Editor: Bắp
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mặc dù đám tang đã kết thúc nhưng nhiều thứ vẫn chưa được gỡ bỏ, chẳng hạn như lư hương, hoa được người gửi đến chia buồn.
Mộ gia theo lễ nghi cũ, người chết bảy tuần dâng hương, như là bảy ngày, mười bốn ngày, hai mươi mốt ngày, cho đến ngày thứ bốn chín , khi kỳ nhang cuối cùng kết thúc, những thứ trong linh đường mới có thể hoàn toàn bỏ đi.
Bạch Vi thắp nhang cho Tô Tử.
Mộ Tử học theo, khấn hương ba lần.
Khi cô rời đi có đi ngang qua phòng khách, cô thấy chồng mình Mộ Tắc Ninh.
Dường như hắn đang mượn rượu giải sầu, ngồi trên ghế sofa một mình, rót rượu whisky vào miệng.
Một người đàn ông đã từng đẹp trai phong độ, bây giờ đôi mắt hắn ta đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác.
Mộ Tử nhìn vào khuôn mặt quen thuộc này, tốc độ của cô chậm lại.
Bạch Vi đã đi xa, hoàn toàn không biết rằng con gái mình đã bị tụt lại phía sau.
…
Tấm màn che cửa sổ kính từ sàn đến trần có màu xanh đậm, giống như tảo xanh ở đáy hồ sâu, bao phủ hình dáng của Mộ Tử.
Cô như U Linh, lặng lẳng đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào chồng của mình.
Cô có thể đi ra ngoài cùng hắn chào hỏi…
Thế nhưng nghĩ đến cái chết của mình có lẽ do hắn một tay thúc đẩy, trái tim cô lại đau nhói.
Cô không tin hắn.
Dù là khi còn sống hắn đối với cô che chở đầy đủ, thế nhưng sau khi cô chết, tại sao hắn lại để cô lẻ loi trơ trọi dưới đáy sông lạnh lẽo tối tăm, mặc kệ cơ thể cô sưng đến thối rữa...
Có lẽ cô hận hắn.
Cảm xúc của Mộ Tử nhất thời kích động, tay nắm thành quyền, nhắm mắt lại chậm rãi hô hấp, muốn cố gắng dập tắt oán hận.
Trên lầu vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, cô nghe tiếng quay lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một người… Vốn không nên xuất hiện ở chỗ này.
Thế nào lại là cô ta.
Mộ Tử ngẩn người.
Kiều Tĩnh Gia ôm hộp đồ xuống lầu, đi đến bên Mộ Tắc Ninh, nhẹ giọng nói : “Tắc Ninh, em thu thập di vật của chị Tô không được nhiều lắm, còn có những cái này là một chút tư liệu bên công tác. Em sẽ bàn giao cho cục lưu trữ bên Viện Kiểm Soát, anh nhìn lại xem có cần lưu giữ những vật phẩm cá nhân nào hay không.”
Mộ Tắc Ninh bưng ly rượu, không đáp lại lời của Kiều Tĩnh Gia, cả người lộ vẻ u mê đần độn.
Kiều Tĩnh Gia than nhẹ một tiếng, đặt đồ trong tay xuống, cầm ly rượu từ tay anh ta: "Đừng uống nữa, chị Tô trên trời có linh, cũng không muốn chứng kiến anh như bây giờ..."
Mộ Tắc Ninh ngẩng đầu nhìn cô ta, khàn giọng nói: “…Có phải cô làm hay không?”
Sắc mặt của Kiều Tĩnh Gia trắng bệch, con mắt mùa thu dịu dàng ướt lệ: “Anh hoài nghi em? Trong mắt anh em là loại người này sao?”
“Tĩnh Gia… Thật xin lỗi.” Người đàn ông ôm cô ta vào ngực, giọng đau đớn: “Tôi chỉ không nghĩ ra, tại sao cô ấy... vì cái gì…”
“Chị Tô là vì anh...” Kiều Tĩnh Gia mắt gợn sóng nước ôm Mộ Tắc Ninh, “Chúng ta không thể để cho chị ấy lãng phí tâm huyết. Nếu ai đó ngoài kia biết rằng chị ấy tự tử, sẽ không nhận được tiền bảo hiểm!”
Mộ Tử nhìn hai người trong phòng khách ôm nhau, triệt để bị ngơ rồi.
Từ đầu cô khϊếp sợ, rồi sau đó cảm nhận được một loại sỉ nhục khó chịu nổi!
Một người là chồng cùng cô sớm chiều bên nhau.
Một người là trợ lý tâm phúc của cô.
Cô tín nhiệm, ỷ lại vào hai người này, nhưng bọn họ lại ôm nhau trắng trợn ngay sau khi cô chết.
Đáng hận khi còn sống cô không biết rõ. Thế mà bây giờ, cô lại vô tình biết được sự thật này, dường như bị tát bởi thực tế tàn nhẫn!
Kiều Tĩnh Gia nghiêng mình tựa vào ngực Mộ Tắc Ninh, khóc lóc kể lể: “Tắc Ninh, anh tỉnh lại đi, chị Tô làm như vậy tất cả đều là vì anh! Anh nhất định phải lấy được tiền bảo hiểm, trợ giúp Mộ thị chuyển nguy thành an, chị Tô trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng đấy.”
Mộ Tắc Ninh thống khổ, nhắm chặt hai mắt: “Là tôi hại cô ấy...”
Mộ Tử thấy một màn như vậy, không biết nên làm gì.
Cô như rơi vào hầm băng, cả người phát lạnh, đến tâm cũng lạnh lẽo.
Chồng của cô thế mà lại dễ dàng tin lời của Kiều Tĩnh Gia, cho rằng... cô tự tử…