Trong tầng hầm biệt thự Prince, nơi này đã bị phù thủy biến thành phòng ma dược của mình.
Bởi vì Alan dù vừa tỉnh ngủ cũng lập tức chạy tới ‘thăm’ ‘Người yêu’ cách vách —— cái vạc nấu. Ngay cả chút thời gian vành tai và tóc mai chạm vào nhau buổi sáng cũng không có, cảnh này khiến ma cà rồng nào đó uống ngụm dấm chua cực lớn, sau khi kháng nghị mấy lần không có hiệu quả rốt cục dùng lý do ‘hoàn cảnh tầng hầm càng thích hợp luyện ma dược’ để dời phòng ma dược của phù thủy vào tầng hầm. Kết quả hoàn cảnh tầng hầm lại làm Alan nhớ tới căn hầm ở Hogwarts kiếp trước, dưới sự mừng rỡ nên vô cùng ủng hộ, lại bày thêm trong tầng hầm một cái giường lớn, thỉnh thoảng nấu một đêm. Ma cà rồng khóc không ra nước mắt, thầm mắng mình trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Giờ phút này trong tầng hầm ngọn đèn sáng trưng, một con sói khổng lồ trên bàn rõ ràng cho thấy bị hóa đá một mực cố định ở phía trên, đúng là cậu bé Jacob Quileute lần trước biến thân công kích Alan.
Nó bị Alan ‘Bắt cóc’ đến nơi này nửa tháng, may thay Alan mấy ngày nay một mực đều nghiên cứu chiếc nhẫn mượn ở chỗ Bella không rảnh phản ứng đến nó, nếu không thiếu niên người sói đáng thương rất có thể gặp phải vận mệnh bị giải phẫu nghiên cứu.
Ngày đó sau khi thấy Alan biến cậu bé người sói bằng kích cỡ con mèo nhỏ trở lại kích thước bình thường, rồi ếm bùa hóa đá giam lại coi như đối tượng nghiên cứu,
tộc trưởng ma cà rồng đã từng rất nghiêm túc nói cho cậu biết khế ước giữa ma cà rồng và người sói, đồng thời báo cho Alan tộc sói Quileute người đông thế mạnh mà lại cực kỳ đoàn kết, đừng nên mạo hiểm đắc tội một bộ tộc, nên thả Jacob đi.
Thả đối tượng nghiên cứu khó gặp như vậy?! Tuyệt không! Nếu ngày đó có thể bắt giữ ba ma cà rồng kia, phù thủy mắt đen thậm chí nghĩ muốn giải phẫu nghiên cứu ma cà rồng một phen.
Là người sói hay là ma cà rồng?
Sau khi Alan đưa ra điều kiện trao đổi, các ma cà rồng đều câm nín, bọn họ còn không có hảo tâm dùng bản thân thay thế người sói đến thỏa mãn hứng thú nghiên cứu giải phẫu của phù thủy.
Về phần người sói có mùi khó ngửi đối với ma cà rồng và các người sói khác của bộ tộc Quileute có thể theo mùi mà lần tới, Alan tung một ma pháp cách ly giải quyết vấn đề này thoải mái.
“Cỏ lệ cá…” ngữ điệu trầm thấp nhổ ra từ môi mỏng hơi căng, thiếu niên phù thủy mắt đen nhìn kỹ một chiếc nhẫn tạo hình cổ xưa trong dụng cụ thủy tinh ngâm trong nước thuốc.
Chiếc nhẫn này thật sự là một dụng cụ luyện kim tuyệt vời, có thể co ma lực trong cơ thể phù thủy lại rồi cất giữ, chủ nhân của nó nhất định là một thầy luyện kim vĩ đại!
“Đúng vậy, thưa ngài.” Một shota tuổi chừng mười một mười hai? Loli? Shota? Loli?
…
thật cẩn thận đưa lên một bó thảo dược màu hạt hồng đã được xử lý hoàn mỹ.
Một khuôn mặt đáng yêu như Thiên sứ, con ngươi màu đen như mắt mèo, tóc đen hơi ánh sắc rượu hồng… Cùng với… Cùng với… váy công chúa màu hồng phấn trên người!?
Báo tuần các, sinh vật ma pháp hiếm thấy, có trí tuệ cực cao. Bọn chúng có thể đối thoại với con người, thông hiểu ma pháp tinh thần, có số ít thậm chí còn có thể hóa thành hình người vào ban ngày, không sợ công kích vật lý cùng ma pháp thương tổn, muốn đối phó chúng chỉ có hai biện pháp: một là hai điểm trắng trên cổ là nơi mềm nhất toàn thân, hai là có thể ăn mòn làn da bọn chúng bằng… Sốt cà chua.
