Chương 17: Thời cơ chưa đến

Editor: Bắp

Beta: Nhóc

------------------------------------------------------

Mộ Dung Thừa nhìn cái kiểu thong dong của cô mà tức muốn trào máu.

Từ nhỏ hết lần này đến lần khác mẹ hắn bao che cho Mộ Tử, không phân biệt tốt xấu.

Mộ Dung Thừa đứng dậy đi ra ngoài: “Không ăn nữa! Con ra ngoài uống rượu!”

“A? Sao lại ra ngoài nữa… Đêm nay có quay lại không?” Bạch Vi lo lắng con trai thường xuyên ra ngoài ăn chơi, không quản được hắn.

Mộ Tử ở một bên vừa ăn vừa châm chọc: “Mẹ, đây là anh đang tìm con dâu cho mẹ, người cứ để cho anh đi thôi, không biết chừng cháu trai cũng sẽ có nữa là…”

Mộ Dung Thừa đang đứng ngoài cửa: “…”

Thật muốn bóp chết con nhóc này!

……

Mộ Dung Thừa đến khách sạn Royal Walker.

Nói là khách sạn, thât ra càng giống nơi tổ hợp giải trí, trừ khách sạn lớn ở ngoài, còn có sòng bạc, KTV, quán bar, hộp đêm, sân vận động trong nhà.

Khi ở ngoài Mộ Dung Thừa không khác gì thiếu gia chuyên ăn chơi say xỉn, nhưng đi sâu vào trong, đi vào thang máy chuyên dụng, hắn thay đổi vẻ mặt bất cần đời, như thay đổi chính mình.

Mắt đen lợi hại, môi mỏng nhấp nhẹ, trầm tính nội liễm, khí thế lãnh đạm, rất bất phàm.

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất, đến một thế giới khác.

Không có ồn ào náo động ầm ĩ âm nhạc ca múa, không có tiếng máy đánh bạc rực rỡ, chỉ có một lối đi dài nối đến một căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt.

Hai bên vệ sĩ cúi đầu với hắn, thân trên hơi cúi, cung kính hành lễ.

“Gọi Vương Chiêm tới.” Mộ Dung Thừa vừa dứt lời liền đi đến gian phòng.

Bên trong căn phòng lấy tông màu tổng thể là màu tối, phong cách trang trí màu đen ổn định, màu đen trang trí với màu đỏ, quý phái cùng bí ẩn, rất phù hợp với khí chất của Mộ Dung Thừa lúc này, cho người một loại cảm giác kinh diễm.

Mộ Dung Thừa ngồi xuống ghế sofa da màu đen, bực bội nới lỏng cổ áo, tự châm một điếu thuốc.

Hít một hơi thả khói ra, nam nhân tuấn mỹ hiện ra vài phần khát máu hung ác.

Vương Chiêm đi tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi lộp bộp một phát.

Mộ Dung Thừa rất ít khi hút thuốc.

Nếu như chứng kiến hắn hút thuốc chỉ có một nguyên nhân, chính là: tâm tình bây giờ của hắn, cực kỳ, không, tốt!

Vương Chiêm cẩn thận từng li từng tí đi qua, “Gia, ngài tìm tôi?”

“Tìm được Hoàng lão quỷ chưa?” Hắn hỏi.

Trán Vương Chiêm bắt đầu đổ mồ hôi, “Không tìm được, người của chúng ta đã lật tung chỗ ấy lên, những chỗ gần đấy cũng tìm kỹ, chỉ là tạm thời không có tin tức.”

Mộ Dung Thừa nhả ra làn khói, mặt âm trầm không nói chuyện.

Vương Chiêm dò xét sắc mặt của hắn, thấp giọng nói: “Gia, ngài yên tâm, lão già kia cầm nhiều vàng của chúng ta như thế, chạy không xa, tiệm vàng và hiệu cầm đồ tôi đã cho người để ý đến rồi.”

Mộ Dung thừa lại không tiếp tục truy hỏi tung tích Hoàng lão quỷ, ngược lại hỏi Vương Chiêm: “Ông nói, cái việc mượn xác hoàn hồn này thật sự có khả năng sao?”

Vương chiêm bị hỏi, sững sờ: “Người mà Cổ tổng giới thiệu, có lẽ không sai được…”

Đầu óc hắn linh hoạt, xoay chuyển rất nhanh, lập tức hỏi: “Gia, Hứa Thi Hàm... có vấn đề gì sao?”

Mộ Dung Thừa dập mẩu thuốc lá lên gạt tàn thuốc, “Tô Tử dù có mất trí nhớ, cũng không thể là dáng vẻ kia.”

“À…” Vương chiêm do dự, “Thời gian địa điểm và ngày sinh tháng đẻ tất cả đều xử lý theo yêu cầu của Hoàng lão quỷ, có lẽ không sai được, gia, chúng ta đã dành rất nhiều nỗ lực để tìm ra cơ thể phù hợp này. Hay là... chờ đã?”

Mộ Dung Thừa ngước mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Vương Chiêm gượng cười hai cái: “Ý của tôi là... Có lẽ thời cơ chưa tới? Nói không chừng qua vài ngày quỷ sẽ nhập vào thì sao!”