Editor: Từ
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Nội dung trong ảnh quá kinh người, Khương Từ lập tức hiểu rõ “có chỗ cần dùng đến” trong lời Mộ Tử nghĩa là gì, cô đậy nắp hộp sắt lại, trả lời: “Yên tâm, mình sẽ giữ gìn cẩn thận.
Sau đó, Mộ Tử nói qua với Khương Từ tình hình gần đây của mình ở Mộ gia.
Có thể là vì cảm thấy quá mất mặt nên cô đã bỏ bớt đi phần của tên khốn Mộ Tắc Ninh, nghĩ lại bản thân đường đường là kiểm sát trưởng, bị người đùa giỡn lại vô lực phản kháng, nói ra chỉ sợ sẽ bị bạn thân cười chết.
Khương Từ cho rằng hiện tại Mộ Tử đã có thân phận mới, rất thích hợp trốn ở Mộ gia điều tra chân tướng, chỉ là sau khi biết được chuyện Kiều Tĩnh Gia và Mộ Tắc Ninh, mi tâm nhăn lại thật sâu.
“Cậu sẽ không bỏ qua cho cô ta, đúng không?” Khương Từ hỏi.
Mộ Tử lại có ý tưởng khác, “Một cây làm chẳng nên non, muốn trách cũng nên trách nam nhân, việc nɠɵạı ŧìиɧ này không thể hoàn toàn tính lên trên đầu cô ta, bất quá Kiều Tĩnh Gia hiện tại là hiềm nghi lớn nhất, mình sẽ tra cô ta thật kỹ.”
Khương Từ căm hận nói: “Vậy đưa Mộ Tắc Ninh đến ngõ nhỏ, đánh một trận trước cho hả giận!”
Mộ Tử cười: “Đừng đùa, sĩ quan Khương.”
Hai người ở quán mì thịt bò hàn huyên khoảng hai giờ, Mộ Tử tạm biệt Khương Từ, kêu taxi rời đi.
Ngồi trên xe, khóe môi cô hơi cong.
Hôm nay cực kỳ thuận lợi.
Có khởi đầu tốt, là chuyện làm người ta vui thích.
……
Mộ Tử ở trên đường mua một ít sách và văn phòng phẩm, rồi sau đó trở lại nhà họ Mộ.
Ở nhà họ Mộ tuy có lợi cho điều tra, nhưng cũng có chỗ không tốt, chính là… một số người gây chướng mắt, sẽ thường xuyên xuất hiện ở trước mặt.
Ví dụ như lúc sáng ra cửa thấy Kiều Tĩnh Gia, ví dụ như hiện tại về nhà lại thấy Mộ Tắc Ninh.
Mộ Tắc Ninh ngồi dưới bóng cây, mắt nhìn một cụm hoa lay ơn phía trước.
Người giàu có trang trí hoa viên, đa phần sử dụng hoa hồng, tường vi cùng Tulip. Bụi hoa lay ơn này do Mộ Tắc Ninh cố ý trồng vì muốn cho Tô Tử niềm vui.
Nhà Tô Tử ở quê cũng trồng hoa lay ơn, đây xem như là ký ức tuổi thơ của cô.
Khi còn nhỏ cô thường hái trộm hoa để ăn mật bên trong, có một lần ăn trúng kiến, sợ tới mức khóc hu hu, nhưng ngày hôm sau vẫn sẽ thèm ăn mà ăn vụng.
Mộ Tắc Ninh vì muốn Tô Tử sau khi gả vào Mộ gia sẽ có cảm giác thân thiết khi về nhà, cho nên trồng hoa lay ơn.
……
Mộ Tử lạnh mắt nhìn nam nhân kia.
Muốn về lầu Tiểu Dương, đây không phải là đường duy nhất, Mộ Tử quyết định đi đường vòng.
Cô không muốn có bất kỳ liên hệ gì với Mộ Tắc Ninh, ít nhất hiện tại không muốn.
Có lẽ là tiếng bước chân quấy rầy Mộ Tắc Ninh, hắn lên tiếng gọi Mộ Tử: “Tử Tử, em vừa trở về hả?”
Mộ Tử đứng yên, chậm rãi xoay người lại, “Anh ba.”
Mộ Tắc Ninh mặc sơ mi trắng, mặt mũi sáng sủa, chỉ là trên người mang theo nhàn nhạt mùi rượu, liền hiện ra vài phần chán chường.
Hắn vẫy tay gọi Mộ Tử, ý bảo cô lại gần.
Mộ Tử đến gần một ít, nhưng như cũ duy trì khoảng cách nhất định.
“Đi ra ngoài mua sách hả?” Mộ Tắc Ninh thấy sách trong tay nàng.
Mộ Tử nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”
Mộ Tắc Ninh nhìn ra sự mâu thuẫn của cô, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Tử Tử, nghe anh nói, Gerry không thích hợp với em, muốn đi học là chuyện tốt, nhưng nên đi từng bước từng bước một, cơ sở của em quá kém, khởi đầu cao ngược lại đối với em sẽ không tốt, thành phố Thanh Giang cũng có nhiều trường học tốt, vì cái gì nhất định phải đi Gerry?”
Mộ Tử nhẹ nhàng mân môi, rũ mắt không trả lời.
Đi học ở Gerry, là việc mà cô đã sớm nghĩ đến.
Thân phận hiện tại của cô có chút khó xử. Cái tuổi mười sáu, ngây thơ hồn nhiên dĩ nhiên tốt đẹp, chính là… Thật sự quá nhỏ, làm bất cứ chuyện gì cũng không có trọng lượng.
Nếu muốn một lần nữa trở thành kiểm sát trưởng, đến Gerry học là con đường nhanh nhất.
Ở Hoa Á, bất luận muốn làm kiểm sát trưởng, hay là luật sư, thẩm phán, đều phải thông qua cuộc thi tư pháp, mà thi tư pháp, lại giới hạn độ tuổi.
Chỉ có trường quốc tế Gerry là ngoại lệ, bởi vì đào tạo được lượng lớn nhân tài ưu tú, ở Gerry mỗi năm đều sẽ có một số người tham gia cuộc thi tư pháp, có thể bỏ qua yêu cầu về tuổi tác.
Cô muốn, chính là vị trí kia.