Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 155: Địa ngục ăn người không nhả xương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục An Hinh ánh mắt có chút khıêυ khí©h liếc nhìn Lục An Ninh. Dù cô có người ủng hộ thì sao, họ đều là người ngoài, cô, Lục An Hinh, là con ngươi trong mắt Lục gia, là con gái yêu quý nhất của cha mẹ cô. Lục An Ninh nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu tình gì, ánh mắt lạnh lùng, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt.

Cô ta lại bắt đầu!

Hơn mười năm nay cô ta luôn làm như vậy, nhiều lần dùng cách này chọc tức cô , chưa bao giờ cô ta ngừng khoe khoang cô ta là con gái của Lục gia.

Mà địa vị của Lục An Ninh trong gia tộc này còn tệ hơn cả một con chó.

Tinh Thần nói không sai, chạy trốn là việc làm hèn nhát nhất, thay vì chạy trốn thì tốt hơn là nên thử một lần.

Có cái kết nào còn có thể tệ hơn cái chết?

Trong đại sảnh yên tĩnh một lát, Âu Dương Phúc Thuỵ tựa hồ rất không thích Lục An Hinh, trực tiếp quay người lại.

Cảnh Thần Diễn ngồi khoanh chân trên sô pha, hơi nâng cằm kiêu ngạo nói: "Chú Lục, tôi không thể chịu nổi cách cư xử của chú. Chú nghĩ thế nào? Hai cô con gái, một người thông minh lanh lợi chú không bồi dưỡng, lại chỉ thích cái người ngoài làm bộ làm tịch ra cái gì cũng không biết.”

“Lục gia làm ăn, chẳng lẽ ngươi còn mong đợi ngôi sao phim truyền hình đó sẽ kế thừa tài sản nhà họ Lục của ngươi sao? Chú có tin hay không thì trong vòng ba năm nữa, nhà họ Lục của chú, bất kể nền tảng giàu có đến đâu đều sẽ bị đánh bại hoàn toàn."

Lục An Hinh lập tức ngồi thẳng dậy, tức giận nói: "Cảnh Thần Diễn, tôi đắc tội cậu sao?”“Cậu không đắc tội với tôi.”

"Tất nhiên là không. Cậu có thể tùy ý sắp xếp tôi trước mặt bố tôi sao?”

“Tôi sắp xếp cho cô là có ý gì? Tôi chỉ nói thật với chú ấy thôi. Tôi rất tò mò cô làm cách nào để đối xử với người nhà mình ngoan ngoãn như vậy."

"Cảnh Thần Diễn , cậu..."

Ông Lục ngắt lời Lục An Hinh, "An Hinh , con lên lầu trước xem sao mẹ vẫn chưa xuống, con nhanh lên, đừng để khách đợi lâu."

Lục An Hinh đứng dậy, nhìn Cảnh Thần Diễn bằng ánh mắt không thiện cảm, như đang uy hϊếp hắn không được nói nhảm.

Cảnh Thần Diễn là ai , chẳng thèm để ý đến cô ta

Sau khi cô ta quay người đi lên lầu, Cảnh Thần Ngôn cười lạnh chửi rủa trước mặt Lục tiên sinh: “Bạch Liên hoa~”

Cậu nói tiếp: “Nếu sau này cô ta nắm quyền Lục gia, tôi nhất định phải nói với cha và anh trai tôi không được làm ăn với cô ta. Cô ta là người hai mặt, đạo đức giả, là nữ hoàng phim truyền hình…” Ông Lục xấu hổ hổ hai tiếng. Đến lúc này Cảnh Thần Diễn mới ngừng lại.

Trên thực tế, ông Lục rất không vui khi Cảnh Thần Diễn nói xấu đứa con gái yêu quý nhất của mình ngay trước mặt ông, nhưng ông cũng không thể làm gì được.

Cảnh Thần Diễn tại Cảnh gia rất được yêu thương.

Cảnh Thì Châu đến nay nói chuyện đến đứa con trai này, trong ngôn ngữ liền kèm theo một cỗ kiêu ngạo.

Cảnh Thần Diễn có hai người anh trai, cũng là người rộng rãi hào sảng, đối với Cảnh Thần Diễn chỉ cần hắn muốn đều được đáp ứng, cần tiền tài liền ủng hộ, càng hào phóng.

Dẫn đến Cảnh Thần Diễn bị bọn họ làm hư , nói chuyện chẳng phân biệt được cái gì lên nói cái gì không lên nói, muốn nói cái gì liền nói cái ý, miệng rất thiếu đánh

“Tiểu diễn à, An Hinh là một đứa bé ngoan”

“Chú Lục, nếu cô ta là đứa bé ngoan,thì trên đời này liền không có đứa bé hư . Rốt cuộc chú có bao nhiêu mù quáng , đem nàng xem như bảo bối nhưng An Ninh thì lại không quan tâm......”

Lục tiên sinh không nể mặt , “tiểu diễn.”

Hắn nhìn về phía Tinh Thần, “tôi có nói sai sao?”

Tinh thần phụ họa nói: “không sai!”"Dù vậy, chú cũng lee nhìn xem hôm nay người đi cùng Lục An Ninh là ai. Người bên cạnh bạn là Tống Tinh Thần, người tạo ra hệ thống điều khiển chuyến bay và là người thừa kế tập đoàn Tống thị ở thành phố S. Nhà họ Tống có mối quan hệ thân thiết cùng với Mục gia, còn có Âu Dương Phúc Thụy người thừa kế của Âu Dương gia.”

