Chương 19: Thái tử gia, ngài là thích Tống Tinh Thần?

"Đúng, tôi cố ý đó."

Nói xong, Tinh Thần lấy từ trong túi ra một xấp ảnh chụp dày. Tất cả đều là cảnh Dương Như quỳ xuống, so vừa hai tấm trước còn rõ nét hơn.

Hơn một trăm bức ảnh, ném hết lên không trung...

Ảnh chụp hàng loạt, những tấm ảnh tung bay trên không trung.

Tống Tinh Nguyệt tức giận, hét lớn: "Tống Tinh Thần, mày... mày dám tung hết những ảnh chụp của mẹ...."

Tinh Thần dựa vào lan can, thản nhiên cười nói: "Thế này có là gì, tôi đã mang lên trên mạng đâu? Tống Tinh Nguyệt cô nói tôi nghe, nếu mang chuyện này phát lên mạng, lấy danh tiếng chị cả cô như mặt trời mọc ban trưa, mẹ cô có thể lên bảng hot search hay không?"

"Tống Tinh Thần, mày dám... Nếu mày đưa lên trên mạng, mẹ nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."

Tinh Thần giả vờ sợ hãi nói: "A, mẹ cô sẽ trả thù tôi, tôi lại sợ quá cơ." Xong, cô lại bồi thêm một câu: "Hôm nay sau khi tan học về nhà, tôi sẽ lập tức phát."

Tống Tinh Nguyệt tức giận hét: "Tống Tinh Thần, mày đừng mà quá đáng."

"Tôi quá đáng? Chuyện này của tôi tính là quá đáng sao? Từ nhỏ đến lớn tôi đều phải làm bài thi cho cô, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không làm nữa. Đại học bá cô phải cố lên, tự mình nỗ lực."

Hai mắt Tống Tinh Nguyệt trợn to, trong lúc nhất thời sửng sốt.

Cô đã quên, hoàn toàn quên rằng nhiều năm như vậy. Những bài thi của cô đều là gian lận, là Tống Tinh Thần làm bài cho cô, còn cô làm bài thi cho Tống Tinh Thần, mỗi lần đều giao giấy trắng. Hai mắt Tống Tinh Thần cười híp lại, đến gần Tống Tinh Nguyệt nói nhỏ bên tai cô ta: "Cái danh học bá này dùng thích không? Mười tám năm, cô đứng trong ánh đèn hào quang, Tống Tinh Nguyệt, cô cướp đi nhiều đồ của tôi như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ lấy lại tất cả từng thứ một mà cô đã cướp đi trong mười tám năm qua."

Con ngươi giá lạnh của cô nhìn Tống Tinh Nguyệt trước mặt đang luống cuống.

"Cô cần phải đứng vững, đừng ngã xuống quá nhanh."

Nói xong, Tinh Thần đứng thẳng người lên, liếc mắt nhìn những tấm ảnh chụp đang rơi xuống, phủ trắng mặt đất dưới lầu một.

"Ảnh chụp đã rơi xuống hết rồi, cô tốt nhất là nên đi xuống nhặt đi. Nếu bị người khác nhặt được, mẹ cô coi như xong rồi. Đúng rồi, tổng cộng có 105 tấm."

Vô căn cứ có thêm ảnh, cô ta chắc chắn sẽ đi tìm thôi.

Tống Tinh Nguyệt nhìn dưới lầu, ảnh chụp hoàn toàn rơi xuống đất. Hiện tại vừa vặn sắp đến thời gian vào lớp, nên có rất nhiều học sinh từ cổng trường.

Chờ bọn họ đi đến dãy học này, tất cả đều sẽ thấy.

Mẹ cả đời vinh quang, chưa từng có vết nhơ bên ngoài nào, ảnh chụp không thể để bọn họ thấy.

Tống Tinh Nguyệt xoay người, chạy tới chỗ cầu thang.

Mà những học sinh khác, đặc biệt là những nữ sinh có quan hệ tốt với Tống Tinh Nguyệt, vẫn còn chặn ở cửa, tất cả đều khϊếp sợ nhìn Tinh Thần.

