- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn
- Chương 1: Giấc mơ hoang đường
Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn
Chương 1: Giấc mơ hoang đường
Lâm Thiên Quất mơ một giấc mơ, giấc mơ này vừa chân thật lại vừa hoang đường.
Trong mơ, cô thấy mình thời trẻ, mặc đồng phục học sinh, ngồi trong phòng học, nói chuyện phiếm với một bạn nữ không rõ khuôn mặt.
【Đồng phục màu trắng xanh nhìn như bao tải, mặc trên người mình thế nhưng không mập! Vòng eo mảnh khảnh một tay ôm trọn, ngực hơi phập phồng tôn lên đường cong cơ thể, tràn ngập hơi thở thiếu nữ thuần khiết】
Lời tự thuật này có chút xấu hổ, làm cho mặt già của Lâm Thiên Quất đỏ lên, cô có tự luyến như vậy sao? Tuy rằng nói không sai, nhưng nói như vậy, cô vẫn có chút ngượng ngùng.
Tuổi lớn, chịu không nổi những lời khen trắng trợn, vẫn là nhẹ nhàng tinh ý một chút.
Có lẽ nghe thấy tiếng lòng của cô, góc nhìn trong mơ bỗng dưng thay đổi, thiếu nữ trong phòng học đại diện cho thời thiếu niên của cô đưa mắt nhìn về một hướng, như thể nhìn thấy thứ mình mong chờ, hai mắt trong vắt long lanh cong lên, khóe miệng rạng rỡ tươi cười.
Lâm Thiên Quất nhìn theo tầm mắt của thiếu nữ, liền nhìn thấy bóng dáng của một thiếu niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Phó Việt Ninh, chồng cô.
Nhưng đây là bản thể thời thiếu niên của hắn.
Lâm Thiên Quất có chút kinh ngạc, nhưng thực nhanh sự kinh ngạc đó liền biến thành một tiếng huýt sáo đầy ngả ngớn, không đứng đắn đối với thiếu niên.
Cún con, tuyệt vời!
Trong mơ, Lâm Thiên Quất xoay vòng quanh Phó Việt Ninh hai vòng, nhịn không được mà tấm tắc khen ngợi, mặc dù cô và Phó Việt Ninh quen biết nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng lại không thân.
Nguyên nhân chính là khi học cấp ba, Phó Việt Ninh một lòng một dạ theo đuổi hình tượng hot boy học đường, con nhà người ta, vừa đẹp lại vừa giỏi, dùng cả thanh xuân làm ra bộ dạng chết không đền mạng, rũ mắt ôn nhu như ngọc, ngước mắt lạnh lẽo cao ngạo, mỗi một cử chỉ đều không nhiễm bụi trần, tản ra hương vị độc đáo chỉ thuộc về hắn.
Mà khi đó, Lâm Thiên Quất lại không thích dạng người như Phó Việt Ninh, cô càng thích trùm trường, đội sổ từ dưới đội lên, hành xử khác người, không giống người bình thường, mỗi một lần nhìn thấy tư thế hiên ngang, giơ cao gạch, cả người ngút lên soái khí hoang dã khó thuần của hắn, cô lại càng thích.
Mà nghe nói hình như hắn mới ra tù.
Ai, thiếu niên ngông cuồng, thiếu niên ngông cuồng!
Nói tóm lại, hai người thời điểm đọc sách trên cơ bản là không có bất kỳ sự giao thoa nào, ngay cả khi về nhà cũng không ngồi cùng một phương tiện giao thông công cộng. Sau này ngoài ý muốn mà trở thành người yêu rồi kết hôn, mọi chuyện cũng là sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Cho nên cô vì cái gì mà mơ thấy thời thiếu niên của hai người?
Chẳng lẽ do gần đây cô xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình vườn trường ngọt ngào, lại nghĩ tới chồng cô trước kia cũng là củ cải trắng chốn học đường, nhưng mình thời đó vô tri vô giác, không gặm nhấm hắn, cho nên liền mơ?
