Editor: Sasaswa Sáng sớm hôm sau, lúc Hám Thanh Châu tỉnh dậy thì không thấy Đường Bân kế bên, hắn lo lắng lấy điện thoại ra nhìn giờ, khoảng sáu giờ.
"Sao hôm nay Đường Bân dậy sớm vậy?" Hám Thanh Châu tự hỏi.
Hắn vuốt ngược tóc ra đằng sau, vừa ngồi dậy thì thấy cửa bị mở ra một khe nhỏ, sau đó một cái đầu lộ ra.
"Sao em dậy sớm vậy?"
Hám Thanh Châu vừa hỏi xong thì có thêm hai cái đầu lông xù thò ra - một đen và một trắng.
Đường giải thích: "Cục cưng của chúng ta sinh rồi."
"Hả? Làm sao? Cục cưng nào?" Hám Thanh Châu thấy mình đứng lên có chút choáng.
Đường Bân dắt hai con thỏ nhỏ đặt vào vòng tay của Hám Thanh Châu, sau đó nở nụ cười hiền hòa: "Là anh em sinh đôi."
Hám Thanh Châu sững sờ nhìn con thỏ trắng nằm sấp trên tay mình, còn thỏ đen thì đạp chân nhảy khỏi.
Đường Bân cũng lên giường: "Hai đứa nó y hệt anh."
Hám Thanh Châu nhìn lông thỏ, trầm mặc chốc lát: "Hai đứa....hai đứa là do em sinh ra?"
Đường Bân trả lời lập tức: "Đúng vậy!"
Chẳng lẻ Đường Bân không sinh được đứa nhỏ nên căn cứ theo bản tính của động vật mà coi con của người khác là của mình?
Đường Bân ôm thỏ đen lên, đối mặt nói: "Từ nay về sau tên của con là Trứng Đen, có thích không hả?"
Con thỏ đen cúi đầu cắn tay cậu.
Hám Thanh Châu vội vàng đoạt con thỏ đen lại.
Đường Bân không để ý lắm, vuốt đầu thỏ đen: "Sao con lại nghịch ngợm vậy hả, giống như mẹ vậy."
Hám Thanh Châu cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng: "Mẹ nó là ai?"
Đường Bân nhìn hắn, đương nhiên nói: "Anh."
Hám Thanh Châu: "Còn em?"
"Đương nhiên là cha của nó rồi!"
Hám Thanh Châu cười nói: "Không phải là do em sinh ra sao? Sao mẹ lại là anh?"
Đường Bân cau mày: "Sao anh hỏi nhiều vậy chứ, em nói thế đấy, nếu không anh làm Vương thúc thúc của hai đứa đi."
Hám Thanh Châu: "..." Hắn cảm thấy Đường Bân chỉ ba câu thôi đã làm người khác tức chết.
Đường Bân bế con thỏ trắng đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay hắn, nghiêng người trước mặt Hám Thanh Châu, nnói: "Chúng ta đặt tên cho nó đi."
"Em muốn gọi nó là gì? Hám Thanh Châu véo tai thỏ hỏi.
Đường Bân chớp mắt: "Thiết Trụ thế nào?"
Hám Thanh Châu thật sự rất ấn tượng với những cái tên Đường Bân nghĩ ra.
"Được." Hám Thanh Châu nhìn vào ánh mắt cậu rồi mới vội vàng nói thêm: "Rất hay, rất tốt."
Đường Bân hài lòng gật đầu.
Đường Bân che chở cho hai con thỏ giống như là con của chính mình, hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm chúng vào trong ngực.
Con thỏ đen thường xuyên cắn cậu, lâu dần Đường Bân không thích ôm nữa, nhưng thỏ trắng lại rất ngoan nên trở thành mục tiêu quấy phá của cậu,
Đường Bân kinh ngạc ôm thỏ đặt bên tai: "Con nói cái gì? Con nói muốn ăn hamburger sao?"
