Tiêu Kính ôn nhu vuốt ve tóc Tiêu Hiểu, trong mắt tràn đầy yêu thương, nhưng nữ nhân được hắn ôn nhu đối đãi lại chỉ một bộ si ngốc, một chút biểu tình cũng không có. Nếu như không phải bộ ngực kia đang phập phồng, rất có khả năng bị người ta cho là một hình nộm tinh xảo.
"Hiểu Hiểu, ngày hôm nay Mộ Tịch Thịnh dẫn Ti Vũ đi săn thú, bọn họ sẽ tới cánh rừng này, tất cả đều phát triển theo kế hoạch của ca ca, không lâu nữa, ca ca có thể giúp muội báo thù."
Nghe tới tên Mộ Tịch Thịnh, con mắt vốn đang dại ra đột nhiên ánh lên tia sáng kỳ dị, Tiêu Hiểu kích động đứng lên, biểu tình trên mặt cũng sinh động hơn.
"Biểu ca, biểu ca ——"
Nàng nỗ lực muốn giãy ra khỏi cái ôm chặt của Tiêu Kính, trong tâm tưởng của Tiêu Hiểu vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm có Mộ Tịch Thịnh mà thôi. Theo người đến xem bệnh nói, nàng chẳng qua là nữ tử vì yêu mà mê loạn đến phát điên, một nữ tử đáng thương.
"Được rồi, Hiểu Hiểu, không cần quá kích động, thân thể của muội không tốt, Mộ Tịch Thịnh lập tức sẽ tới thăm muội, muội phải ngoan ngoãn nghe lời, nha!"
Nhãn thần Tiêu Kính tối sầm lại, càng thêm ôm chặt muội muội trong lòng, dùng ngữ khí dỗ dành hài tử nhẹ giọng nỉ non.
"Ân, Hiểu Hiểu ngoan ngoãn nghe lời, biểu ca đến thăm Hiểu Hiểu!"
Rõ ràng là ngữ khí đáng yêu, nhưng vào tai Tiêu Kính lại là một phen đau lòng, tâm ý đối với Mộ Tịch Thịnh căm hận càng thêm sâu, hận không thể lột da, xẻ thịt, uống máu hắn.
...
"Được rồi, Vũ nhi, chúng ta không cần nói đến chuyện này nữa được không?"
Mộ Tịch Thịnh chỉ khi ở bên cạnh Mộ Ti Vũ mới có bộ dáng nhỏ nhẹ như thế, hắn lưu loát kéo xuống dây cương, để ngựa dừng ở cạnh dòng suối nhỏ giữa rừng, xoay người xuống ngựa. Sau đó bế Mộ Ti Vũ xuống.
Tùy ý buông ra cương ngựa, để ngựa tự do gặm cỏ, Mộ Tịch Thịnh nắm tay Mộ Ti Vũ đi đến bên cây đại thụ bên suối, ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Vì sao cha ghét nhắc tới mẫu thân vậy?"
Mộ Ti Vũ vẫn trầm mặc không nói đột nhiên mở miệng, không biết vì sao, ngày hôm nay nó phi thường bướng bỉnh muốn biết đáp án. Nó luôn là một hài tử biết nghe lời, chỉ cần là chuyện Mộ Tịch Thịnh không muốn nó làm nó sẽ không làm, nhưng mà ngày hôm nay, nó muốn được tùy hứng một lần. Nó ở trong lòng Mộ Tịch Thịnh có vị trí đặc biệt, Mộ Ti Vũ có thể cảm giác được qua sự bảo vệ cẩn thận cha dành cho nó, cho nên ỷ vào phần sủng nịch này, nó muốn tùy hứng một lần.
"Kia, Vũ nhi muốn biết cái gì?"
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt kiên định của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh có chút động dung, hắn cưỡng chế chán ghét ngày càng đậm trong lòng, ra vẻ không để ý hỏi.
"Ta —— Ta ——"
Mộ Ti Vũ nhất thời nghẹn lời, rốt cuộc là nó muốn biết cái gì? Nguyên lai nó căn bản không biết nó muốn biết cái gì.
"Được rồi, cha đem những gì cha biết nói hết cho Vũ nhi được không?"
Bất đắc dĩ nhìn tiểu nhân nhi nhụt chí, Mộ Tịch Thịnh không khỏi đau lòng. Nếu Vũ nhi muốn biết, vậy nói cho nó biết là được rồi, miễn cho nó nghe được chuyện của Tiêu Hiểu từ miệng người khác rồi sinh hiểu lầm, như vậy trái lại càng phiền phức.
"Thực sự?"
