Chương 19: Mộ Tử

Editor: Bắp

Beta: Nhóc

------------------------------------------------------

Bạch Vi ở phòng cách vách gần như vọt lại ngay lập tức, mạnh mẽ đập cửa phòng, “Tử Tử? Tử Tử! Con làm sao vậy?”

Mộ Tử vẻ mặt tái nhợt mở cửa, nhìn qua vẫn còn chút chưa ổn định lại tinh thần, “Không… Không có gì, chỉ là mơ thấy ác mộng.”

Bạch Vi từ trước đến nay đều xem cô như trẻ nhỏ mà chiều chuộng, nghe vậy liền ôm Mộ Tử ôm vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô: “Sao lại mơ thấy ác mộng rồi, chắc hẳn con rất sợ hãi phải không? Đừng sợ, đêm nay mẹ ngủ chung với con.”

“Không cần đâu mẹ, con không sao đâu, thật đấy.” Mộ Tử khó khăn cười hai cái, “Chỉ là giấc mơ mà thôi, mẹ, người mau đi ngủ đi.”

Bạch Vi lo lắng nhìn cô, “Chắc chắn không có việc gì chứ?”

“Dạ, thật sự không có việc gì.”

Khuyên nhủ được Bạch Vi trở về, Mộ Tử hít sâu một hơi, một lần nữa khép cửa phòng lại.

Cô không phải người nhát gan, vừa rồi chỉ là bởi vì nhất thời không kịp phòng bị…

Mộ Tử tự ổn định tâm lý, tắt đèn trong phòng đi.

Bốn phía tối đen, trên vách tường dần dần hiện ra cách sắc không đồng dạng, tràn ngập bạo lực, máu me, giống như hình ảnh Địa Ngục.

Vừa rồi cô bị hình vẽ trên vách tưởng dọa sợ.

Mộ Tử đi đến ven tường, duỗi tay nhẹ nhàng gảy gảy.

Đây là vẽ bằng loại màu vẽ đặc thù, vô sắc vô vị, bình thường không nhìn ra, trong hoàn cảnh tối đen không bật đèn, sẽ phát ra ánh huỳnh quang màu đỏ.

Chủ nhân của bức tranh này chắc chắn là ‘Mộ Tử’

Ngẫm lại hôm nay cô còn may mắn cho là ‘Mộ Tử’ không chà đạp phòng, thì ra không phá hư phòng, mà là tường...

Mộ Tử đứng ở vách tường xem qua từng chỗ một.

Càng xem, càng hãi hùng khiếp vía.

Nội dung bên trong bức vẽ, không phải đem đầu người vặn gãy, thì là đâm xuyên bụng…! Toàn bộ giống như một bộ Luyện Ngục đồ!

Cô sinh ra sợ hãi đồng thời sinh ra thương cảm.

… Thiếu nữ 16 tuổi, không phải bị tự kỷ thì là bị uất ức, nếu không sẽ không ở phòng mình vẽ ra mấy thứ này.

Có lẽ ‘Mộ Tử’ không phải muốn bạn trai quay lại mới cắt cổ tay… Tình yêu tan vỡ chỉ là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà trong trái tim cô. Tâm lý quá tải khiến cô chọn con đường một đi không trở lại.

Những thứ trên tường cần được dọn dẹp, nếu có ai nhìn thấy nó, cô sẽ không thể giải thích được.

Trung tâm bức tranh xuất hiện hình ảnh hai thiếu nữ, tùy rằng vẽ rất trừu tượng, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là Mộ Vân cùng Mộ Linh, nói vậy hai người này thường xuyên bắt nạt ‘Mộ Tử’, vì thế trong bức tranh hai người này phải chịu tất cả hình phạt.

Tiểu Mộ Tử hận cái nhà này, hận tất cả mọi người ở đây…

“Chị và em, hiện giờ cũng coi như đồng mệnh tương liên…”

Cô vuốt ve bức họa trên vách tường, lẩm bẩm tự nói.

Nửa đêm bị ác mộng dọa cho tỉnh, lại chứng kiến bản vẽ đồ sộ trên vách tường như vậy, Mộ Tử một chút cũng không buồn ngủ.

Bức vẽ này, chắc chắn phải bỏ rồi, bằng không mỗi lúc trời tối vừa mở mắt là chứng kiến những cái này, thật sự quá dọa người.

Ngẫm lại, cô gái nhỏ cũng thật sự đáng thương, ở trên thế gian mới được mười sáu năm liền tự đoạn tuyệt đường sống, để lại sợ rằng cũng chỉ có những hình vẽ này…

Cô muốn chụp lại bức tường này, xem như giữ cho cô gái nhỏ chút kỷ niệm.

Mộ Tử tìm được máy tính bảng, tìm đến chỗ chụp hình, chụp lại một lượt hình ảnh trên tường.

Vỗ vỗ… Ẩn ẩn cảm thấy không đúng.

Cô nhíu mày, động tác trong tay dừng lại.

Những bức vẽ này… hình như đều cùng một góc độ.

Lại lần nữa nhìn kỹ bức họa huỳnh quang trên tường, sau đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ…

Bức màn đã kéo lên rồi.

Cô một lần nữa kéo ra, đẩy ra cửa sổ thủy tinh.

Bên ngoài, trăng sáng sao thưa, mọi thứ dưới ánh trăng, rõ ràng lại mông lung.

Mộ Tử nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, rốt cuộc hiểu được.

Bức vẽ trên tường cũng không phải vẽ lung tung, mà là nhìn qua khung cửa sổ này!