"Chú Lục , đừng trách cháu không nhắc nhở chú , mấy năm nữa Lục gia sẽ bị thế hệ chúng cháu thôn tính. Chuyện đó xảy ra chú cũng đừng tức giận."

Lục tiên sinh bị Cảnh Thần Diễn miệng rộng như vậy nói ra, sắc mặt cứng ngắc đỏ bừng, nhưng cũng không thể phát tác

Hắn có thể tính toán với thế hệ sau sao?

Nhưng mà, lời nói của Cảnh Thần Diễn tuy rất thô bạo nhưng không phải là không có lý nên cũng phải xem xét lại một chút.

Những người này cùng Lục An Ninh có quan hệ thân thiết, Lục An Ninh cũng không phải là vô dụng.

Lúc này, ông Lục nhìn An Ninh cười nói: “An Ninh, con đừng giận bố mẹ nữa. Về nhà ở đi, khi nào con về, bố sẽ sắp xếp tài xế đến đón con ở trường. Bên ngoài có tốt đến mấy cũng không thể bằng ở nhà được. Các cháu nói có đúng không?

Tinh Thần không nói gì, liếc nhìn An Ninh.

Lục An Ninh đối với Lục tiên sinh có thái độ không tốt, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, dạo này con rất bận . Đội của chúng con đại diện cho Đại học Đế Đại tham gia cuộc thi robot."

“Sau khi cuộc thi kết thúc, con về nhà, bố sẽ cho người dọn dẹp phòng của con và sửa sang lại…”

Lục An Ninh ngắt lời Lục tiên sinh, lạnh lùng nói: “Nhưng, tôi không thích.”

“Nếu con không thích thì dù con muốn ở phòng nào trong nhà, bố cũng sẽ cho con ở đó.”

An Ninh chế nhạo nhìn ông Lục.)

"Phòng của Lục An Hinh ở đâu? Đấy là căn phòng lớn nhất trong toàn bộ Lục gia, ánh sáng rất tốt, trong suốt, chiếm trọn một tầng của Lục gia. Con muốn căn phòng đó. Bố, bố có cho con không?"

Ông Lục không ngờ An Ninh lại đích danh hỏi phòng Lục An Hinh nên do dự một lát.

"Nhìn xem, bố cũng nói con muốn cái gì cũng được, con chỉ muốn phòng của Lục An Hinh, nhưng bố không cho con... Về sau đừng nói những lời lừa dối nữa. Hơn nữa cho dù có cho thì chưa chắc con đã trở về Lục gia."

"Cảnh Thần Diễn nói không sai, trở về sẽ không vui vẻ bằng trực tiếp ăn thịt Lục gia ở bên ngoài."

Nếu Cảnh Thần Diễn nói những lời đó, ông Lục sẽ không thể tranh cãi, bởi vì gia đình Cảnh và Lục có nhiều mối quan hệ làm ăn.

Nhưng khi Lục An Ninh nói ra sẽ là đại nghịch bất đạo.

"Lục An Ninh, mày mang họ Lục, mày là con gái Lục Duy của tao, việc này muốn làm không phải là giúp đỡ nhà họ Tống hay chị gái mày, mà là giúp người ngoài thôn tính nhà họ Lục. Tao thật sự hối hận khi sinh ra một đứa con gái có trái tim xấy xa như mày."

An Ninh càng tức giận nói: “Ông hối hận, ông có quyền hối hận sao? Tôi không muốn sinh ra ở Lục gia, nếu tôi không phải người Lục gia, ít nhất tôi sẽ là một người khỏe mạnh. Nghèo khó hay khó khăn không là gì, nhưng còn họ Lục thì sao? Đối với tôi, Lục gia giống như một tòa địa ngục , một địa ngục ăn thịt người không nhổ xương, còn dám nhắc đến một chữ hối hận với tôi”)

Lục Duy giơ tay tát cô một cái.

An Ninh mở mắt, không tránh né nhìn Lục Duy

Nhưng nó không hề rơi xuống mặt cô mà bị Cảnh Thần Diễn chặn lại, Cảnh Thần Diễn có thân hình khá cao, cao khoảng 1m8, cao hơn Lục Duy nửa cái đầu. Cậu đẩy tay Lục Vi ra, cười nói: “Chú Lục, chú làm gì thế? Chú muốn mạng sống của cô ấy à? Hiện tại cô ấy vẫn đang ốm và phải uống thuốc mỗi ngày. Không phải cô ấy chỉ nói mấy câu gay gắt thôi sao? thật tàn nhẫn. Nếu bố tôi đánh tôi như thế này, tôi đã bị bố tôi đánh đến tàn tật. Làm sao tôi còn có thể phát triển được robot công nghiệp?

"Còn nữa, Lục An Ninh, cậu không thể

bắt chước Lục An Hinh, cô ta có thể hành động, biết thước đo, có thể khuất phục, cậu không thể khuất phục được. Tôi thấy cậu rất bình thường trước mặt các bạn cùng lớp, sao bây giờ cậu lại nóng nảy như vậy.

"Cậu không hiểu, cậu không hiểu. Nếu cậu ở trong nhà này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ phát điên.")

"Được rồi, dù sao Tống Tinh Thần cùng Âu Dương Phúc Thụy đối với ngươi rất tốt, ở bên ngoài cậu sẽ không chết đói. Nhưng... Một ngày nào đó ngươi thật sự muốn thôn tính Lục gia, đừng quên chào hỏi tôi một tiếng." Dịch)

Lục Vi sắc mặt tái mét tức giận nói: "Đủ rồi, cút ra ngoài, ta sẽ trả 1,5 triệu vào tài khoản của ngươi
« Chương TrướcChương Tiếp »