Lúc Hám Thanh Châu nghe thấy câu này là đang chiên trứng, hắn quay đầu nhìn cậu đứng phía sau, người kia mới phút trước còn đang ngồi trên sôpha bây giờ đã đứng sau lung hắn, rõ ràng là cố ý để hắn nghe thấy. Hám Thanh Châu nghe thấy nhưng vẫn giả bộ không biết chuyện gì, trực tiếp từ chối: "Không được, em hai ngày nay..."
Hám Thanh Châu chưa kịp nói xong Đường Bân đã nghiêm nghị nhìn chằm chằm Thiết Trụ rồi lắc đầu, bổ sung lời nói của hắn: "Không được, hai ngày nay con ăn nhiều lắm rồi."
Hắn thích thú nhìn Đường Bân, muốn biết cậu định làm cái gì.
Đường Bân nói xong thì thở dài, giọng điệu đột ngột thay đổi, than thở: "Thiết Trụ đáng thương của chúng ta, muốn ăn hamburger cũng không được, đều là do người mẹ kia của con thôi, nhìn Thiết Trụ của chúng ta bây giờ gầy tới cỡ nào rồi."
Hám Thanh Châu im lặng liếc nhìn con thỏ trắng đã mập lên vài cân kể từ lúc hắn đem về nhà.
Thiết Trụ đá Đường Bân hai cái.
Cậu nâng nó lên tai, một hồi thì kinh ngạc nói: "Cái gì? Con không muốn nhận anh ấy làm mẹ nữa? Con sao lại không nghe lời như vậy chứ?"
Hám Thanh Châu im lặng xoay người tiếp tục chiên trứng, hoàn toàn không thể nghe Đường Bân nói được quá ba câu bình thường mà.
Trong lúc Đường Bân tiếp tục lải nhải quan sát Hám Thanh Châu không chịu trả lời thì chuông cửa vang lên.
Hắn có chút kì quái: "Ai tới vậy?"
Đường Bân ngừng lải nhải, tựa như một con bướm mà bay ra bên ngoài, trong mắt còn phát sáng, lời nói mang theo chút vui vẻ: "Đồ ăn em đặt tới rồi."
Hám Thanh Châu: "..."
Hắn im lặng nhìn hai bữa sáng đã chuẩn bị trước cùng hamburger trên bàn.
"Vậy," Hám Thanh Châu hỏi: "Không phải em đã đặt trước rồi sao? Còn hỏi anh làm gì?"
"Em không có hỏi ý anh nha," Đường Bân dẫm chân lên ghê, miệng ăn khoai tây, nói chuyện không rõ ràng: "Đó chỉ là diễn một chút thôi, anh đồng ý thì mọi người đều vui mừng, không đồng ý thì em sẽ giận dỗi một chút."
Hám Thanh Châu: "..."
Đường Bân mặt mũi dính đầy sốt cà chua cọ lên trên Thiết Trụ: "Hám Thanh Châu, anh nói thử xem vì sao con mình còn chưa biết nói? Không phải chúng bị ngốc đó chứ?"
Hám Thanh Châu không chịu được mà lau nước sốt cà chua trên trán Thiết Trụ, bất lực nói: "Em đừng quấy rối bạn nó nữa được không?"
"Em đâu có." Đường Bân nhìn chằm chằm hắn: "Em thấy hai đứa rất ngốc, là di truyền từ anh sao?"
Hám Thanh Châu nhấp một ngụm sữa, nhìn cậu với ánh mắt vi diệu.
Đường Bân sởn tóc gáy: "Anh nhìn em làm gì? Khi đi học, mỗi lần thi em đều đứng nhất đó!"
Hám Thanh Châu nhìn Đường Bân càng thêm ẩn ý.
Hắn nhớ ra một chuyện...
Lúc trước Hám Thanh Châu luôn học rất giỏi, thông minh lại siêng năng nên luôn xếp hạng nhất, tuy Đường Bân thông minh nhưng vẫn kém hắn một chút.
