Editor: Bắp
Beta: Jen
------------------------------------------------------
Mộ Tử đi dọc theo con đường qua vườn đến biệt thự phía trước.
Biệt thự theo phong cách châu Âu lộng lẫy, dưới ánh mặt trời chiếu sáng tráng lệ, các trụ cột lộ ra màu trắng, cỏ cây càng thêm xanh biếc, suối phun ở bên trong tượng đá miệng có nước chảy rầm rầm, hết thảy đều lộ ra lịch sự tao nhã.
Nơi này dễ dàng sinh ra cảm giác làm người ta ôm ấp hạnh phúc.
Lúc trước chuyển vào đây, cô cho rằng sẽ gặt được nhiều hạnh phúc, nhưng ai mà ngờ, cô mất đi tánh mạng…
Mộ Tử đứng ở trước cửa, ánh nắng buổi sáng của mùa hè phủ lên cô một thứ ánh sáng vàng mềm mại, mắt đen như bảo thạch hấp dẫn.
Cô híp mắt mỉm cười, trong đôi mắt linh động mang theo một tia giảo hoạt.
Tính ra không sai.
Hiện tại tất cả mọi người đến nhà ăn dùng cơm, cô theo cầu thang phòng khách đi lên lầu hai, trên đường đi không gặp được nửa bóng người.
Mộ Tử nắm chốt cửa nhẹ nhàng vặn chuyển, đi vào phòng của Mộ Tắc Ninh.
Gian phòng cùng trong trí nhớ có hơi khác nhau.
Những thứ từng thuộc về cô đã bị bỏ đi sau khi cô chết, có thêm một di ảnh trên bàn trang điểm.
Mộ Tử không có tâm tư nhớ lại.
Ngay khi bước vào phòng, cô nhìn thấy hộp rương bên cạnh tủ, trong đó chứa tài liệu làm việc của cô.
Một huy chương kiểm soát viên, mấy phần đơn khởi tố chưa kịp xử lý, hồ sơ tòa án đã được sửa lại, hội nghị ghi chép, còn có laptop của cô.
Mặc dù lúc đi làm cô thỉnh thoảng sẽ sử dụng máy tính tại nơi làm việc, nhưng nó vẫn là đồ dùng cá nhân của cô.
Mộ Tử hiện tại chưa nghĩ ra nguyên nhân Kiều Tĩnh Gia muốn lấy đi laptop, trước mắt cũng không có thời gian để suy nghĩ, trong thời gian ngắn, cô đã đưa ra quyết định an toàn nhất…
Rất nhanh đăng kí một hòm thư mới, đem ổ cứng của laptop gửi đến hòm thư, sau đó cách thức hóa máy tính.
Đúng vậy, toàn bộ trống rỗng.
Bất luận Kiều Tĩnh Gia muốn được cái gì, cũng sẽ không được như nguyện.
Trong máy tính chứa hầu như các trường hợp, bởi vì đều là chút hồ sơ cùng hình ảnh, cho nên gửi đi rất nhanh, chỉ là thời gian cách thức hóa rất lâu.
Mộ Tử đem cửa khóa trái, nhìn chằm chằm vào thanh tiến độ chậm trên màn hình.
Cô một chút cũng không bối rối.
Ngay cả khi Mộ Tắc Ninh đúng lúc này đột nhiên trở về phòng cũng không sao, bởi vì hắn sẽ phát hiện cửa phòng mở không ra, sau đó sẽ đi tìm người hầu cầm chìa khóa dự bị, lúc đó cô chính dễ dàng thoát thân.
Thanh tiến trình trên màn hình là 100% định dạng hoàn tất.
Mộ Tắc Ninh vẫn chưa trở về.
Mộ Tử đem máy tính thả lại tại chỗ, rất nhanh rời phòng.
Nhưng lần này, vận may của cô tựa hồ dùng hết rồi, vừa đi chưa được hai bước, cô nghe thấy tiếng vặn cửa phía trước phòng!
Là phòng Mộ Linh.
Cô đem Mộ Linh bỏ sót rồi!
Môi Mộ Linh bị thương, đến bệnh viện khâu bốn mũi. Mặc dù bác sĩ liên tục cam đoan sẽ không lưu lại sẹo, nhưng đối với một thiếu nữ yêu cái đẹp mà nói, tuyệt đối nghiêm trọng!
Mộ Linh chỉ sợ sẽ không gặp mọi người trong nhiều ngày, làm sao có thể cùng mọi người xuống lầu ăn cơm!
Cái này trong nháy mắt tới quá nhanh, cũng quá đột ngột! Mộ Tử căn bản không kịp ngẫm nghĩ, vô ý thức mở ra cách cửa gần mình nhất, né tránh đi vào!
… Trong phòng một màu đen kịt.
Cùng lúc đó, bên ngoài âm thanh phàn nàn của Mộ Linh vang lên…
“Tất cả là tại Mộ Tử chết tiệt đó! Ba, ba đến cùng lúc nào mới trở về? Con hiện tại ngay cả nói chuyện cũng đau chịu không được…”
Cô ta gọi điện thoại, thanh âm đứt quãng: “…Vâng, bác sĩ nói khi vào học nhất định có thể khôi phục… Ba, ba không thể đem cô ta đuổi đi sao? Mộ gia chúng ta không phải viện phúc lợi, dựa vào cái gì giúp người khác nuôi dưỡng chứ? Con không có cách nào mời các bạn đến nhà chơi, thật là mất thể diện...!”
Thanh âm đi xa, dần dần biến mất.
Mộ Tử nhẹ nhàng thở ra.
Cô quay người chuẩn bị đi, lại phát hiện chân lại vướng phải cái gì, không động đậy được…