*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Sasaswa Hai người giằng co qua lại, khi Đường Bân cởϊ qυầи của Hám Thanh Châu, hắn giữ tay cậu lại.
Đường Bân nhìn hắn.
Hầu kết của Hám Thanh Châu lăn một cái: "Thôi đi."
Đường Bân cau mày, như nhận được sự sỉ nhục nào đó, tức giận quay lưng về phía Hám Thanh Châu.
"Đường Bân?"
Cậu mặc kệ hắn.
"Nhím nhỏ?"
Đường Bân vẫn phớt lờ hắn.
Hám Thanh Châu chịu không được nhưng vẫn tự mình chiến đấu: "Diện tích bồn rửa mặt không đủ, chúng ta đến phòng tắm được không?"
Đường Bân từ chối: "Sao lại khó chiều như vậy? Nào có ai rửa táo trong phòng tắm?"
Hám Thanh Châu: "..." Hắn chưa từng nhìn thấy con nhím nào ăn táo phải rửa sạch và bắt gọt vỏ cả.
Đường Bân: "Anh không rửa? Nếu anh không rửa sạch, em sẽ không muốn ăn anh nữa."
Hám Thanh Châu: "...Rửa chứ, muốn gì cũng được."
Đường Bân cảm thấy hài lòng.
Hắn biết tất cả mọi thứ trên đời này đều không diễn cho như con người mong muốn, chỉ cần cậu vui vẻ, không phải tranh giành, hơn nữa Đường Bân bây giờ là người bệnh, không thể cãi lời cậu được.
"Oa!" Đường Bân sờ sờ cơ bụng của Hám Thanh Châu: "Trái táo sao lại có cơ bụng?"
Hám Thanh Châu: "..." Anh không biết, anh cũng không biết tại sao một con nhím nhỏ lại giở trò sàm sỡ như vậy.
Đường Bân nói xong thì khó hiểu vén áo mình, đau khổ nói: "Tại sao em không có cơ bụng?"
Hám Thanh Châu không trả lời nghi ngờ của cậu vì cậu đã mở vòi nước lạnh chĩa thẳng vào phía hắn.
Vòi nước nhà bọn họ kéo ra được rất dài nên rất thuận tiện để sử dụng.
Mặc dì nước lạnh nhưng không thể giúp được Hám Thanh Châu hạ nhiệt, hắn cảm thấy rất khó chịu.
Đường Bân không hiểu thế nào là "thương hoa tiếc ngọc", dòng nước lạnh lẽo xông thẳng vào người hắn, thậm chí còn động lại một lớp nước mỏng trên sàn.
Hám Thanh Châu vẻ mặt bình tĩnh đứng trên sàn, thế chất cường tráng không cảm thấy lạnh, bây giờ cũng không phải mùa lạnh nên cũng không sợ bị bệnh, chỉ cần nghĩ đến Đường Bân là hắn đã vui rồi.
Đường Bân cúi đầu chọc chọc hắn.
Thân thể Hám Thanh Châu trở nên cứng ngắc, hắn nắm lấy tay cậu, giọng nói hơi cứng ngắc: "Anh được rửa sạch chưa?"
Cậu nghiêng đầu, xoa xoa khắp người hắn: "Vẫn chưa đâu."
Hám Thanh Châu đột nhiên vươn tay cầm lấy áo sơ mi mặc vào, bắt lấy đôi tay sờ mó của Đường Bân: "Được rồi."
Hai tay cậu bị kiềm lại, chớp chớp mắt sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống.
Hám Thanh Châu nhỏ giọng mắng một câu, một tay thì kiềm chế hai cổ tay đối phương, tay còn lại thì kéo cậu đứng lên.
"Đừng làm loạn..."
Đường Bân không chịu, giống như một con chó con đang bảo vệ thức ăn đột nhiên có cảm giác hốt hoảng, ngẩng đầu hung ác nói: "Nếu anh không nghe lời, em sẽ cắn anh."
Tay của Hám Thanh Châu cứng lại.
- -----------------
Hám Thanh Châu ôm Đường Bân.
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến cửa mở, Hám Thanh Châu vô thức nhìn về phía cửa thì mới nhận ra bây giờ là giờ làm việc của dì giúp việc.
Thường ngày hắn bận công việc không có thời gian tự nấu ăn nếu mới thuê người giúp việc đến nấu theo giờ, vì thường xuyên đi làm về muộn nên hắn đã đưa chìa khóa dự phòng cho dì.
Hám Thanh Châu tự nhìn mình một cái, thân thể Đường Bân đang treo trên người hắn, nhìn phòng bếp một đống hỗn độn hắn liền nhanh chóng đóng cửa phòng bếp lại.
"Dì Lý, hôm nay tôi ở nhà nên dì không cần nấu ăn đâu. Hôm nay làm phiền dì đến đây rồi." Hám Thanh Châu hét lên.
Dì Lý chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng của Hám Thanh Châu qua cửa kính. Đây là công việc dễ dàng nhất mà bà tìm được, bởi vì Hám Thanh Châu thường xuyên phải đi xã giao nên một tháng không phải ngày nào cũng cần nấu cơm nhưng tiền lương so với thị trường lại cao hơn rất nhiều nên bà luôn cố gắng làm tốt bổn phận của mình.
Vì vậy bà vừa cất bước vừa nói: "Khi nào làm xong thì cứ nghĩ ngơi đi, để tôi dọn dẹp cho."
Trong khi Hám Thanh Châu đang lo lắng không biết làm thế nào thì Đường Bân không chịu an phận chuẩn bị chạy khỏi hắn.
Sàn phòng bếp bị nước làm cho trơn trượt, Hám Thanh Châu sơ ý trượt chân ngã, một tay bám tủ bếp một tay giữ lấy Đường Bân.