Hắn nhớ vào năm cuối cấp ba, Đường Bân vừa vào lớp chưa kịp ngồi xuống ghế đã chạy thẳng tới bàn Hám Thanh Châu, đặt một hộp sữa lên bàn hắn.
Không cần Đường Bân nói hắn đã tự giác cầm hộp sữa lên uống, đây là bí mật bất thành văn giữa bọn họ. Đường Bân không thích uống sữa, nhưng mẹ cậu luôn yêu cầu phải uống một hộp sữa vào mỗi buổi sáng, vì vậy dưới sự ép buộc dụ dỗ của Đường Bân, Hám Thanh Châu lần nào cũng uống hết dùm cậu, sau đó Đường Bân sẽ đưa hộp rỗng về nhà báo cáo người mẹ mình.
"Này, Hám Thanh Châu." Tiểu Đường giảng: "Kỳ thi này cho tôi đạt hạng nhất được không?"
Rõ ràng là nhờ người khác mà giọng điệu hết sức ươn nghạnh, nhưng người nói lại là Đường Bân nên vẫn có chút hợp lí.
"Không." Tiểu Hám Thanh Châu không cần suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt, loại chuyện không có nguyên tắc này hắn từ trước tới này sẽ không làm.
Đường Bân nhỏ bé trừng mắt nhìn hắn, say đó như một tên giang hồ mà chống nạnh hung ác nói: "Nếu cậu không chịu tôi sẽ tìm người đánh cậu!"
Tiểu Hám Thanh Châu đối với sự uy hϊếp của Đường Bân từ trước đến giờ đều không để trong lòng, cậu lúc nào cũng nói lời này, nói rất nhiều lần nhưng chưa lần nào thực hiện cả, duy nhất có một lần là vào lúc hắn bị người khác bắt nạt, cậu sẽ tìm người tới tính sổ bọn người kia.
Cho nên cuộc thi lần đó vẫn không có gì bất ngờ xảy ra, Hám Thanh Châu hạng nhất, Đường Bân hạng hai.
Nếu như mọi khi, Đường Bân không được như ý muốn sẽ chỉ giận hờn được vài tiếng, sau đó tức giận lên án thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Hám Thanh Châu, rồi tự nhiên tìm hắn tiếp tục nói chuyện.
Nhưng lần đó không giống vậy, cả ngày Đường Bân đều nằm trên bàn, thấy Hám Thanh Châu cũng quay đầu bỏ đi.
Mắt thấy mọi người đã tan học hết rồi, nhưng Hám Thanh Châu vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, trông như đang làm bài tập nhưng ánh mắt lại rơi vào lưng Đường Bân lúc nào không hay, chờ đối phương nổi giận rồi không được tự nhiên tới tìm mình rủ cùng về nhà.
Tuy nhiên, tiểu Đường Bân sau khi dọn dẹp sách vở xong thì vẫn quay lưng về phía hắn, chuẩn bị rời đi.
"Đường Bân." Tiểu Hám Thanh Châu vội vàng đứng dậy bắt lấy tay cậu, thật ra vừa đứng lên hắn đã thấy hối hận, hắn không có da mặt dày như Đường Bân nên sau mỗi lần cãi vã đều là người kia chủ động làm hòa trước, hắn thì không có.
"Tôi..." Tiểu Hám Thanh Châu suy nghĩ hồi lâu, "Cậu không đưa sữa tôi uống giúp thì về nhà sẽ bị dì mắng đó."
Tiểu Đường Bân đầu cũng không nâng mà tiếp tục đi ra ngoài.
Cơ thể tiểu Hám Thanh Châu nhanh hơn não hắn, chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng kéo tay cậu lại.
Tiểu Đường Bân đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng mở cặp lấy hộp sữa ra rồi ném lên người Hám Thanh Châu: "Cho cậu! Cậu phiền thật đấy, đừng kéo tôi nữa!"
Tiểu Hám Thanh Châu choáng váng, không phải vì giọng điệu của Đường Bân hay do sữa bị rỉ ra làm ướt quần áo hắn, mà là vì đôi mắt sưng đỏ của cậu.