Sau Khi biết được Higuma có được các loại hình thái biến ảo, Esme, Rosalie cùng Alice ba nữ ma cà rồng mừng rỡ như tìm được con búp bê giải buồn khi nhàm chán, mỗi ngày mặc đồ này đồ nọ cho nó, hơn nữa các cô mặc cho Higuma đều là thứ như váy viền tơ, dây cột tóc, các loại giày cao gót. Higuma khóc không ra nước mắt, cho dù nó cuối cùng kiên trì đem hình người cố định thành một đứa bé trai cũng vẫn bị cưỡng ép bắt mặc một cái váy công chúa màu hồng phấn này đây.
Con báo đáng thương cũng không phải chưa phản kháng qua, thế nhưng chỉ cần nó có dấu hiệu muốn phản kháng, các nữ ma cà rồng đã bắt chẹp được điểm yếu của nó chỉ cần bâng quơ một câu “Sốt cà chua”, liền có thể trấn áp phản kháng của nó, hết thảy bất mãn đều tiêu tan trong vô hình.
Để tránh bị ba nữ ma cà rồng càng chơi càng hăng đùa đến chết, Higuma đành chịu đựng ánh mắt xoi mói cùng nọc độc bất cứ khi nào cũng có thể phun loạn của xà vương, nơm nớp lo sợ tự đề cử bản thân làm trợ thủ ma dược, để tránh né sự quấy rầy của ba nữ ma cà rồng.
Không thể không nói, thân là một ‘cụ già’ sống ở thời Trung Cổ, tri thức đối với ma dược của Higuma cũng rất phong phú, nhất là hai thế giới khác nhau dẫn đến tác dụng của một vài tài liệu có một chút chênh lệch, điều này mang đến cho Alan sự trợ giúp rất lớn. Đến tận đây, con báo bị nữ ma cà rồng tàn phá rốt cục chiếm được sự che chở của xà vương tầng hầm, được chấp thuận ở lại phòng ma dược trở thành trợ thủ giúp đỡ.
Đáng nhắc tới chính là, tuy tránh khỏi nữ ma cà rồng quấy rầy, nhưng Higuma lại khiến một thành viên khác của gia tộc Cullen hết sức bất mãn.
Là Edward – Cullen, đối với cái thằng nhãi mèo suốt ngày đứng bên cạnh Alan, thời gian còn lớn hơn cả mình, bị tính cách hẹp hòi của Alan ảnh hưởng, ma cà rồng đương nhiên sẽ giận chó đánh mèo lên người của nó.
Từ đó về sau, mỗi khi cùng dùng cơm, Edward luôn làm trò trước mặt Higuma uống một lọ nước cà chua, hoặc là yêu cầu Esme làm nhiều một ít thức ăn có dùng sốt cà chua, sau đó thưởng thức sắc mặt tái nhợt của đối phương.
——————————
Nước Đức, thôn trang nào đó dưới núi Cellto ( bịa), xuất hiện ba lữ khách kỳ quái.
Trong đó một người là thiếu niên mắt đen sắc mặt âm trầm đạm mạc, mười bảy mười tám tuổi lại mang đến cho người ta cảm giác trưởng thành tang thương xa xăm, ánh mắt sắc bén hơn xa bạn cùng lứa giống như một thanh kiếm sắc tuốt ra khỏi vỏ.
Một người là thiếu niên tóc nâu không xê xích cậu kia bao nhiêu, dáng người thon dài nhưng không mất kiện mỹ, khuôn mặt tuấn mỹ không thuộc về nhân gian, hắn đón ánh mặt trời sáng lạn, khóe mắt thỉnh thoảng quét qua thiếu niên mắt đen, trong đó có sự dịu dàng không cách nào ngăn lại.
Đúng vậy, ánh mặt trời! Nhờ ma dược mà Alan ban tặng, một loại thuốc mỡ chống nắng kiểu mới cộng thêm bùa xem nhẹ của phù thủy gần như làm các ma cà rồng gia tộc Cullen mừng rỡ đến bật khóc.
Quang minh chánh đại tiêu sái dưới ánh mặt trời sáng chói, là chuyện bao nhiêu ma cà rồng tha thiết ước mơ a. Các học sinh trường trung học Forks rất nhanh phát hiện, những ngày trời trong hiếm thấy xuất hiện tại Forks, gia đình Cullen đều xin nghỉ đi bộ đường xa lại không bỏ qua ánh sáng hiếm hoi trong thị trấn, còn có thể vui sướиɠ chào hỏi bọn họ.
