Hắn vươn tay cho ta xem những ngón tay bị dính thuốc màu. "Tôi đi rửa tay trước đã. Mặt nạ này làm rất mắc công, thẳng đến hôm nay mới hoàn thành."
"Thật sự rất đẹp. Nhưng đừng để mặt có thuốc màu chạm vào da, hóa chất đó động tới miệng vết thương không tốt đâu."
Hắn gật gật đầu, gỡ mặt nạ xuống, đặt lên bàn rồi đi rửa tay.
Không khí bữa cơm chiều nay khá tốt. Hắn đã không còn xa cách với ta như hai ngày vừa rồi, còn cùng ta nói chuyện phiếm. Ta ở trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình, chớ nên lơ là
phòng bị, càng không thể coi hắn như Khương Vũ Bạch...... Nhưng có một điều không thể phủ nhận, ta ở bên hắn cùng nhau ăn cơm, thế nhưng lại sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Ăn cơm xong ta đi rửa bát, hắn lại bắt đầu đứng bên cái cửa sổ phát ngốc. Ở phòng bếp vừa lúc có thể nhìn thấy sườn thân của hắn, thân ảnh kia quả thật có vài phần tiêu sái. Ta quên đi mình đang định làm gì, nhìn chằm chằm sống lưng của hắn, nước mắt lại rơi xuống. Nhìn kỹ, hắn so Khương Vũ Bạch có cao hơn vài centimet, bả vai cũng rộng lớn hơn.
Khương Vũ Bạch thật đến tột cùng còn đang ở đâu?...... Hy vọng anh còn sống.
Độc giả không biết có hiểu cảm giác lúc này của ta? Trong lòng sâu sắc tưởng niệm, không ngừng
tự trách móc bản thân mình. Ở bên người giống Khương Vũ Bạch như đúc, nhớ thương Khương Vũ Bạch, tự nhiên đối với người kia sinh ra một loại cảm xúc vi diệu.
Luật sư Trương nói không có sai, đối với Khương Vũ Bạch ta có giá trị lợi dụng rất lớn, hắn biết nhẫn còn đang ở nước Mỹ, không biết vô tình hay hữu ý luôn thúc giục ta về Mỹ. Ta nói với hắn ta không để hắn ở lại, không thể bỏ một người đang có bệnh như hắn ở Trung Quốc, hắn liền nói dù sao sự tình ở đây cũng đã được xử lý, lưu lại cũng chỉ thêm bi thương, không bằng cùng ta về Mỹ đổi không khí. Cứ như vậy chúng ta đặt vé máy bay đến Boston.
Ta cùng Khương Vũ Bạch kéo hành lý ra sân bay. Thời tiết Boston so với tưởng tượng của ta còn tốt hơn, vẫn sáng sủa như mấy ngày trước. Ta nhìn vào không trung, lòng tràn đầy phiền muộn. Ai có thể nghĩ đến, mấy ngày này, lòng ta luôn bị sương mù đè nặng. Ta nhìn nam tử khí chất mê ly bên cạnh, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Khương Vũ Bạch mặc một cái áo gió màu đen, một cái quần jean cũ, tóc dài đến bả vai rất đẹp, mang trên mặt mặt nạ thủ công màu bạc Hắn không có lấy một biểu cảm, đối với mọi thứ quanh mình không dậy nổi chút hứng thú. Dáng vẻ không màng tới thế sự của hắn càng gây chú ý. Từ lúc chúng ta ra đến cửa, ta phát hiện tỉ suất vì hắn mà quay đầu nhìn lên đến 200%, về cơ bản nam nữ già trẻ đều phải dừng lại nhìn hắn. Trước kia Khương Vũ Bạch tuy rằng diện mạo rất tuấn tú, nhưng cũng không được hoan nghênh như vậy, mặt nạ màu bạc đã cho hắn vài phần mị lực.
Ở trên máy bay, tiếp viên hàng không đều phá lệ chiếu cố nhu cầu của hắn, không có việc gì cũng ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện. Lòng ta thế nhưng lại có chút chua xót. Thật buồn cười, ta nói với chính mình, vận mệnh của ta còn ở trong tay nam nhân này, mối quan hệ giữa chúng ta bất quá chỉ là diễn kịch, cảm giác ghen tức này cũng không đáng tin cậy chút nào.
"
Wow, Soooooo awesome, so cute! Where are you from? Japan?( oa, soái quá nha, đáng yêu thật đấy, các bạn từ đâu tới, Nhật Bản sao?)" Sau một trận ầm ĩ, ba nữ tiếp viên mắt xanh tóc vàng chạy đến, đem ta vứt qua một bên, bọn họ hưng phấn vây quanh Khương Vũ Bạch, sau đó cầm máy ảnh đến, "
Picture?" ( Tôi chụp một tấm nhé?) (làm gì như thấy minh tinh thế mấy mẹ =)))
Khương Vũ Bạch nhìn ta, biểu tình có chút bất đắc dĩ.
Ta lạnh lùng nói một câu: "
CHINA.(Trung Quốc)"
"
Oh, chinese!Cool!" ( Ồ, người Trung Quốc à, thật ngầu.) Cô tiếp viên cầm máy ảnh không hỏi nữa, đưa máy cho ta, vài người chạy đến bên hắn, một cô khoác tay hắn, một cô khác còn chui vào trong l*иg ngực. Ta càng xem càng sinh khí, cái nước Mỹ này soái ca chết hết rồi sao, các người thiếu thốn đến thế à? Ta cầm máy ảnh nắm răng rắc, còn ác ý run tay, phỏng chừng ảnh cũng đã hư luôn. Sau đó ngoài mặt cười trong lòng không cười, đem máy ảnh trả cho họ, kéo Khương Vũ Bạch đi.