"Cậu khóc sao?" Tiểu Hám Thanh Châu ngơ ngác hỏi.
Hắn vừa dứt câu thì nước mắt cậu như không kìm được nữa mà lạch tạch lạch tạch rơi xuống, Đường Bân hung hăng dùng tay quẹt mặt, sau đó đẩy Hám Thanh Châu ra: "Cậu tránh ra! Tôi không bao giờ...muốn gặp cậu nữa!"
Tiểu Hám Thanh Châu loạng choạng, chưa kịp đứng vững đã vội vàng kéo tay Đường Bân, hắn nhìn lòng bàn tay của cậu - nó sưng tấy lên.
"Là mẹ cậu đánh?" Hắn hỏi.
Lúc đó tiểu Hám Thanh Châu không hiểu cảm giác bị đánh vì không đạt được hạng nhất trong kì thi là thế nào, nhưng vào cuộc thi tiếp theo hắn lại cố ý không làm một câu hỏi nhiều điểm.
Thành tích của hắn bị đẩy xuống dưới, Đường Bân hạng nhất, Hám Thanh Châu hạng nhì.
Sau mỗi kì thi lớn, bọn họ sẽ có một cuộc họp phụ huynh để tán dương thành tích của học sinh.
Đường Bân trở thành đối tượng nhận được nhiều lời khen nhất, còn tiểu Hám Thanh Châu, người lúc trước luôn được khen ngợi lại đứng im lặng, trông có chút cô đơn - Điều Bội Quân nghĩ vậy.
Nhưng tâm tình của tiểu Hám Thanh Châu không có nhiều xao động, hắn chỉ nhìn thẳng vào Đường Bân - người đang được khen ngợi nhưng không hề có chút vui vẻ nào, tự hỏi vì sao đối phương lại không vui vẻ như trong tưởng tượng của mình?
Đường Bân thật sự rất khó dỗ, đây là suy nghĩ duy nhất của tiểu Hám Thanh Châu lúc đó, còn khó dỗ hơn mẹ hắn.
Sau buổi họp, Đường Bân được bà Đường đưa đi, bà cười rất vui vẻ, đôi môi đỏ mọng có chút chói mắt - Cha của Đường Bân vẫn chưa tới.
"Châu Châu." Điền Bội Quân gọi, kéo ánh mắt hắn khỏi Đường Bân, "Không sao cả, lần này không được hạng nhất thì lần sau chắc chắc sẽ được! Đừng buồn nữa, mẹ dẫn con đi ăn có chịu không?"
"Hả?" Tiểu Hám Thanh Châu không tập nghe lời nói của bà.
Điền Bội Quân dùng cùi chỏ chọc vào người Hám Đông.
Ông hơi ngẩn ra: "Thanh Châu nó không yếu ớt như vậy đâu, dù sao cũng là đàn ông..."
Ông nói chưa dứt câu đã bị Điền Bội Quân trừng mắt một cía, Hám Đông vội vàng sửa miệng: "Hạng hai cũng rất tốt, chỉ cần là con trai chúng ta thi thì kết quả như thế nào cũng ổn, lát nữa chúng ta đi ăm tôm hùm đi!"
Bảng trắng---- Đường Bân: Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao mình lại thấp hơn Hám Thanh Châu rồi. Hám Thanh Châu: Bây giờ mới bắt đầu uống sữa thì đã muộn rồi. Đường Bân: Không được, tôi thích làm người nhỏ nhắn hơn. Ngoài ra, còn có một mẩu truyện nhỏ dành cho Tiểu Đường Bân vụng về muốn làm lành ----- Tiểu Đường Bân vỗ bàn Hám Thanh Châu, quay đầu khó xử nói: "Này, cậu đi mua cho tôi một chai Coca đi, tôi sẽ tha thứ cho cậu." Tiểu Hám Thanh Châu cao giọng nói: "Được thôi!"