Mộ Ti Vũ có chút không tin, nó kinh ngạc mở cái miệng nhỏ, con mắt trợn thật to. Giây tiếp theo, cái miệng nhỏ nhắn đã bị nhiệt tình bắt được, kịch liệt hôn mυ"ŧ, hai cái lưỡi cuộn vào nhau, nước miếng giao hòa... Hơi thở nóng rực, hận không thể đem thân thể nhỏ bé của nó hòa tan.
Đợi đến khi bé con sắp không thể hô hấp, Mộ Tịch Thịnh mới lưu luyến buông ra khuôn miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, tiếp theo lại yêu thương ở khóe miệng Mộ Ti Vũ hôn hôn, sau đó đem tiểu thân thể hương nhuyễn toàn bộ ôm vào trong ngực.
Gió nhẹ nhàng thổi, không khí trong rừng rất mát mẻ, còn có thanh âm tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót vang vọng, rất tĩnh, rất thoải mái. Ngoại trừ tiếng hít thở của Mộ Ti Vũ thì không có thanh âm của người khác.
"Nương của ngươi là biểu muội của ta, tên gọi Tiêu Hiểu."
Ngữ khí đạm mạc như đang nói đến một người không có quan hệ gì với mình, lúc nói đến cái tên kia, Mộ Tịch Thịnh vô ý thức nhíu mi. Mộ Ti Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, nghe câu chuyện cũ nó kì thực không muốn biết nhưng vẫn cố ý hỏi tới.
"Phụ mẫu của bọn ta muốn chúng ta thành hôn nhưng cha cự tuyệt, sau đó nàng hạ dược cha, tiếp theo thì sinh ra ngươi. Cho nên cha rất không thích nương của ngươi, dẫn đến khi ngươi mới sinh ra cha cũng không thích, cho nên ngươi mới ở cùng với gia gia, còn nương ngươi thì thất tung, nhiều năm như vậy cũng không tìm được."
Đại khái đem sự tình thuật lại một chút, về phần đủ loại ân oán sâu nặng kia, Mộ Tịch Thịnh không muốn Mộ Ti Vũ biết, có lẽ là tại hắn sợ hãi, sợ Vũ nhi thấy mặt tàn khốc của hắn.
"Vậy tại sao —"
Mộ Ti Vũ có chút không hiểu, nếu cha căm hận mẫu thân như vậy, còn ghét lây sang mình, vì sao hiện tại lại sủng mình như thế, lẽ nào tất cả đều là giả sao?
"Đứa nhỏ ngốc!"
Mộ Tịch Thịnh biết Mộ Ti Vũ muốn nói cái gì, hắn sủng nịch sờ sờ cái đầu nhỏ tối ngày chỉ biết loạn tưởng kia, trong mắt là đau lòng, còn có yêu thương không nói nên lời.
"Cha đối tốt với Vũ nhi đương nhiên là chân tình a, Vũ nhi đáng giá để cha đối đãi như vậy. Mấy ngày qua, cha một mực hối hận, vì sao mười năm qua lại nhẫn tâm không đi thăm Vũ nhi, làm Vũ nhi cô độc như vậy. Vì sao không sớm một chút đưa Vũ nhi về bên cạnh mình, như vậy chúng ta mới không cách biệt lâu như thế..."
Tịch Viễn, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều như thế nào không, yêu đến không thể thở nổi nếu không có ngươi, xin lỗi, Tịch Viễn, luôn là ta làm ngươi thương tâm, ta rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể đem ngươi vĩnh viễn giữ ở bên cạnh ta.
Rất nhiều lời không thể nói ra khỏi miệng, Mộ Tịch Thịnh chỉ có thể lưu lại dưới đáy lòng, toàn bộ hối, toàn bộ hận, tất cả đều chôn dấu dưới đáy lòng, chỉ khi ở bên cạnh người kia, hắn mới có thể chân chính tìm lại bản thân.
"Thật vậy sao, cha? Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau được không?"
"Hảo, Vũ nhi, cha vĩnh viễn sẽ không ly khai ngươi, chỉ có ngươi, cha vĩnh viễn sẽ không buông tay. Ngày hôm nay còn muốn săn thú không?"
"Muốn, đương nhiên muốn!"
Mộ Ti Vũ vừa mới còn chìm đắm trong tâm tình bi thương nghe nói như thế, lập tức thanh tỉnh lại, thiếu chút nữa nó đã quên mục đích hôm nay cùng cha ra ngoài. Bởi vì có được cam đoan của Mộ Tịch Thịnh, nó không còn hoảng loạn, cha chỉ cần nó là tốt rồi, như vậy vĩnh viễn cùng cha ở một chỗ. Một loại cảm giác khó hiểu tại đáy lòng nó chậm rãi mọc rễ nảy mầm, ngọt ngào, ê ẩm, nhưng mà nó thích cảm giác đó.
