Editor: Sasaswa Do Điền Bội Quân nói không rõ ràng, lại đột ngột cúp điện thoại nên Hám Đông bất an chạy tới.
Vừa tới nơi, ông thấy vợ mình đang vui vẻ đùa giỡn với con thỏ, bà như chợt nhớ tới gì đó mà đột nhiên bật dậy khỏi ghế sôpha, nói năng lộn xộn kể lại toàn bộ sự việc vừa nghe, cuối cùng còn bày tỏ sự khϊếp sợ cùng không thể tin.
So với Điền Bội Quân, Hám Đông dễ dàng tiếp thu chuyện này hơn, suy nghĩ một lúc thì gật đầu: "Ừ."
Điền Bội Quân vỗ vai ông: "Ông nghe xong không cảm thấy sốc sao!?"
Bà cảm thấy mình giống như một quả bóng bay được thổi phồng, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ, nhưng phản ứng bình tĩnh của Hám Đông và Hám Thanh Châu làm bà từ từ thả khí ra, thậm chí còn cảm thấy chuyện này không có gì là khủng khϊếp cả.
Hám Đông nói: "Tại sao con lại giấu chúng ta chuyện này?"
"A, đúng rồi." Điền Bội Quân dừng như bây giờ mới nhận ra vấn đề: "Tiểu Bân lừa gạt gia đình nó cũng thôi đi, con gạt ba mẹ làm gì? Ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của con."
Hám Thanh Châu im lặng một lúc, hắn nên nói sao đây? Nói là trước đây hắn không biết Đường Bân thích mình, còn sợ hai người có thành kiến với cậu?
Hám Thanh Châu không thể trả lời như vậy, cảm thấy có chút già mồm cãi láo, cho nên ngượng ngùng dời đề tài: "Sắp đến giờ trưa rồi, mọi người muốn ăn gì? Con đi nấu."
"Thằng này..." Điền Bội Quân biết hắn đang chuyển đề tài, định lên tiếng ngăn lại thì Hám Đông đã giữ tay bà lại.
Hám Đông nói: "Con nó không còn trẻ, chuyện của nó chúng ta đừng quản nữa. Chúng ta đã lâu không ăn cơm Thanh Châu nấu, không phải mấy bữa trước bà còn nhắc tới sao?"
"Thôi được." Bà thấy con trai không muốn nói, cũng giống như Hám Đông, đối phương không muốn nói thì bà không hỏi nữa, vì vậy tự bắt thang leo xuống: "Mẹ muốn ăn sườn xào chua ngọt."
Hám Thanh Châu gật đầu: "Vâng, ba với Đường Bân thì sao?"
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và truyenhdt.com 'Sasaswa.' Hám Thanh Châu vừa vào bếo, Điền Bội Quân lập tức túm lấy tay áo Hám Đông, bí mật hỏi: "Chuyện này...chúng ta không quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự sao?"
"Đừng lo lắng về chuyện đó." Hám Đông như nhớ ra gì đó, cười một cách tự mãn: "Nó còn đáng tin hơn bà."
Điền Bội Quân: "Ông ăn gan hùm rồi sao?"
Hám Đông nhanh chóng phủ nhận.
Đường Bân ngồi xếp bằng trên ghế sôpha nhìn hai ông bà tương tác qua lại, ngoài ý muốn bắt lấy hai con thỏ đang chạy một vòng, ôm từng con vào lòng: "Chúng rất đáng yêu và thông minh."
Hám Đông nhìn con thỏ trong tay.
Điền Bội Quân cực kì nể tình, vuốt lông thỏ nói: "Cháu trai thật đáng yêu."
Đường Bân cười tủm tỉm, muốn làm hai người vui vẻ: "Hôm qua tụi nó còn gọi ông nội, bà nội đó ạ."
Điền Bội Quân sửng sốt một giây, gì... gì chứ?
Sau đó ngượng ngùng trả lời: "À....à, vậy sao? Hahaha, giống y hệt Thanh Châu lúc nhỏ, hahaha."
Hám Đông nhìn hai còn thỏ rồi nhìn vợ mình: "..." Vợ ông xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Bân đặc biệt ngoan nói: "Ba mẹ, còn vào bếp phụ chút."
Điền Bội Quân: "Cứ để nó làm một mình."
