Chương 29: Hồn khí

Editor: Bắp

Beta: Nhóc

------------------------------------------------------

Đan xen khắp các cầu vượt là các tòa nhà cao ốc đứng sừng sững.

Xe cộ như nước chảy. Tòa nhà Trung tâm Trung Quốc giống như người khổng lồ đứng thẳng trong khu vực trung tâm của khu thương mại Thành phố Thanh Giang.

Vương Chiêm đứng cạnh cửa sổ sát đất, ngón tay mơn theo mặt bàn trơn bóng, ngữ khí đắc ý: “Toàn bộ nội thất văn phòng cao cấp của Ý, thiết kế khu vực văn phòng mở, tường xanh ba chiều nhân tạo, công nghệ trồng cây của Đức, hệ thống tưới nhỏ giọt tự động nhập khẩu của Israel, thanh lịch, lành mạnh và thân thiện với môi trường.”

Hắn lại đưa tay gõ xuống mặt cửa sổ kính: “Kính chống đạn được tôi luyện đặc biệt để chống cháy và cách nhiệt. Ngay cả với súng bắn tỉa Barrett M82A1, cũng không cần phải lo lắng.”

Giới thiệu đại khái văn phòng,Vương Chiêm vẻ mặt tranh công nhìn Mộ Dung Thừa, trên mặt phảng phất viết: Tới khen tôi đi, khen tôi đi.

Mộ Dung Thừa dạo bước đến bên cửa sổ, trên cao quan sát thành thị, thần sắc thanh lãnh đạm mạc.

“Tìm được Hoàng lão quỷ chưa?” Hắn hỏi.

Ý cười trên mặt Vương Chiêm cứng đờ.

Lại là Hoàng lão quỷ!

Thật sự là sợ điều gì liền gặp điều đó, hắn có việc gì cũng thuận lợi hoàn thành, nhưng chỉ có Hoàng lão quỷ này để lại cho hắn vết nhơ, lộ ra hắn làm việc vô năng.

“Không có…” Vương chiêm cúi đầu xuống

“Cố tổng cùng người này quanh năm có liên hệ, có lẽ sẽ nhận biết được nhiều kỳ nhân dị sĩ hơn Hoàng lão quỷ.” Mộ Dung Thừa mắt đen thâm thúy nhìn cảnh sắc phía xa, tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: “Nói cho hắn biết, tôi có việc gấp cần dùng người, cho dù danh khí không bằng Hoàng lão quỷ cũng không sao.”

Vương Chiêm ngẩng đầu hỏi: “Gia, thân thể Hứa Thi Hàm lại xảy ra chuyện gì à?”

Này, bọn họ chi rất nhiều tiền cho cơ thể này, bỏ ra nhiều tiền không nói, còn tốn tâm huyết, ngàn vạn lần đừng mắc lỗi a!!!

Mộ Dung Thừa lông mày dài cau lại, thản nhiên nói: “Hứa Thi Hàm không có việc gì, bất quá, tôi hoài nghi cúng bái hành lễ đã thất bại, Linh Thể tiến sai hồn khí rồi.”

Vương Chiêm mở to hai mắt, lập tức cẩn thận hỏi: “Gia, ngài có mấy phần chắc chắn?”

Hắn trầm mặc nửa ngày, nói: “Bảy tám phần.”

Bảy tám phần. Nói cách khác, cơ hồ có thể khẳng định.

Vương Chiêm sắc mặt liền có chút ít không tốt: “Nếu như thân thể nào cũng có thể đựng được hồn khí, chúng ta trước làm gì phải tốn công sức? Hoàng lão quỷ sẽ không yêu cầu chúng ta nhiều như vậy, tục ngữ có câu "nồi nào úp vung đấy", nếu đã không đã không khớp, chúng ta gượng ép quá, chỉ sợ sẽ lại xảy ra vấn đề.”

Con người Mộ Dung Thừa âm trầm,lời Vương Chiêm nói, cũng là nỗi lo trong lòng hắn.

“Gia, ngài đừng lo lắng, tôi sẽ đi tìm Cố tổng nhờ người.” Vương Chiêm nghiêm nghị lập hạ quân lệnh trạng, “Trừ phi Hoàng lão quỷ chạy ra nước ngoài, nếu không cho dù đào ba thước đất tôi cũng phải mang hắn về.”

Vừa dứt lời, điện thoại Mộ Dung Thừa vang lên.

Là Bạch Vi gọi tới.

Vương Chiêm liếc một cái, lập tức im miệng.

Mộ Dung Thừa nhận điện thoại: “Mẹ, chuyện gì?”

“Dung Thừa, con ở đâu? Con mau trở lại, Mộ Linh nói miệng mình bị Tử Tử làm bị thương, muốn đại ca con chủ trì công đạo, mẹ rất lo lắng bọn họ khi dễ Tử Tử…” thanh âm vừa vội vừa sợ, để lộ ra bất lực.

Mộ Dung Thừa mặt mày lạnh lẽo, trả lời: “Con trở về bây giờ đây.”

Hắn cúp điện thoại, vội vàng bước nhanh ra ngoài, Vương Chiêm đuổi theo: “…Gia? Còn văn phòng này…” còn chưa có xem hết đây này.

“Em gái tôi có chuyện, chuyện công ty này ông tự giải quyết đi.”

Mộ Dung Thừa để lại một câu, người đã tiến vào thang máy.

Vương Chiêm bị cánh cửa thang máy chặn lại, sững sờ đứng nguyên cả buổi không kịp phản ứng.

Gia hắn có em gái lúc nào? Sao hắn chưa từng nghe qua?



Bên kia, Bạch Vi buông điện thoại di động xuống, cầm hai tay Mộ Tử: “Tử Tử, con đừng sợ! Anh trai con rất nhanh sẽ trở về thôi!”

“…” Mộ Tử yên lặng trợn trắng mắt.

Cô cảm thấy Bạch Vi thật sự quá khoa trương đi, tại sao ư? Không phải chỉ là mấy đứa trẻ tranh chấp thôi ư?

Nhiều lắm thì bị ăn mắng. Huống chi bị mắng cũng chưa chắc là cô.