"Hảo, chúng ta lập tức đi, ân!"
Quả nhiên, chỉ có nụ cười là thích hợp với bảo bối của hắn nhất.
...
Nhà trọ Vinh Hảo.
"Hoàng trưởng lão, chúng ta cứ như vậy trở về sao? Không nói Linh lạc, mà ngay cả thánh thú cũng không thỉnh trở về?"
A Linh không giải thích được, vì sao từ sau khi tới Mộ gia trang, trưởng lão lại muốn bọn họ cùng nhau hồi tộc, rõ ràng sự tình còn chưa làm xong, không phải sao?
"Được rồi, A Linh, trưởng lão tự có định đoạt, chúng ta chỉ cần vâng theo là được."
"Ta biết các ngươi rất bất mãn, nhưng chúng ta hiện tại phải hồi tộc. Ngày đó Mộ trang chủ kia bảo ta chuyển một câu nói cho thượng thần, chính là có lai lịch lớn, ta lập tức phải trở lại đem chuyện này bẩm báo thượng thần."
"Nói? Là câu "Bích lạc Tịch Viễn, Vô Hoa hiển thế" sao?"
Lạc suy nghĩ một chút, dò hỏi. Câu nói này rốt cục có gì đặc biệt, ngay cả Hoàng trưởng lão luôn luôn trầm ổn cũng bị động dung, xem ra thật không đơn giản.
"Đúng vậy, chuyện này liên quan đến một bí mật của tộc chúng ta, chỉ có lịch đại tộc trưởng
(tộc trưởng đương nhiệm)
cùng tứ đại trưởng lão biết. A Lạc, chờ ngươi kế nhiệm vị trí tộc trưởng sẽ được biết, hiện tại ta không thể nói cho các ngươi nghe."
"Vâng, trưởng lão, Linh, Lạc minh bạch."
"Như vậy là tốt rồi, cho nên chúng ta vẫn là mau chóng về tộc thôi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Về phần thánh thú, nếu như Mộ tiểu công tử kia thật sự là Linh lạc, chúng ta có thỉnh thánh thú cũng không trở về, một khi đã như vậy còn không bằng bán một cái nhân tình cho bọn họ."
Không hổ là một trong tứ đại trưởng lão, Hoàng trưởng lão một phen nói làm A Linh cùng Lạc vô pháp phản bác.
...
"Cha, bắn con kia, bắn con kia, bắn con thỏ kia."
Ngồi ở trên ngựa, Mộ Ti Vũ phi thường hưng phấn, đây là lần đầu tiên nó đi săn thú nhưng không hề có một điểm khϊếp nhược. Đối với động vật bọn họ bắn hạ, nó không phải không có động tình, nhưng là từ nhỏ tiếp nhận giáo huấn của Mộ Tuyệt Thiên làm nó minh bạch đạo lý cường giả vi tôn, có thể thương tiếc kẻ yếu hơn, nhưng có lúc không thể mang lòng dạ đàn bà.
Giáo dục của Mộ Tuyệt Thiên không thể nghi ngờ là thành công. Giang hồ là một chiến trường ăn thịt người, không có đạo lý ai đúng ai sai, chỉ cần ngươi so với người khác mạnh hơn, họ sẽ nghe lời ngươi, là người thừa kế tiếp theo của Mộ gia, cho dù còn bé, cũng phải hiểu đạo lý này.
Viễn Viễn nguyên bản đang an tĩnh nằm trong lòng Mộ Ti Vũ ngủ, đột nhiên nhảy ra khỏi ngực nó, lướt qua đầu ngựa, nhảy xuống, làm con ngựa bị kinh sợ, rất nhanh chạy vào sâu trong rừng.
"Viễn Viễn —"
Mộ Ti Vũ kinh ngạc hô to, Mộ Tịch Thịnh gian nan nắm chặt dây cương, mất thật lớn sức lực mới đem con ngựa bị chấn kinh làm cho bình tĩnh lại.
"Cha, Viễn Viễn, Viễn Viễn chạy mất rồi."
"Vũ nhi, không có việc gì, cha mang ngươi đi tìm, rất nhanh sẽ tìm được."
Mộ Tịch Thịnh an ủi nhi tử đang lo lắng, thúc ngựa, đi theo phương hướng Viễn Viễn biến mất, trong rừng đột nhiên lộ ra bầu không khí quỷ dị nhè nhẹ.