Đây thật sự là Tống Tinh Thần.

Là đứa bị đánh cũng không dám phản kháng, không dám dối mặt với các cô, kiểm tra vĩnh viễn ăn con 0, độc lai độc vãng, Tống Tinh Thần.

Cô ta tại sao lại trở nên lợi hại như vậy, hơn nữa, vừa rồi Tống Tinh Nguyệt rõ ràng biểu hiện rất sợ cô ta.

Cô còn nói, những bài thi của Tống Tinh Nguyệt đều do cô làm, các cô ở cùng một lớp, hai người có thành tích gì, mọi người đều biết, điều này sao có thể? Trong đám người, một nữ sinh có vóc dáng cao cao đứng ra, chất vấn Tinh Thần: "Cô nói những bài thi của Tống Tinh Nguyệt đều do cô làm, cô coi chúng tôi đều là đứa ngốc sao? Lớp Đằng Long ban có một đứa ngốc như cô, mỗi lần kiểm tra đều vì cô mà bị kéo thấp toàn bộ điểm trung bình của lớp, đừng coi thường chỉ số thông minh của bọn tôi như vậy."

Học sinh của trung học Hoằng Dương, những người trúng tuyển đều là những học sinh có thành tích tốt nhất của thành phố S. Trong số những học sinh có thành tích tốt đó, lấy ra 40 người đứng top đầu, lập ra lớp Đằng Long.

Ngụ ý: Long đằng Cửu châu, nhất phi trùng thiên*.

* Long đằng Cửu châu, nhất phi trùng thiên (龙腾九州, 一飞冲天): Rồng thần ở Cửu Châu, một cước bay lên trời.

Học sinh lớp Đằng Long, bá chiếm toàn khóa, thậm chí còn chiếm top 3 năm 3 cao trung toàn thành phố.

Nữ sinh có vóc dáng cao này tên là Lâm Lê Tuyết, thành tích không tồi, xếp thứ 5 trong lớp.

Tống Tinh Nguyệt xếp top 3, thành tích cao so với cô ta còn cao hơn, nên Tống Tinh Nguyệt nói cái gì cô ta đều rất ủng hộ, căn bản chính là một fan não tàn.

Hai mắt sắc bén của Tinh Thần chuyển qua: "Tống Tinh Nguyệt cho cô chỗ tốt gì, để các cô từng người một, đi theo cô ta làm hùm làm hổ."

"Mày câm miệng, Tinh Nguyệt có nhược điểm trên tay mày, nhưng bọn tao không có."

"A, không có sao? Tinh Nguyệt có sở thích những cũng rất kì dị, là thích N—P đó. Còn các cô thì sao? Tôi nhớ rõ nàng trước kia cô ta rất ngoan, sẽ không dám làm loạn. Nhưng sau khi chơi cùng các cô, thay đổi khẩu vị, mà còn rất nặng. Thì ra là cô ta học theo các cô mới biến thành như vậy...."

Tinh Thần vừa dứt tiếng, cả mấy nữ sinh cũng thay đổi sắc mặt, Lâm Lê Tuyết đang ra mặt thay Tống Tinh Nguyệt cũng tức giận trừng Tinh Thần.

"Câm miệng, mày không cần bôi nhọ bọn tao, bọn tao không phải loại người như vậy."

"Ai biết được, trước kia còn có người nói Tống Tinh Nguyệt băng thanh ngọc khiết, giữ mình trong sạch, kết quả...."

Tinh Thần liếc nhìn vài nữ sinh ở phía cửa, ngay lập tức bốn nữ sinh khác ở phía sau Lâm Lê Tuyết nhanh chóng chạy đi, chỉ lưu lại Lâm Lê Tuyết một mình đứng ở cửa.

"Tôi đi ôn bài."

"Tôi đi kiểm tra bài tập."

"Về sau những gì liên quan đến Tống Tinh Nguyệt, đừng lôi tôi nữa. Ba mẹ không cho tôi đi gần cô ta."

"Tống Tinh Nguyệt với tôi vẫn luôn không thân, thật sự không thân, haha..."