Lâm Thiên Quất cảm thấy rất có khả năng này, trước lúc ngủ cô còn hóa trang học sinh…… Hại hai vợ chồng già, trực tiếp chơi là được, còn dùng đến mức nằm mơ.
Lời tuy nói thế, nhưng cô vẫn như cũ hứng thú bừng bừng nhìn cảnh tượng hai người trong mơ, nhìn phiên bản thiếu niên ‘Lâm Thiên Quất’, Lâm Thiên Quất sờ sờ làn da hồng hào, căng mịn của mình, thở dài mà nghĩ, hoa toàn ít bướm, không còn nguyên khí thanh xuân,… Nhưng nhìn đến phiên bản thiếu niên ‘Phó Việt Ninh’, cô xoa xoa tay, nở nụ cười gian xảo, vươn móng vuốt lang hổ…
Ý đồ muốn véo mông đối phương.
Nhưng thực đáng tiếc, trong mơ, cô chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Lâm Thiên Quất có chút tiếc nuối đứng cạnh hai người, nhìn hai người đối thoại chán muốn chết, lúc này mới bắt đầu để ý, trong mơ không khí xung quanh hai người có chút không thích hợp.
Ân…… Không chỉ là không khí, mà hai người cũng có chút không thích hợp.
Trong mơ, Lâm Thiên Quất nhìn thấy ánh mắt của mình đối với Phó Việt Ninh, giống như thiếu nữ đắm chìm trong bể tình, ngọt ngào vui sướиɠ, tràn ngập màu hồng, mà Phó Việt Ninh, ánh mắt lại giống như nhìn thấy rác rưởi, khinh thường, tùy thời liền có thể đem cô đá vào thùng rác bất cứ lúc nào, nhưng cố tình trên mặt lại treo lên tươi cười hư tình giả ý, ôn nhu nói chuyện.
Phải nói như thế nào nhỉ? Ánh mắt của hai người đều thực cẩu huyết, giống như tra nam tiện nữ.
Lâm Thiên Quất: “……?” Cô gần nhất cũng đâu có đọc tiểu thuyết cẩu huyết ngôn tình, còn chưa tính đến Phó Việt Ninh, như thế nào còn nhập tâm như vậy.
Lâm Thiên Quất có loại dự cảm chẳng lành, đây là ác mộng đi.
Cô thuận miệng lẩm bẩm: “Mơ thôi, đây chỉ là mơ thôi, ngọt sủng là được, đừng là truyện sắc, truyện ngược….”
Hai vợ chồng già, cứ trực tiếp làm là được, không cần làm cao!
Đại khái trong mộng chỉ số thông minh cũng bị hạ thấp, cô vui đùa cầu nguyện một chút, thế nhưng cảnh tượng trong mơ càng ngày càng thêm thiểu năng trí tuệ.
Trong mơ ‘Phó Việt Ninh’ xuất hiện không được bao lâu, phía sau hắn liền xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng. Trong khi ‘Phó Việt Ninh’ cùng ‘Lâm Thiên Quất’ trên người đều là đồng phục màu trắng xanh nhìn như bao tải, còn người kia cả người trắng ngần, chói lọi giống như một đóa hoa sen trắng không nhiễm bùn.
Tiểu bạch liên hoa khóe mắt tràn ngập hơi nước bắt lấy tay ‘Phó Việt Ninh’, điệu bộ muốn nói rồi lại thôi: “A Ninh, cậu tha thứ cho tớ được không…?”
‘Lâm Thiên Quất’ nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy tình yêu bắt đầu thu liễm, hai tay khoanh trước ngực, ngữ khí kiêu căng nhìn về phía thiếu nữ: “Cô ta là ai, sao tớ chưa từng thấy?”
Phó Việt Ninh tươi cười bất biến, rút tay tiểu bạch liên hoa ra, không chút để ý mà nói: “Bạn cùng lớp”.
Ánh mặt tiểu bạch liên hoa hơi tối lại, cố gắng gượng cười: “Đúng vậy, tớ là…bạn cùng lớp của A Ninh”. Nụ cười này quả thực quá mức miễn cưỡng.