Còn có một cậu bé xinh đẹp chỉ có mười một mười hai tuổi, khuôn mặt non nớt của nó ngắm nhìn ngọn núi cao trước mắt, tuy thời gian ngàn năm đã làm cảnh sắc thay đổi, nhưng vẫn kích động đến lệ nóng doanh tròng!(chảy nước mắt vui mừng)
“Có lẽ hai người có thể rũ lòng từ bi nói cho tôi biết!” phù thủy mắt đen bất mãn trừng mắt nhìn cái tên giơ cánh tay mình lên ánh mặt trời rồi lật qua lật lại nhìn; cùng thằng nhóc vẻ mặt rưng rưng như muốn bật khóc kia, run rẩy phun nọc độc: “Một cặp: khổng tước ma cà rồng tự kỉ cùng tiểu quỷ bị ngược đãi khi dễ đang khóc sẽ khiến cho người ta chú ý, mấy người đang kêu gọi sứ giả chính nghĩa tiến đến cứu những kẻ bị lừa bán đi sao?”
Chết tiệt, cái con mèo nhãi kia coi như bỏ đi. Còn con dơi ma cà rồng chết tiệt này có cần bộc lộ bộ dạng như chưa bao giờ được mặt trời phơi qua như vậy không? Dưới ánh mặt trời mặc chiếc quần lộ ra phía dưới đầu gối cùng áo sơmi ngắn tay lộ ra cả cánh tay, vạt áo còn kéo ra đến vị trí xương quai xanh! Chẳng lẽ hắn không biết trên đường đi không biết có bao nhiêu đàn bà con gái hoặc sáng hoặc tối rình coi sao?
Cứ như đồ vật của mình bị người ta thèm khát vậy, chẳng thoải mái chút nào, ngữ khí Alan có vẻ rất tồi tệ.
Đáng thương Edward đương nhiên nhìn không ra lời độc thoại nội tâm của phù thủy, nếu không hắn nhất định lập tức bao vây bản thân lại thật kín không còn chút khe hở, đồng thời trắng trợn ném bom bên tai phù thủy ’những lời đường mật’, như là: ‘Tôi chỉ thuộc về một mình cậu.’ ‘ mỗi tấc trên thân thể tôi đều hận không thể đóng dấu mang tên cậu.’ … v.v.v các loại lời nói. Đương nhiên hắn cần gánh chịu hậu quả phù thủy thẹn quá hoá giận, tỷ như lượng lớn ma dược cùng nguyền rủa trả thù.
“Thực xin lỗi, ngài Alan.” Higuma hơi run rẩy kích động: “Em chỉ là… Ngài biết đấy, suốt ngàn năm, cuối cùng em cũng về tới nơi trước kia sống cùng chủ nhân. Nghĩ đến lập tức có thể trở lại tòa thành của chủ nhân, em thật sự quá kích động.”
Ta làm sao biết chứ! Alan hung hăng trừng nó một cái, không đếm xỉa nước trong đáy mắt nó, lấy ra một lọ sốt cà chua nhoáng một cái nói: “Như vậy với tâm trạng thương nhớ cố hương của mình, mi có thể cảm phiền xê dịch hai cái chân tôn quý của mi, dẫn đường cho chúng ta hay không.”
“Vâng thưa ngài.” Higuma giật mình một cái, nhanh chóng lau khô nước mắt sắp tràn ra khỏi mi.
Từ nửa tháng trước, sau khi gặp được ma cà rồng gia tộc Volturi đến từ Italy, Alan luôn có một loại cảm giác không yên. Nhưng nửa tháng trôi qua, Alan bận về việc.. Nghiên cứu ma pháp trận trong chiếc nhẫn cùng chế một ít ma dược mới có thể dùng được, hơn nữa, Alice cũng không thể biết trước cái gì, loại cảm giác tim đập nhanh bị cậu đè xuống.
Trong nửa tháng này, ngoại trừ ngày Bella xuất viện cậu từ chối không qua nhà Charlie một chuyến ra thì thật sự không rời khỏi tầng hầm một bước, trường đã nghỉ rồi. Về phần chuyện tiền tộc trưởng Quileute, Billy – Black
phát động tộc nhân tìm kiếm con ông tự nhiên cũng không biết.
Ông Billy không phải không hoài nghi gia đình ma cà rồng tại vùng ngoại ô thị trấn, nhưng gia đình Cullen trước sau như một tuân thủ bổn phận, xưa nay không làm việc xấu, cũng không suy nghĩ nhiều.