Kết quả là không những bị ngã xuống mà còn làm các hủ gia vị tanh tách rơi xuống.
Dì Lý hoảng hốt nghe thấy tiếng động lớn từ nhà bếp phát ra và hai bóng người xếp chồng lên nhau.
Phản ứng đầu tiên của Hám Thanh Châu là xem Đường Bân có bị thương gì không.
Phản ứng thứ hai là cảm thấy may mắn vì con dao không bị rớt xuống theo.
"Ôi trời!" Dì Lý kêu lên rồi vội vã chạy vào nhà bếp.
Hám Thanh Châu vội vàng nói: "Chúng tôi không sao, dì về trước đi."
Dì Lý vừa mở cửa thì khựng lại, hiểu ý hắn gật đầu nói: "Thôi được, vậy tôi ra ngoài trước. Hai người....cẩn thận chút, nhà bếp...nguy hiểm lắm. Cần gì thì cứ nhấn chuông tôi chạy vào liền."
Hám Thanh Châu biết bà đã hiểu lầm gì đó - hắn không thấy gì nhưng khi nghe thấy tiếng rơi vỡ thì liền lập tức ôm chặt lấy Đường Bân - như sợ cậu sẽ chịu tổn thương gì đó.
Khi dì Lý đi ra bà lắc đầu tự nhủ: "Giới trẻ bây giờ chơi thật dữ dội."
- -----
Hám Thanh Châu cởϊ qυầи áo ướt của Đường Bân ra, mặc đồ ngủ cho cậu rồi đặt lên giường trước khi cậu nhận ra lưng và cánh tay mình đau nhức.
Hắn nghĩ lưng mình chắc là bị bầm tím rồi.
Hám Thanh Châu nhìn cánh tay mình - nó đang bị vài mảnh thủy tinh cắm vào.
Hắn hỏi Đường Bân: "Em có bị đâm trúng không?"
Cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, hai tay đặt dưới bụng giống như mỹ nhân đang ngủ, chớp mắt, lắc đầu.
Hám Thanh Châu nhớ lại lúc mình thay đồ cho cậu, quả thật trên người đối phương không có chút máu hay vết bầm nào, hắn tìm một cái kẹp rồi cau mày gắp thủy tinh ra, sau đó đơn giản bôi thuốc lên.
Hắn không vòng tay được ra sau lưng, nhưng nghĩ cũng không có gì nghiêm trọng nên không gọi bác sĩ đến, qua vài ngày nữa sẽ ổn.
Nhưng Đường Bân dường như nhìn thấy điều gì vui vẻ, cậu ngồi dậy lấy tay chọc vào lưng hắn, rồi kinh ngạc thốt lên: "Á, quả táo xanh."
Khóe miệng Hám Thanh Châu giật giật.
Hắn lần thứ hai sững sờ bởi vì cậu đang dùng lưỡi liếʍ lưng hắn.
Hám Thanh Châu quay lại nhìn cậu.
Đường Bân nhấp một ngụm: "Thật kinh khủng."
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân quỳ ở trên giường như một đứa trẻ, ôm hắn từ sau lưng: "Em không thích ăn táo xanh."
Hám Thanh Châu có thể cảm nhận được hơi nóng người kia phả vào mặt mình.
Đột nhiên hắn nói: "Vậy em có thể lau nó bằng dầu cây rum không?"
*Dầu cây rum Đường Bân chớp mắt: "Lau xong thì sẽ trở lại thành táo đỏ sao?"
Hắn gật đầu: "Ừm."
Hám Thanh Châu nằm sấp trên giường, cậu ngồi lên eo hắn, hắn dặn dò nói: "Đầu tiên là nhỏ dầu lên tay, sau đó mới thoa lên lưng."
Đường Bân nghiêng đầu nhìn chất lỏng trong lọ, đột nhiên nói: "Em biết tại sao nó có thể biến anh thành một quả táo đỏ rồi, bởi vì nó có màu đỏ."
Hám Thanh Châu bật cười: "Nhím nhỏ học được một chút rồi."
Nhưng con nhím lại bỏ đi, nằm sau lưng hắn, giơ tay lắc lắc cái lọ: "Nhưng nhím nhỏ không thích ăn táo có chất tạo màu."
Hám Thanh Châu đột nhiên cảm thấy bất lực: "Vậy không lau nữa sao?"
Đường Bân ngồi thằng người, mở chai dầu ra: "Nhưng em vẫn thích táo đỏ hơn."
Hám Thanh Châu đoán rằng Đường thiếu gia chưa bao giờ thoa dầu cho ai bao giờ, chưa kể bây giờ đầu óc cậu đang có vấn đề, hành động cũng không nặng không nhẹ.
Nhưng hắn không cảm thấy đau đớn gì, trong không khí đầy mùi dầu cây rum.
Đường Bân đổ chai dầu ra mà không hề đo lường, đến khi cậu lau hết vết thương cho hắn thì đã hết gần nửa chai.
Đường Bân dựa sát vào lưng hắn, khịt khịt mũi: "Toang rồi, trái táo, anh không những không ngon mà còn có mùi."
Hám Thanh Châu bật cười lật người lại, đẩy người kia ra: "Em muốn ăn gì?"
Đường Bân chớp mắt lắc đầu: "Nhím nhỏ không ăn được thức ăn nấu chín, sẽ chết đó."
Hám Thanh Châu: "Ăn xong uống chút nước rồi đi ra ngoài sẽ không bị gì."
Đường Bân suy nghĩ một chút gật đầu: "Ừ."
Bảng trắng --------- Đường Bân: Như mọi người thấy ở tiêu đề.