Cả bốn người đều chạy mất dạng, dư lại mỗi Lâm Lê Tuyết.

Tinh Thần dựa bên tường, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô xác định vẫn vì Tống Tinh Nguyệt ra mặt sao?"

Lâm Lê Tuyết có chút không cam lòng, nhưng toàn bộ ánh mắt của cả lớp đều chăm chú theo dõi diễn biến ở cửa, cô hừ một tiếng, xoay người vào phòng học.

Vẫn còn có mắt nhìn.

Tinh Thần cũng bước vào phòng học.

......

Ở ngã rẽ lầu bốn, vừa vặn có thể quan sát rõ hành lang lớp năm ba cao trung, Sở Vân thấy Tống Tinh Thần cũng đã tiến vào phòng học, mà thái tử gia vẫn chưa đi.

Thái tử gia ở thành phố S đã hai ngày, hai ngày này ngài ấy cũng chỉ làm một chuyện, điều tra Tống Tinh Thần.

Cho dù Tống Tinh Thần có tâm kế như thế nào đi nữa, cũng chỉ là thiếu nữ 18. Mà lại đáng giá để thái tử gia trễ nãi lâu như vậy?

Chẳng lẽ...

Sở Vân vui vẻ nói: "Thái tử gia, ngài là thích Tống Tinh Thần?"

Thái tử gia từ nhỏ tính cách đã lạnh nhạt từ bên trong, ngoại trừ anh ra, thái tử gia cực ít có bạn. Mắt thấy đến tuổi yêu đương, Mộ lão vẫn luôn lén lút thường xuyên hỏi hắn: "Đình Tiêu có thích cô gái nào không, mang về Mộ gia cho ta xem."

Nhưng sự thật thì là, bên cạnh thái tử gia ngay cả một giống cái còn không có, cũng không có hứng thú với con gái. Thậm chí anh còn nghi ngờ xu hướng giới tính của thái tử gia có vấn đề.

Hiện tại Sở Vân rốt cuộc cũng yên tâm, thái tử gia vẫn có khả năng thích con gái.

Tam tiểu thư Tống gia bề ngoài xuất chúng, xuất thân tuy không bằng thái tử gia. Nhưng Mộ lão cùng Tống lão gia tử là 2 lão chiến hữu, kết giao với nhau khi còn ở trên chiến trường. Bằng điểm này, việc này 80% có thể thành.

Đêm nay anh cực muốn đốt pháo chúc mừng.

"Cậu đi tra Tống Tinh Nguyệt, tra toàn bộ mọi thứ về cô ta từ nhỏ đến lớn."

Lời yêu cầu của Mộ Đình Tiêu đem Sở Vân vẫn còn đang mơ mộng tỉnh lại.

Hả? Ngài không phải cảm thấy hứng thú với tam tiểu thư Tống gia sao? Vì sao lại quay sang tra Tống Tinh Nguyệt?

"Thái Tử gia, hai ngày này không phải ngài để tôi đi tra Tống Tinh Thần sao? Ngài mới thích cô ấy, mà sao lại đi tra Tống Tinh Nguyệt?"

Mắt Mộ Đình Tiêu lộ sắc lạnh, liếc mắt nhìn Sở Vân một cái: "Ai nói cho cậu là tôi thích Tống Tinh Thần?"

"Này còn dùng cái này cần phải nói sao? Hai ngày này ngài rình ngó trộm đến nghiện rồi, thấy cô ấy thì hai mắt tỏa ánh sáng, không rời nổi."

"Câm miệng, chớ có nói bậy, tôi không thích kiểu con gái tự cho là đúng như vậy."

Tống Tinh Thần thông minh, hắn thật sự rất thưởng thức. Nhưng cô lại quá cuồng ngạo, quá tự cho là đúng. Cô nói đời này sẽ bảo vệ hắn, lúc ấy nghe cô nói thế hắn cũng rất hưởng thụ cảm giác đó, nhưng khi đã bình tĩnh và suy nghĩ lại. Hắn đường đường là Mộ Đình Tiêu, từ khi nào lại phải cần một đứa con gái đến bảo vệ.