Hừ, hắc y nhân trong phòng kia hẳn biết cái gì đó, đi hỏi hắn một chút cũng tốt! Quyết định chủ ý, Mộ Ti Vũ lại xoay người, vẻ mặt hứng thú tiêu sái trở về.
"Ngươi muốn làm gì? Ta thực sự cái gì cũng không biết!"
Nhìn Mộ Ti Vũ chậm rãi từng chút một tới gần mình, hắc y nhân sợ đến mức không ngừng lui về phía sau, vẻ kinh sợ đều hiển lộ trong mắt. Nhìn thấy thế, Mộ Ti Vũ càng vui vẻ, độ cong nơi khóe miệng càng lớn, thậm chí còn vươn đầu lưỡi hồng sắc mê người tà mị liếʍ liếʍ khóe miệng.
Hắc y nhân nhìn mà không khỏi nuốt vài ngụm nước bọt. Trời ạ! Ai đó mau đến nói cho hắn biết đây là loại tình huống gì đi. Một mỹ nhân đang êm đang đẹp sao lại làm ra loại biểu tình đáng khinh như thế? Giống như lưu manh đùa bỡn gái nhà lành. Nhưng mà thực bất hạnh, "gái nhà lành" bị đùa bỡn nhất định là hắn.
"Cái kia, không cần lui nữa, phía sau không có đường!"
Dùng khuôn mặt tươi cười lấy lòng, hắc y nhân đem toàn bộ thân thể dán trên góc tường, không lưu một tia khe hở.
"Ngoan, nói cho ta biết ngươi là ai, yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi!"
Dùng ngữ khí dụ dỗ, ngọt ngấy đến phát rùng mình, chẳng qua rơi vào trong tai hắc y nhân thì biến thành "Chỉ cần ngươi theo ta, sẽ cho ngươi ăn kẹo!" Toàn thân phát lạnh, da gà nổi hết lên.
"Kia, ta không phải tiểu hài tử, không có dễ mắc mưu như vậy!"
"Cái gì? Ngươi cư nhiên dám cãi lời ta?
Ngươi biết tiểu gia ta là ai không?"
"Ta nghĩ ta hẳn là biết!"
Thẹn quá hóa giận, hắc y nhân lúc này trái lại không có sợ như vậy nữa, thậm chí còn cảm thấy thú vị, trong lòng thầm nghĩ có đúng hay không thần nhân tính đều trẻ con như vậy, đặc biệt thích chơi trò đổi sắc mặt, hay là chỉ có một mình người này là như vậy?
"Ngươi đã biết thì ngoan ngoãn nói ra cho ta!" Mộ Ti Vũ thẳng thắn ngồi xuống, "Đúng rồi, ngươi trước tiên đem cái mặt nạ chết tiệt kia gỡ xuống, để tiểu gia ta xem ngươi lớn lên là cái bộ dáng gì!"
"Ngươi không phải mới vừa nói ngươi không thích chuyện bát quái sao? Còn nói làm người, ai cũng có chút bí mật của bản thân, sao mới một hồi đã thay đổi?"
"Ta xem ngươi là thật khờ, ta nói thế mà ngươi cũng tin? Hơn nữa ta nếu đến mặt ngươi thế nào còn không biết, để rồi sau đó tùy tiện có một ai đó dùng tín vật ta đưa cho ngươi gọi ta đến làm việc, ta không phải là lỗ vốn sao?"
"Đúng thật, ngươi nói cũng có lý!"
Hắc y nhân thực sự suy nghĩ một chút, nhưng tâm còn có chút do dự, không ngừng lắc đầu rồi lại gật đầu, cuối cùng hạ quyết tâm, đưa tay chậm rãi nhấc khăn trùm trên đầu.
"Ai, ta nói, ngươi nhanh lên một chút, làm cái gì mà chậm chạp như vậy! Kiên nhẫn của ta có hạn!"
"Được rồi, người ta lộ mặt là được chứ gì!"
Hắc y nhân bị thúc giục bất mãn, nhanh chóng kéo khăn xuống, nhăn nhó giậm chân, một bộ làm nũng, đôi mắt nhỏ thoáng nhìn, trực tiếp đem một cái liếc mắt đưa tình kinh dị phóng qua.