Không sai, gia đình ma cà rồng xác thực sẽ không tùy tiện tổn thương con ông, nhưng không có nghĩa là phù thủy sinh hoạt chung cùng họ sẽ không.
Cậu bé người sói đáng thương đến nay vẫn bị hóa đá nhốt vào tầng hầm biệt thự, khi Alan từ tòa thành phù thủy trở về, đợi chờ nó, sẽ là vận mệnh như thế nào…
Theo Higuma khai báo, chủ nhân của nó sinh hoạt trong một núi ở nước Đức xa xôi vào thời Trung Cổ.
Bởi vì tòa thành của vị phù thủy kia vận dụng ma pháp không gian cực kỳ cường đại đang trong trạng thái bị phong ấn, cho nên dù trải qua ngàn năm, chỉ cần địa thế không trải qua thay đổi mang tính hủy diệt, tòa thành kia đều có thể bảo trì bất diệt.
Đi vào một khe núi tương đối vắng vẻ, nơi này cũng không có người nào ở lại, Alan thi triển vài cái ma pháp, thậm chí điều tra
thấy trong không gian có dấu vết ma pháp giống như loài bùa khu trừ Muggle như có như không.
Chính là chỗ này! trong mắt hầm xà vương phát ra hào quang cuồng nhiệt,
tòa thành còn sót lại của phù thủy ngàn năm trước, cả phòng nguyên liệu ma dược, mật thất chất đầy sách…
Của ta! Đều là của ta! Hầm xà vương trong lòng không tiếng động hò hét!
Khi hoàng hôn dần thay thế ban ngày, cả bầu trời đều vung đầy lưu hà sáng lạn, Alan bố trí bùa khu trừ Muggle phạm vi lớn chung quanh khe núi!
Lấy ra chiếc nhẫn được bảo quản tốt trong ngực, Alan vẽ một ma pháp trận phức tạp dưới chân.
Đầu ngón tay dâng lên một vòng ánh sáng trắng muốt, trên mặt nhẫn cổ xưa bỗng nhiên tách ra ánh sáng lục sắc hòa vào làm một.
Miệng bắt đầu niệm chú ngữ phức tạp, qua một lúc giữa không trung phía trước liền kéo dài, mở ra một cánh cửa ánh sáng.
Không khí bành trướng bắt đầu chảy lộn xộn trong không gian, một sức mạnh vô cùng khổng lồ tuôn ra từ chiếc nhẫn trong tay Alan.
Không gian hư vô ban đầu lúc này có hào quang lúc tụ lúc tán, cuồn cuộn lao nhanh! Phảng phất có một quyền năng vô hình, tàn phá bừa bãi trong hư không!
Cánh cửa ánh sáng bỗng nhiên vỡ vụn, sau đó một tòa nhà xuất hiện trước mặt bọn họ.
——————————
“Cái nơi này… Chính là tòa thành như lời mi nói!” tâm tình nhiệt tình ban đầu của Alan trong nháy mắt lạnh lẽo toàn bộ, ngữ điệu u ám có xu hướng chọn người mà cắn.
“Cái này… Cái này…” Higuma lắp bắp bắt đầu vặn xoắn ngón tay, lúc trước nó vì bảo vệ tánh mạng mới lừa Alan nói trong này có tòa thành, đây chẳng qua chỉ là một kế tạm thời thích ứng mà thôi, không lâu sau nó liền hối hận.
Lúc trước tự đề cử mình làm trợ thủ cho Alan, một là thật sự vì tránh ba nữ ma cà rồng kia tàn phá; hai là chứng minh cho Alan thấy mình vẫn có chỗ hữu dụng, hi vọng sau khi ngài ấy biết được chân tướng có thể hạ thủ lưu tình, đừng dưới cơn giận dữ trực tiếp chôn nó trong sốt cà chua.
Một căn nhà không lớn, từ nơi gần mà xem, căn nhà này cực kỳ rách nát, lại mang phong cách nhà đá cẩu thả ở quê thời Trung Cổ, mặt tường dơ bẩn, cửa sổ đầy lỗ thủng, cạnh cửa còn đóng một chuỗi dơi phơi khô, cảm tạ ma pháp phù thủy, đây tuyệt đối là tiêu bản thời Trung Cổ ngàn năm trước. Đôi cánh khô quắt còn hơi hơi tỏa ra mùi lạ, răng nanh dữ tợn lộ ra bên ngoài.
Mặc dù ba tên trong đây đều là ‘Phi nhân loại’, mà rừng rậm chung quanh và gian nhà âm u thành công kiến tạo nên không khí khủng bố của nhà ma gió lạnh quạnh hiu, lại làm sắc mặt họ đều khó coi.