Đường Bân vắt óc suy nghĩ để làm hài lòng mẹ chồng: "Con đi giúp một tay sẽ tốt hơn, bình thường chúng con đều cùng nhau làm việc nhà."
Điền Bội Quân nghe xong thì gật đầu: "Ừm, cùng nhau làm việc nhà cũng tốt, nhưng có việc nặng nhọc hay dơ bẩn thì cứ để nó làm, nó da dày thịt béo rất thích làm việc tay chân."
Đường Bân ngoan ngoãn gật đầu, chạy vào phòng bếp.
"Em vào phụ anh một tay."
Hám Thanh Châu thấy kì lạ, hôm nay mặt trời mọc phía Tây rồi sao?
Đường Bân thấy hắn đang rửa rau: "Cần em làm gì không?"
Hám Thanh Châu suy nghĩ một chút: "Chỉ cần em ngoan ngoãn rửa tay chờ ăn cơm là được."
Đường Bân không chịu, đoạt lấy rổ rau: "Em giúp anh rữa chén."
"Ổn chứ?" Hám Thanh Châu nghi ngờ.
"Đương nhiên! Anh xem thường xem sao?"
Đường Bân vừa nói vừa giò rau xanh như giẻ rách, làm chúng đều nát hết.
Hám Thanh Châu thở dài, hắn muốn giải cứu cây rau tội nghiệp từ tay Đường Bân: "Để anh làm cho."
Đường Bân từ chối: "Anh đừng coi thường em, anh nhìn xem, không phải hiện tại chúng nó đều sạch sẽ rồi sao."
Hám Thanh Châu đột nhiên nhớ đến chuyện Đường Bân muốn tắm rửa cho mình ở trong bếp, không khỏi bật cười: "Chà, em vất vả rồi."
Cả nhà bốn người ăn xong, Đường Bân háo hứng đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, Hám Thanh Châu nhìn cậu, chợt hiểu tại sao hôm nay cậu lại tích cực như vậy, hắn không có ý định giúp, chỉ ngồi trên ghế vui vẻ.
Một Đường Bân siêng năng như vậy rất hiếm thấy, hắn phải hưởng thụ.
Hám Thanh Châu ngồi được vài phút thì Điền Bội Quân đá đá chân hắn: "Tiểu Bân sợ con trong bếp làm không xuể mới chạy vô giúp, con thấy nó bận bịu dọn bát đũa cũng không tới giúp đỡ sao?"
Đường Bân cầm bát, quay đầu nói: "Mẹ, không sao ạ, mẹ ngồi đi, để con dọn dẹp cho ạ."
Hám Thanh Châu bật cười.
Điền Bội Quân đẩy hắn: "Con còn cười, còn không mau tới giúp?"
"Được, được," Hám Thanh Châu đứng dậy đi lấy giẻ lau, nhìn Đường Bân chua xót ghét bỏ một đống bát đĩa dơ bẩn, cười nói: "Để lát nữa anh rửa cho, Tiểu Bân siêng năng."
Đường Bân nhìn hắn chằm chằm: "Anh không cần nói đông nói tây châm chọc em, thỏ nhỏ vốn rất siêng năng!"
"Đúng đúng."
Điền Bội Quân và Hám Đông nói chuyện một hồi mới rời đi, trước khi đi, bà hỏi Hám Thanh Châu định khi nào mới tổ chức đám cười.
Hám Thanh Châu liếc nhìn Đường Bân, nói, sau khi cậu hết bệnh.
Điền Bội Quân gật đầu, nửa đùa nửa thật: "Đám cưới không thể qua loa, phải chuẩn bị thật lớn, lớn nhất thế kỷ."
Hám Thanh Châu còn thật sự gật đầu: "Chắc chắn."
Đường Bân ngoan ngoãn tới cực hạn, thấy hai ông bà phải đi thì đứng lên tiễn ra tận cửa.
Điền Bội Quân được cậu làm cho vui vẻ cực kì, đứng trước thang máy còn dặn dò: "Con đừng khi dễ tiểu Bân."
Hám Thanh Châu muốn nói mình mới là người bị ức hϊếp nhưng đột nhiên lại cảm nhận sự đau nhức ở eo, là Đường Bân bí mật nhéo hắn, hắn chỉ có thể cười trừ: "Vâng."
