Ăn một bữa cơm tối coi như vẫn vui vẻ. Đặc biệt là ông nội Mộ, ăn hẳn hai bát cơm.
Chỉ là trong lúc này, Hàm Hinh không ngờ đến, hôm nay mới gặp mặt, vậy mà số điện thoại đã bị lộ ra ngoài.
Mấy lần cô giả bộ ra nhà vệ sinh ngắt điện thoại, cuối cùng sợ bị lộ tẩy, để điện thoại ở chế độ tắt máy.
Cô biết, có lẽ người đó đã hỏi số điện thoại từ Tô Mẫn Di
Lúc đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Mộ Dịch Kỳ đang thu dọn quần áo.
Hàm Hinh không hiểu, anh rốt cuộc đang muốn làm gì?
Đương nhiên, chuyện mà cô vẫn luôn tập trung nghĩ về, vẫn chưa được hoàn thành. Cho nên, cô cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao anh lại làm như vậy?
“Anh muốn đi đâu?”
Cô hỏi, nhìn anh tiện tay cầm mấy bộ quần áo lên.
Người đàn ông Mộ Dịch Kỳ này thật ra rất cổ hủ, quần áo hầu như chỉ hai màu đen trắng, ngoài chiếc áo khoác màu xanh ra, dường như không có bất cứ màu sắc nào khác trong tủ quần áo của anh. Áo sơ mi cùng một màu, âu phục cũng cùng một màu, mặc xong liền ném.
“Ông nội ngủ rồi, tôi cũng đi đây.”
Chẳng qua anh chỉ trở lại cho có lệ, ai muốn ngủ ở đây cơ chứ.
“Anh lại muốn ra ngoài?”
“Tôi nói sẽ ở lại đây bao giờ?”
Hàm Hinh bị những lời này của anh làm cho không còn lời nào để nói, vì sao chuyện khó như vậy lại rơi trên người cô cơ chứ?
Lưỡi hơi cuộn lại, nghĩ một chút, có rồi!
“Cậu chủ Mộ, anh thật sự không sợ tôi ra ngoài sẽ cắm sừng anh hay sao?”
Trong khi nói, cô còn cố ý nới lỏng cổ áo, để lộ ra xương qua xanh tinh tế, đường cong đẹp mắt, cần cổ thon dài.
Động tác nhẹ nhàng như vậy đã thu hút được ánh mắt của người đàn ông, anh ném chiếc áo trong tay xuống, hai tay vòng trước ngực, nhìn cô nói: “Hàm Hinh, có phải cô cô đơn đến phát điên rồi hay không? Liền không biết xấu hổ muốn tôi chạm vào cô?”
Bày ra dáng vẻ lả lơi như vậy, sẽ chỉ khiến anh càng thêm ngứa mắt!
“Ban ngày anh không thỏa mãn tôi, đổi lại bây giờ, không được sao?”
Thấy anh nhìn mình, nhưng lại không hề có chút ý muốn tiến lên, cắn chặt răng, cô kéo áo xuống thấp hơn, đường cong thấp thoáng ẩn hiện.
Vì mục đích mang thai, cho nên cô không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Cô cũng chán ghét bản thân mình như vậy, chủ động ôm ấp yêu thương, trong lòng có bao nhiêu kháng cự, nhưng ai biết được điều đó cơ chứ.
Chỉ nghe thấy tiếng nắm đấm siết chặt lại, Mộ Dịch Kỳ trực tiếp kéo quần áo cô lên, giọng nói khàn khàn mang theo tia khác thường: “Đủ rồi, Hàm Hinh. Tôi nói cho cô biết, con mẹ nó, nếu cô dám không chịu nổi mà ra ngoài tìm người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ không để cho cô yên. Ngay đến cả nơi này, cô cũng nhịn không được, vậy thì để tôi nhìn thử xem, tiếp theo cô sẽ làm như thế nào.”
Một bên chặt đứt đường lui của cô, một bên để cho cô một con đường sống, Hàm Hinh cảm thấy, người đàn ông này không phải là độc ác bình thường.
“Vậy anh coi đây là gì? Chúng ta là vợ chồng, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không phải là chuyện bình thường sao? Cậu chủ Mộ, ngoài cái đêm ở khách sạn, từ đó đến nay anh không hề chạm vào tôi, tôi thật sự nghi ngờ, sau lần đó… chẳng lẽ anh không “cương” được nữa?”
Nói đến đây, cho dù là người đàn ông nào, cũng khó chịu nổi sự khıêυ khí©h này, Mộ Dịch Kỳ từng bước từng bước đi đến, giật cà vạt ra, đầu lông mày xen lẫn sự tức giận.
Trong lòng Hàm Hinh, tám chín phần đã bị dọa sợ bởi ánh mắt của anh, muốn nhưng lại không muốn.
“Chẳng lẽ, mỗi ngày cô đều nằm trên giường bày ra tư thế lẳиɠ ɭơ này đợi tôi về? Cố ý vén quần áo mình lên, để lộ cho tôi thấy, muốn khiến tôi chống đỡ không được, là ý này sao?”
Lời này của anh khiến gương mặt Hàm Hinh đỏ bừng.
Bị ép mà thôi, chứ ai muốn như vậy? Nói ra những lời này trước mặt cô, là đang cố ý làm nhục cô sao?
“Nói như vậy, cô khóc, không phải vì buổi chiều tôi điều cô đến phòng thị trường, mà là vì tôi không muốn cô, cho nên mới khóc?”
Hàm Hinh hận không thể cho anh ta một cái tát.
“Cậu chủ Mộ, đừng làm nhục người quá đáng.”
“Hàm Hinh, tôi cũng nói cho cô biết, đừng trông mong vào những gì không phải là của mình, quên những lời ban đầu tôi nói rồi hay sao?”
Đây là hôn ước, một hôn ước không có tình yêu, để tôi xem cô còn có thể chịu đựng được bao lâu…
Hàm Hinh cắn chặt môi, sợi dây căng thẳng trong đầu được kéo thẳng ra.
Cô không phải buồn vì câu nói đó, mà cô đang nghĩ, nếu như cứ tiếp tục như vậy, không mang thai được thì phải làm sao?
Trên hợp đồng đã nói rõ ràng là hai năm, chỉ có duy nhất hai năm mà thôi.
Khi thời gian hai năm kết thúc, hậu quả sẽ chỉ một mình cô chịu trách nhiệm
“Anh rốt cuộc muốn đi đâu?”
Mộ Dịch Kỳ nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Đương nhiên không phải nơi này.”