta cũng khó mà tin được.
Hắn nghiêng đầu qua một bên, nói "Vừa rồi em gọi điện thoại tôi đều nghe thấy cả. Ngay mai em đi đi"
"Anh đùa gì chứ" Ta vui vẻ cười trừ "Em không đi, không phải đã nói rồi sao. Em phải chăm sóc anh thật tốt"