‘Lâm Thiên Quất’ nhướng mày: “Bạn cùng lớp, sao lại đi theo cậu?” Khuôn mặt xinh đẹp mang theo sắc bén, mẫn cảm thẳng thắn nói: “Theo tớ, là người thích cậu đi?”
Tiểu bạch liên hoa biểu tình run run, bị ánh mắt sắc bén của cô bức lui về phía sau vài bước, duỗi tay muốn che khuôn mặt hoảng loạn của mình, lại vô tình làm đổ ly nước đang để trên bàn, toàn bộ nước trong ly hắt hết về phía trước ngực ‘Lâm Thiên Quất’, nháy mắt đồng phục ướt nhẹp.
“Xin, xin lỗi, tớ không cố ý!” Tiểu bạch liên hoa kinh hoảng thất thố, duỗi tay muốn hỗ trợ lau khô.
‘Lâm Thiên Quất’ biểu tình lãnh đạm chặn tay cô ta, vỗ vỗ nước trước ngực “Không cần, con người tôi, không thích người khác chạm vào đồ vật của mình” Nói xong cô còn tươi cười nhìn thoáng qua ‘Phó Việt Ninh’.
Lâm Thiên Quất đứng bên cạnh hóng chuyện, sờ sờ cằm mình, tuy rằng tình tay ba, cẩu huyết ngôn tình,nhưng cũng thực sự rất hấp dẫn.
Tiểu bạch liên hoa bị nói, nước mắt lã chã trực trào ra, cắn nhẹ môi, phá lệ động lòng người. ‘Phó Việt Ninh’ híp mắt nhìn hai người, giống như tra nam, lãnh khốc, vô tình, không chút để ý đối với ‘Lâm Thiên Quất’ cười nói: “Cũng chỉ là đồng phục thôi mà, ngày mai tớ cho cậu một bộ mới”.
‘Lâm Thiên Quất’ cười cười: “A Ninh, cậu nghiêm túc sao, đồng phục của chúng ta, cũng không phải hàng chợ giá rẻ như người khác đang mặc” Ánh mắt cô chuyển lên người tiểu bạch liên hoa, tươi cười ngọt ngào nói: “Đồng phục của chúng tôi đều được đặt làm, nguyên liệu đều nhập từ Italy, mọi người đều biết, chất vải này kiêng kị nhất là gặp nước”.
Lâm Thiên Quất: “……?”
Tiểu bạch liên hoa nước mắt cơ hồ muốn rơi xuống.
Bên cạnh ‘Phó Việt Ninh’ cười cười, nói: “Vậy lấy áo của tớ mà mặc”.
‘Lâm Thiên Quất’ cười khúc khích, vừa mới giương cung bạt kiếm nháy mắt liền biến mất, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân rực rỡ. Cô bắt lấy cổ áo ‘Phó Việt Ninh’, kéo về phía mình: “Tớ thực mong chờ, ngày mai có thể được mặc quần áo của cậu”.
Khoảng cách giữa hai người có chút ái muội, nhìn nhau tươi cười.
Mà bên cạnh, tiểu bạch liên hoa giống như cái bóng đèn, thần sắc không rõ, cắn nhẹ môi hồng nhìn hai người.
Lâm Thiên Quất đứng bên cạnh tiểu bạch liên hoa, biểu tình tựa như cụ già đang xem di động trên tàu điện ngầm.jpg
Cốt truyện thực cẩu huyết, hết đường cứu chữa.
Thời điểm cô và Phó Việt Ninh đi học, gia cảnh hai nhà cũng không tốt như vậy, có thể đọc sách đều dựa vào thành tích thi tuyển đầu vào.
Khi đó, trường cô có đồng phục Italy không thể giặt bằng nước, cô cũng không biết, vì dù sao cô và Phó Việt Ninh sau khi đi học về, đều đem nó ném vào máy giặt để giặt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Mơ Thấy Lão Công Là Nam Chủ Ngược Văn
- Chương 1: Giấc mơ hoang đường