Không phụ sở vọng, Mộ Ti Vũ ói ra, quá buồn nôn.
"Ta lớn lên như vậy là có lỗi sao?"
"Ngươi không phải lớn lên có lỗi mà là động tác của ngươi quá buồn nôn! Ọe
——"
Qua một lát, Mộ Ti Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu, bộ dạng chịu không nổi. Không nghĩ tới người đeo mặt nạ kỳ thực ngoại hình rất dễ nhìn, tuy so với mình kém hơn một chút nhưng so với thẩm mỹ của nhân loại mà nói cũng thuộc dạng cực phẩm.
Gương mặt lộ ra góc cạnh rõ ràng, da thịt màu tiểu mạch, ngũ quan anh tuấn, đôi môi mỏng đỏ nhạt, đúng là mỹ nam tử cực phẩm nhân gian nha! Hơn nữa trên người hắn còn tản ra một cỗ quý khí, thấy thế nào cũng là một nam tử bất phàm.
"Nói tới.... ta thế nào lại thấy ngươi thật quen mắt?"
"Ngươi từng gặp bản vương?"
"Bản vương? A, ta nhớ ra rồi! Ngươi là Vân vương! May là ta trí nhớ quá tốt, đã từng xem qua một bức họa của ngươi liền nhớ kĩ hình dáng!"
"Bức họa? Lẽ nào bản vương đã nổi danh như thế, khắp thiên hạ đều có bức họa của ta?"
Vân vương tự kỉ sờ sờ cằm, vẻ mặt khó hiểu.
"Ngươi cút đi, đó là tài liệu mật của thám các nhà chúng ta! Được rồi, quay lại chuyện chính, không nghĩ tới nha, Nguyệt Đàn ma giáo hóa ra lại chính là triều đình!"
(Về cái "thám các", chính là Bích Tỳ các được nhắc tới ở chương 16, quyển 1, nhắc lại không chắc chẳng ai nhớ đâu =)))
"Ha ha ha, ngươi cũng rất thông minh!"
Vân vương xấu hổ cười cười, cũng thong thả ngồi xuống một bên, hai người thẳng thắn nhàn thoại việc nhà.
"Ta quên hỏi ngươi, ngươi là từ chỗ nào nghe được lời đồn về Linh lạc?"
"Lời đồn kia sao?" Vân vương không nhanh không chậm tự rót cho mình chén nước, thuận tiện rót cho Mộ Ti Vũ một chén, "Ta đây cũng không biết! Là hoàng huynh không biết từ chỗ nào nghe được tin tức, sau đó gọi ta về xử lý!"
"Hoàng huynh của ngươi, không phải là hoàng đế sao! Nữ vương Trục Nguyệt quốc kia cũng nói tới tin tức đó! Kì quái, vì sao đều là rơi vào tai hoàng đế?"
"Đúng vậy, lẽ nào là có âm mưu gì?"
Nhẹ nhấp một ngụm trà, Vân vương suy nghĩ một chút, này xác thực có điểm lạ, bên trong không biết còn có uẩn khúc gì?
"Làm sao ngươi biết có âm mưu? Hay là do đã quen thói giở trò, thần kinh đã quen rồi?"
"Ngươi
——" Một ngụm trà bị nghẹn ở yết hầu, nuốt không trôi mà nhổ cũng không ra, "Ngươi mới làm trò! Nếu như không còn chuyện gì thì ta phải về trước, trời không còn sớm!"
"Ngươi muốn đi trước sao? Sao không cùng ta trò chuyện nhiều một chút, ta còn chưa thâm nhập tìm hiểu rõ ngươi đâu! Tỉ dụ như ngươi vì sao lại ở ma giáo? Còn có, ngươi tại sao có thể khống chế ma vật kia? Dược ma vật kia lần đầu tiên hạ cho ta ngươi từ đâu mà có? Vân vân.... ta còn có một đống lớn chuyện muốn hỏi đó!"
"Được rồi, ngày mai hỏi lại được chưa? Ta hiện tại thực sự có chút mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước đi! Nếu không thì ngươi theo ta về vương phủ cũng được!"
"Vậy cũng được, tiện nghi ngươi! Đây chính là vinh hạnh vô thượng của ngươi nha!"
