Chương 56: Tâm sự của cô

Editor: Bắp

Beta: Jen

------------------------------------------------------

Mộ Tử động tác xuống lầu khựng lại.

Tạm dừng hai giây, cô thần thái như thường đi xuống, nhàn nhạt nói: “Dạ, ngày hôm qua không phải ăn tôm rang muối sao, không biết như thế nào ăn xong cảm thấy trên người ngứa ngứa, con đưa tay gãi vài cái, liền biến thành thế này…”

Bạch Vi không nghi ngờ, ngược lại rất tự trách: “Nhất định là dị ứng, lần sau mẹ sẽ không làm tôm.”

Mộ Tử giật giật khóe miệng cười một cái: “Không có việc gì…”

Bạch Vi lại rất đau lòng, để Mộ Tử ngồi xuống nghỉ ngơi, từ tay cô nhận sọt quần áo đưa đến phòng giặt.

Chờ Bạch Vi rời đi, Mộ Tử cả người từ trên sô pha nhảy lên, bay nhanh đến phòng vệ sinh ở lầu một!

Trong gương, cô thấy trên cổ mình có vết bầm nhàn nhạt đỏ sẫm, không phải một cái, cũng không phải hai cái, mà là một đống!

Ha!

Một đống!!!

Cô thật sự nên ‘cảm ơn’ Mộ Dung Thừa thật tốt, may mà hắn càn rỡ, khiến mấy dấu vết này liền sát nhau, thoạt nhìn cùng dấu hôn kém khá xa! Nếu không dù cô một trăm cái miệng cũng không giải thích được!

Hai tay Mộ Tử nắm chặt bệ bồn rửa tay bằng sứ, hít một hơi thật sâu, để xoa dịu cơn tức giận của mình.

Mộ Dung Thừa sớm muộn sẽ hại chết cô.



Bạch Vi từ phòng giặt trở về, thay một bộ quần áo chuẩn bị ra cửa, nói phải ra ngân hàng có việc.

Mộ Dung Thừa không thấy bóng dáng, bà không biết con trai đêm qua trở về.

Nay cả Mộ Tử cũng cảm thấy ngạc nhiên, buổi tối trở về, sáng sớm lại rời đi, người này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ tối hôm qua gấp gáp trở về, chỉ để chất vấn việc cô cùng Mộ Tắc Ninh gặp mặt?

Mộ Tử càng thêm chán ghét hắn.

Bạch Vi đi rồi, trong nhà chỉ còn mỗi mình Mộ Tử.

Mộ Tử vốn định đăng nhập vào hòm thư, kiểm tra các tập tin mà cô sao chép từ máy tính xách tay của mình, nhưng vì những gì Mộ Dung Thừa đã làm, lòng cô không yên, không bình tĩnh được.

Ngoài phòng ve sầu hát không ngừng, vì sinh mạng đã đến hồi kết mà hát đến khàn cả giọng.

Mộ Tử cảm thấy chói tai, càng thêm bực bội.

Cô rót cho bản thân một ly nước lạnh, vừa uống, vừa nghĩ đến Mộ Dung Thừa.

Cô không phải thật sự ngây ngơ, tuy rằng chưa bao giờ trải qua việc yêu đương, nhưng Mộ Dung Thừa đối với cô có tâm tư gì, thẳng thắn mà thô bạo, đến người ngốc cũng có thể nhìn ra.

Hắn xem đây là cái gì? Tình yêu? Mộ Tử không tin.

Cô nghĩ, có lẽ bởi vì sau khi cô trọng sinh, cùng em gái hắn thập phần bất đồng, vì thế khiến hắn hứng thú.

Hứng thú sinh ra thích, sau thích là chiếm hữu, giống như ở ven đường nhìn thấy một bông hoa nở không tồi, cảm thấy thú vị liền hái đi, cầm trong tay thưởng thức một lát, liền sẽ tùy ý vứt bỏ.

Hái hoa đều do tâm tình, vứt bỏ cũng không cần lý do.

Mộ Tử giống như thấy được chính mình trong tương lai-- Hoặc là bị người khác phát hiện chính mình cùng anh trai có quan hệ mờ ám, từ đây danh tiếng bị mất, bị người khinh rẻ, hoặc là bị Mộ Dung Thừa chơi chán rồi vứt bỏ, không có tôn nghiêm gì.

Mộ Tử nghĩ đến chỗ đáng sợ, sắc mặt tái nhợt.

Cô không tiếp thu được.

Nếu sau khi khai giảng xong có thể ở lại trường thì tốt rồi, như vậy có thể tránh mặt hắn…

Nhưng mà Mộ Dung Thừa có thể bỏ qua cho cô sao? Cái loại người này…. Không có trong tay sẽ không từ bỏ, nếu chọc tức hắn, có lẽ hắn thực sự sẽ công khai quan hệ, giống như thiếu gia vung tiền như rác theo đuổi người mẫu minh tinh, làm cho mọi người đều biết, ồn ào huyên náo.

Mộ Tử không muốn như vậy!

Tiếng đập cửa đột ngột vang lên, Mộ Tử hoảng sợ.

Cô hiện tại thần hồn nát thần tính, bất luận tiếng động gì cũng khiến cô kinh động, đều sẽ nghĩ đến Mộ Dung Thừa.

Bất quá Mộ Dung Thừa cũng sẽ không gõ cửa, hắn là cường đạo, là thổ phỉ, muốn đi nơi nào, không cần sự đồng ý của chủ nhà đã xông vào rồi.

Mộ Tử mở cửa.

Kiều Tĩnh Gia đứng ở bên ngoài, mỉm cười trên mặt nhìn như thân thiết, thực chất cao ngạo.

“Xin chào, chúng ta có thể nói chuyện không?”