Khi hai người Điền Bội Quân vào thang máy, Đường Bân lập tức chuyển từ đứng thẳng sang tư thế lười biếng, nhàn nhạt vươn vai nói với Hám Thanh Châu: "Anh khoan vào nhà, đi mua cho em một cái bánh dâu tây đi."
Hám Thanh Châu sờ lên cái bụng hơi phồng lên của cậu, nói: "Em chưa no sao?"
Đường Bân nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: "Thỏ nhỏ vừa mới sinh con, cần ăn nhiều để bồi bổ cơ thể."
Hám Thanh Châu định nói gì đó thì cánh cửa thang máy đột nhiên mở ra, sau đó hắn nhìn thấy ông lão dắt cho đi dạo mà hai người gặp vào buổi sáng hôm đó.
Con chó kia vẫn còn nhớ mối thù lần trước, lần này vừa nhìn thấy Đường Bân thì bắt đầu sủa lên.
Trái lại, Đường Bân lần này bị chó sủa thì rùng mình hét lên một tiếng, sợ hãi nhảy lên người Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu thiếu chút nữa bị cậu la hét làm điếc cả tai.
Ông lão nhanh chóng phản ứng lại, cười hì hì nói: "Chịu thua rồi?"
Hám Thanh Châu cảm nhận người mình ôm đang xấu hổ gật gật đầu.
Ông lão nói với con chó: "Tiểu kim ngoan nào."
Nghe xong, con chó quay đầu bĩu môi đắc ý nhìn Đường Bân rồi đi về phía thang máy.
Hám Thanh Châu nhìn cửa thang máy đóng lại, không nhịn được hỏi: "Hai người các ngươi đã làm gì sao? Em thừa dịp anh không có nhà đi giật đồ ăn của nó?"
Nói xong lời này, l*иg ngực đang run rẩy của Đường Bân dừng lại, ngay sau đó hắn cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ lỗ tai.
Đường Bân túm lấy tai hắn, hung tợn nói: "Sống không nổi nữa mà, em muốn ly hôn!"
Hám Thanh Châu tự động gạt bỏ những lời đe dọa của cậu, đưa cậu về nhà.
Vừa bước vào cửa, hắn nhìn thấy hai con thỏ đang chồng lên nhau, một đen một trắng cực kì dễ thấy.
Hám Thanh Châu nhịn không được cười nói: "Con trai của chúng ta trưởng thành rồi."
"Hả?" Đường Bân nghi ngờ quay đầu.
Ba giây sau----
"Đệt!" Đường Bân kinh ngạc mắng một câu rồi vội vàng nhảy khòi người Hám Thanh Châu, chạy đến kéo hai con thỏ ra.
Hám Thanh Châu nhìn con thỏ đen nhe rắng nghiến lợi nhìn Đường Bân, vội vàng đỡ cậu dậy: "Coi chừng nó cắn em."
"Nó..." Đường Bân kinh ngạc không nói nên lời: "Bọn nó sao có thể làm chuyện như vậy!"
Hám Thanh Châu: "Có thể là vì trong nhà không có thỏ cái - chờ đưa chúng đi triệt sản là ổn thôi."
Đường Bân vẫn không tiếp nhận: "Nhưng...nhưng chúng nó là anh em mà."
Hám Thanh Châu: "???"
Đường Bân buồn bực chết được, cậu ngồi trên ghế sôpha ũ rũ thở dài.
Hám Thanh Châu dở khóc dở cười: "Đừng buồn nữa, vừa lúc đem tụi nó đi triệt sản luôn, tránh cho sau này tiếp tục làm loạn."
Đường Bân nghiêm túc lắc đầu: "Bọn nó như vậy là do chúng ta thất trách, làm cha mẹ chúng ta phải hướng dẫn cho chúng đi đúng đường, anh nói có đúng không?"
Hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao? Đường Bân có thể nói ra những lời như vậy à.
Đường Bân quay đầu nhìn Hám Thanh Châu, nghiêm túc nói: "Hám Thanh Châu, nếu anh dám đem con trai đi triệt sản, em sẽ cho anh đi triệt sản luôn."
Hám Thanh Châu: "..."
Bảng trắng--- Thỏ đen: Chơi xếp hình Đường - không nói được quá ba câu - Bân.