Editor: Sasaswa Tuy vòng bạn bè của Đường Bân làm Hám Thanh Châu tức giận nhưng cũng chỉ giận một chút chứ không nhiều vì hắn biết từ nhỏ cậu đã thích chơi bời, buông thả.
Sau khi Hám Thanh Châu biết Đường Bân từng thêm bạn mình thì một chút tức giận đó cũng biến mất không sót lại chút gì, hiện tại chỉ thở dài một hơi, tâm hơi động.
Hám Thanh Châu nhìn dòng chữ 'Thích ăn kẹo và bánh pudding' càng cảm thấy dễ nghe, hắn thoải mái nói: "Em thích ăn kẹo từ lúc nào? Không phải nên đặt là bánh ngọt sao?"
Đường Bân tuy không hiểu vì sao tâm tình của Hám Thanh Châu lại thay đổi lớn như thế nhưng chỉ lầm bầm: "Chính là kẹo."
Bất quá chỉ là một cái tên thì có thể có ẩn ý cao siêu gì chứ, Hám Thanh Châu thuận miệng cười cười một hồi.
Hám Thanh Châu: "Em muốn ăn gì, chiều về anh mua cho."
Truyện được đăng tại 'lloading404.wp.com' và truyenhdt.com 'Sasaswa.' Buổi tối Hám Thanh Châu trở về, vừa vào cửa hắn đã chú ý thấy ánh mắt lóa sáng của Đường Bân vẫn khóa lên cái bánh ngọt trong tay hắn cầm.
"Cái đó..." Đường Bân nhìn hắn, muốn ăn bánh ngọt nhưng không dám nói.
Hám Thanh Châu không làm cậu khó xử, đưa cái bánh cho Đường Bân.
Cậu thật cẩn thận đưa tay nhận lấy, cầm được cái bánh trong tay rồi thì nhanh chóng lùi về phía sau, giữ một khoảng cách an toàn với Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu: "..." Hắn đột nhiên hối hận vì đã giao ra cái bánh một cách dễ dàng như vậy.
Hai người tắm rửa xong xuôi, Hám Thanh Châu nằm trên giường như thường lệ trò chuyện với Vương Thời về tình trạng tinh thần của Đường Bân.
Vương đội lập công lớn: Hiện tại trạng thái của Đường Bân đã bước vào một chu kỳ, trước mắt dùng thuốc không còn tác dụng nhiều nữa, cho nên chúng ta phải tiến hành bước thứ hai - cho cậu ấy chút kí©h thí©ɧ.
Hám: Kí©h thí©ɧ thế nào? Vương đội lập công lớn: Đưa cậy ấy về biệt thự Đường gia, khi nào cậu rảnh? Chúng ta tiến hành bước thứ hai. Hám Thanh Châu đối với chuyện liên quan tới Đường Bân luôn đặt ở hàng ưu tiên, nếu Vương Thời đã nói như vậy thì hắn tính toán ngày mai bỏ chút thời gian ra để đi với cậu.
Hám: Ngày mai tôi rảnh. Vương đội lập công lớn: Vậy chiều mai đi, sáng mai cậu đưa chìa khóa biệt thự cho tôi, tôi phải đi vào xem xét trước, bỏ chút đồ vật làm Đường Bân kí©h thí©ɧ quá mức. Hám Thanh Châu trả lời Vương Thời xong thì ngẩng đầu nhìn Đường Bân đang cách xa hắn, hỏi: "Em không đi ngủ sao?"
Đường Bân ngồi xổm trên thảm cảnh giác nhìn chằm chằm Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu xuống giường - cậu lập tức nhảy dựng lên như một con thỏ sợ hãi, phòng bị nhìn hắn.
Hám Thanh Châu: "..."
Ăn bánh xong rồi đối xử với hắn như vậy? Không có lương tâm mà.
"Không phải em nói mình sẽ ngoan ngoãn sao? Vậy bây giờ nhanh chóng đi ngủ thôi."
Đường Bân nghe xong liền suy sụp, Hám Thanh Châu có thể thấy rõ đối phương đang miễn cưỡng cỡ nào, nhưng cho dù cậu bài xích hắn cỡ nào thì dưới ánh mắt hắn cũng sợ hãi bước từng bước đi về phía hắn.
Hám Thanh Châu buồn cười: "Anh sẽ ăn em sao?"
Đường Bân nghe vậy thì run mãnh liệt.
Hám Thanh Châu: "..." Hắn quên mất, theo nhận thức của Đường Bân, hắn thật sự sẽ ăn thịt cậu.
Hám Thanh Châu: "Em nghe lời như vậy sao anh nỡ ăn thịt em được chứ?"
Đường Bân mở miệng, cậu nhìn hắn, thận trọng nói: "Vậy anh có cưỡиɠ ɧϊếp em nữa không?"
Hám Thanh Châu kì quái im lặng một hồi, sau đó kéo cậu qua, khóa trong l*иg ngực, hôn lên tóc đố phương: "Ngủ ngon."
Bảng trắng--- Đường Bân: Không cần dùng lời nói dỗ dành, tôi chỉ nói là mình muốn ăn gì, đồ ngốc Hám Thanh Châu sẽ tự đi mua. Hám Thanh Châu: Mặt ngoài phun tào nhưng bên trong sức ăn rất hủy diệt là Đường Bân đáng yêu.