Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Mộ Tử cảm thấy cái này không khoa học.
Cô mới vừa vặn rơi xuống nước, cho dù có chết, cũng sẽ không nhanh như vậy!
Thế nhưng sống lại ban đầu đã không khoa học rồi, Mộ Tử thậm chí nhịn không được suy đoán, có phải hay không quỷ sai phát hiện dương thọ của cô đã hết, cho nên vụиɠ ŧяộʍ chạy tới bắt hồn cô?
Cô thực sự không tiếp được việc mình chết lần nữa.
Có người nhảy vào trong nước cứu cô.
Hết thảy, thoạt nhìn rất giống với một người.
Giống như cuốn băng phát lại vậy, chỉ có điều lần kia là tại du thuyền, mà lần này lại ở Mộ Gia.
Sau khi trở thành ma, cả thế giới trở nên tối tăm xám xịt, mọi thứ mất đi ánh sáng.
Mà những sinh hoạt của con người kia, đều mờ nhạt không rõ.
Ngay cả khi mọi thứ ở rất gần, khuôn mặt cùng các đặc điểm đều rất mơ hồ, giống như sương mù bao quanh.
Cô chỉ có thể dựa vào quần áo cùng thanh âm để phân biệt thân phận của người đó.
Váy dài hàng hiệu kia chính là Mộ Linh, người cầm bộ đàm cứu viện đấy chính là bảo vệ, vậy tụ xì xà xì xào đấy là đám người hầu…
Về phần người quỳ trên đất, không ngừng hô hấp cho cô kia, hẳn là Mộ Dung Thừa.
... Đợi đã nào...!
Hô hấp nhân tạo?
Hô hấp nhân tạo!!!
...
Mộ Tử sau khi được cứu nên bờ, Mộ Dung Thừa ngay lập tức giúp cô rửa sạch khoang miệng cùng lỗ mũi đầy bùn đất, sau đó tiến hành cấp cứu.
Một bảo vệ có kinh nghiệm cấp cứu, đem ngón tay đặt ngay cổ cô, phát hiện mạnh đập của cô ngừng đập.
“Mộ tiểu thư chết rồi.”
Đám người xôn xao, lập tức mọi người không hẹn cùng nhìn Mộ Linh.
... Là Mộ Linh hại chết Mộ Tử.
Tất cả mọi người nghĩ như vậy.
“Điều đó không có khả năng.” Mộ Linh nghiêm mặt trắng bệch, không khống chế được gào thét: “Không có khả năng! Mới một hai phút mà thôi, cô ta không có khả năng chết! Không có khả năng!!!”
Kỳ thật Mộ Linh nói không sai.
Mộ Tử rơi xuống nước không bao lâu, Mộ Dung Thừa liền nhảy vào trong nước cứu cô, trong nước chậm chễ không quá hai phút.
Nhưng bây giờ Mộ Tử đã chết, Mộ Linh nói cái gì, cũng thành nói xạo!
Trong đám người không biết ai nhỏ giọng nói: “Có nên báo cảnh sát hay không?”
Mộ Linh thoáng chốc sụp đổ.
“Không... Không phải tôi, tôi không có gϊếŧ cô ta. Tôi không có… tôi không phải kẻ gϊếŧ người.”
Cô ta lảo đảo lùi về sau, chống cự lại ánh mắt của mọi người,hoảng sợ chạy mất!
Không có người đuổi theo cô ta. Sao cô ta phải chạy mất, giống như có ác quỷ đang đuổi theo cô ta vậy.
Lúc này Mộ Dung Thừa, đang vì Mộ Tử hô hấp nhân tạo.
Bảo vệ đồng tình nhìn hắn: “Tứ thiếu gia, Mộ Tử tiểu thư…”
Mộ Dung Thừa phảng phất giống như không nghe thấy, đột nhiên bế Mộ Tử lên, bước nhanh đi phía trước đi.
“Chuẩn bị xe! Đến bệnh viện.”
Mọi người nhìn nhau...
Mộ Dung Thừa ôm Mộ Tử vào trong xe, gọi điện thoại cho Vương Chiêm: “Cho người tìm Cố tổng yêu cầu người, việc tiến triển như thế nào rồi? Tôi hiện tại muốn nhìn thấy người! Bất luận có xa hay không, đều đưa đến thành phố Thanh Giang!”
…
Mộ Tử mở to mắt, trông thấy trần nhà màu trắng, vải lót bệnh màu xanh, túi truyền dịch.
… Được rồi, cô lại đến bệnh viện.
Kể từ khi cô phát hiện ra mình đã trở thành ma, cô luôn muốn trở về với cơ thể mình.
Cô thử cô số lần, đã thất bại vô số lần, thân thể cùng hồn như hai cực nam châm, vô luận cô dùng biện pháp về cô đều không trở về được.
Ngẫu nhiên có vài lần, sinh ra lực hấp thụ lực kỳ diệu, cô vừa mừng rỡ đi vào, lại không hiểu bị bài xích đẩy ra.
Lại này giống như mình muốn sống lại, nhưng cảm giác không sống lại được, thật sự rất bực bội!
Một lần cuối cùng, lực hấp thụ từa hồ mạnh mẽ, về sau cô liền mất đi ý thức…
Mộ Tử chống người ngồi dạy, phát hiện Mộ Dung Thừa ở bên giường bệnh bên cạnh nhìn cô chằm chằm.
Hắn toàn thân ướt đẫm, tóc tai ướt sũng, so với bình thường cao ngạo lạnh lùng, hiện ra vài phần chật vật.
Mộ Tử không khỏi cảm khái, vóc dáng người này quá mức đẹp, mặc dù trên người vừa ướt vừa chật vật, cũng cảm thấy cơ bắp rắn chắc, môi mỏng gợi cảm, đẹp trai đến mức nhìn không có nửa điểm lôi thôi.
Nghĩ đến cảnh được Mộ Dung Thừa hô hấp nhân tạo cách đây không lâu…
Mộ Tử cảm thấy không thoải mái, nghiêng mặt nói: “Anh, nhanh đi thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm mạo…”