Mộ Ti Vũ cũng không tiếp tục cự cãi, lập tức đứng lên, đương nhiên còn không quên uống nốt ngụm trà cuối cùng, sau đó mới vẻ mặt thỏa mãn lau miệng, chạy theo.
...
"Thật là không chỗ đi, ha hả, không nhà để về, thực thê lương ~ So với hát hí khúc còn khó coi hơn!"
Đi một chút lại dừng, dọc theo đường đi hết nhìn đông lại ngó tây, Hàn Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy mê man. Vừa nhấc đầu, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã đi tới trước đại môn Vân vương phủ.
"Thế nào lại đến nơi này?" Muốn tiến lên gõ cửa nhưng suy nghĩ một chút lại lui trở về, "Đã trễ thế này, Vân ca ca đại khái đã sớm ngủ!" Mà thôi, tạm thời ngồi ở chỗ này, chí ít còn có một mái hiên tránh gió.
Chậm rãi tựa lên vách đá trước cửa phủ, Hàn Nguyệt cảm thấy có chút mệt, mặt vùi vào hai cánh tay, ý thức chậm rãi chìm vào mộng đẹp, xa xa tựa hồ có thanh âm mơ hồ truyền đến
——
"Ai u, mỹ nhân, làm sao vậy, rời nhà trốn đi sao?"
Mơ mơ màng màng ngẩng đầu, hình như nghe được thanh âm quen thuộc, trước mắt không biết từ lúc nào có hai bóng người, một hắc y, một hồng y chói mắt, ánh mắt còn có chút không rõ, "Đỏ?" Trong ấn tượng chỉ có một người yêu màu đỏ, cũng chỉ có người đó mới có thể đem một thân hồng y đặc biệt làm cho diễm lệ như vậy.
Qua một lúc lâu, thấy Hàn Nguyệt không có phản ứng, bóng người màu đỏ cúi thắt lưng, "Thế nào, Hàn Nguyệt mỹ nhân, hoa tiền nguyệt hạ, lẻ loi một mình ở đây làm gì a?"
Nói xong còn ngả ngớn nâng cằm Hàn Nguyệt!
"Đăng đồ tử, ta
——"
Hàn Nguyệt triệt để thanh tỉnh, một tay gạt bàn tay chạm vào người, một tay khác hạ xuống một cái tát... nhưng bàn tay giơ lên giữa không trung đã bị người chặn đứng.
Người mặc hồng y vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, vẻ mặt bất ngờ nhìn người đột nhiên xuất hiện phía sau, "Cha
——"
Mộ Ti Vũ cao hứng nhào vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh làm nũng cọ cọ, "Thế nào tới nhanh như vậy?"
"Làm sao? Bé con còn chê ta mau! Ta đây đi về trước, mấy ngày nữa trở lại!"
"Không cần, ta chỉ biết cha đối ta là tốt nhất!"
Thỏa mãn ha hả cười, Mộ Ti Vũ đem thân thể chôn càng chặt hơn, giữa mùa hè, hai đại nam nhân ở trước mắt bao người công khai ôm ấp, tuy rằng công chúng ở đây chỉ có hai, hơn nữa cũng không ngại nóng chết.
"Ti Vũ, thật là ngươi, ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Hàn Nguyệt lúc này mới giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lúng ta lúng túng nhìn hai người trước mặt ôm cứng lấy nhau, ngón tay còn dùng lực kẹp cánh tay mình, "A, đau!"
"Đồ ngốc, ngươi mạnh tay như vậy đương nhiên đau!" Vân vương trong mắt hiện lên lo lắng trách cứ Hàn Nguyệt, "Đã trễ thế này, thế nào lại chạy tới đây ngủ? Nếu gặp chuyện nguy hiểm thì làm sao?"
"Chính là Hàn Nguyệt, thế nào, ngươi cùng Đào Vũ Hi cãi nhau?"
"Không
——
không có
——
Vân ca ca, hóa ra ngươi không ở trong phủ a!"
Vân vương liếc mắt nhìn Hàn Nguyệt, không có trả lời vấn đề mà lảng sang chuyện khác.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đi vào rồi nói sau, nửa đêm đứng đây, người khác nhìn thấy còn tưởng chúng ta bị thần kinh!"
"Ân
———"
Gật mạnh đầu, theo hắn đi vào Vân vương phủ.