Khi Thích Tư khôi phục được ý thức chỉ cảm thấy cả người đau đớn vô cùng, toàn thân lại vô lực, nằm hồi lâu cậu mới có thể miễn cưỡng mở mắt được.
Trên đầu là trần nhà cũ kỹ, trong phòng trống rỗng không có đồ nội thất gì, Thích Tư mờ mịt nhận ra đây không phải phòng của mình.
Tuy nhà của Thích Tư không phải nhà giàu có gì nhưng là phòng ngủ của cậu cũng không phải trống không đến như này.
Khi Thích Tư chuẩn bị ngồi dậy cửa phòng đột ngột mở ra.
“Tạ ơn trời, Youjia con rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Một người phụ nữ trung niên vui mừng đi vào.
Thích Tư khi nghe tên Youjia trong đầu đột nhiên hiện ra vô số ký ức, chúng nó cùng nhau nhồi nhét vào đầu cậu khiến cậu đau đầu như búa bổ, Thích Tư vì không chịu nổi nên lại bất tỉnh một lần nữa.
Thích Tư không biết mình ngủ bao lâu, nhưng cậu có một giấc mơ rất dài: Trong giấc mơ có một thiếu niên tên là Shimizu Youjia vẫn luôn xuất hiện. Cậu ấy có được một gia đình hạnh phúc, có ba yêu mẹ thương, cuộc sống vô âu vô lo. Cuộc sống hạnh phúc ấy vẫn kéo dài đến khi cậu được 16 tuổi.
Gia đình Youjia có mở một shop chuyên buôn bán các loại vật nuôi, cho nên ba mẹ cậu cần phải nhập hàng định kỳ mà hàng hóa cần nhập chính là trứng Pokémon.
Lần nhập hàng cách đây một tuần không may cha mẹ cậu gặp phải tai nạn giao thông trên đường trở về nên song song qua đời. Bởi vì chịu không nổi đả kích cậu nhất thời luẩn quẩn trong lòng lựa chọn nhảy sông tự sát.
Giấc mơ đến đây kết thúc, Thích Tư ý thức được đây không phải là mơ mà là ký ức của cơ thể này. Cậu xuyên qua, lại còn xuyên đến thế giới Pokémon.
Thích Tư giãy giụa ngồi dậy nhìn đến mép giường còn nằm một người phụ nữ trung niên.
Thích Tư vừa cử động đã đánh thức bà ấy, người phụ nữ mơ mơ màng màng mở mắt khi nhìn thấy Thích Tư ngồi dậy, nàng vui vẻ nói: “Youjia, con tỉnh rồi, cám ơn trời đất, nếu con xảy ra chuyện gì, cô biết ăn nói như thế nào với ba mẹ con.” Người phụ nữ vừa nói chuyện vừa lau nước mắt.
Thích Tư, hoặc là nói hiện tại là Shimizu Youjia, từ trong trí nhớ đã biết thân phận người phụ nữ này. Bà là em gái ruột của ba Youjia cũng chính cô ruột của Youjia tên là Mieko.
Mieko thấy Youjia vẫn luôn nhìn mình nên cho rằng cậu vẫn còn chìm đắm trong bi thương khi cha mẹ mất, cậu vẫn không thể thoát khỏi nỗi đau này. Cũng phải ngay cả bà cũng có chút không chịu được, đó cũng là anh ruột và chị dâu của bà.
“Youjia, con có đói bụng không? Cô có nấu cháo cho con đây.”
Mieko nói chưa dứt lời, bụng Youjia khi nghe đến thức ăn liền vang lên. Nghe được bụng Youjia phát ra thanh âm Mieko nhịn không được nở nụ cười, Youjia cũng bị thanh âm bất thình lình làm cho xấu hổ đến đỏ cả mặt.
Mieko xoa xoa nước mắt, từ bên cạnh bàn bưng tới một chén cháo đưa cho Youjia.
“Đây, con ăn đi kẻo nguội.”
Lúc này, Youjia không biết nên nói cái gì cũng không biết ở chung cùng Mieko như thế nào. Đối mặt với người phụ nữ đang quan tâm mình Youjia vừa cảm thấy quen thuộc lại vừa xa lạ.
Mieko nhìn Youjia yên lặng ăn cháo, nói:
“Con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu phải nghỉ ngơi cho tốt, những việc khác không cần để ý, cũng không cần lại làm việc ngốc, biết không?”
Youjia ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó lại nằm xuống.
“Con ngủ đi, buổi tối cô sẽ dẫn theo em gái tới thăm con.” Mieko cấp Youjia dịch dịch góc chăn, bưng chén không ra khỏi phòng.
Nhìn Mieko rời đi, hai mắt Youjia vô thần mà nhìn trần nhà, trong đầu cậu đang chải vuốt lại các thông tin từ giấc mơ.
Thân thể này mới 16 tuổi, dựa theo quy định thế giới này, cậu vừa đủ tuổi thành niên. Cha mẹ đã qua đời ở một tuần trước, lúc ấy do bi thương quá độ nên Youjia cứ sống trong mơ màng ngay cả tang sự của cha mẹ đều là do một tay cô Mieko lo lắng.
Mieko đã kết hôn, chồng của cô là một nhân viên văn phòng, cả hai có một đứa con gái rất là đáng yêu, sinh hoạt của họ thực đơn giản mà lại hạnh phúc. Một nhà bọn họ là thân nhân cuối cùng mà Youjia có được.
Youjia tự sát ở ngày hôm qua. Do cảm tình của Youjia cùng cha mẹ rất tốt, Youjia rất yêu cha mẹ của mình, cha mẹ Youjia cũng rất yêu cậu, đáng ra là một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn nhưng tất cả đều bị phá hủy bởi tai nạn giao thông.
Youjia vẫn luôn sống mơ màng, ngày hôm qua khi ngồi ở bờ sông phát ngốc trong nhất thời luẩn quẩn trong lòng Youjia liền nhảy sông. May mắn, hàng xóm cách sân thấy được Youjia ở trong nước giãy giụa mới có thể cứu cậu.
Youjia nghĩ thầm: Youjia phản xạ hình cung cũng thật dài, cha mẹ qua đời đã một tuần mới nhớ tới tự sát.
Youjia cũng không nghĩ tới, cuộc sống bình phàm 28 năm qua của cậu còn có thể gặp được nhân sinh chuyển biến (thay đổi cả cuộc đời). Youjia chính là bởi vì công tác mệt mỏi nên nằm trên bàn làm việc ngủ một giấc, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà xuyên qua.
Từ trong trí nhớ, Youjia biết được nơi này thuộc vê thị trấn Verdanturf (Verdanturf Town) nằm trong khu vực của Hoenn.
Khu vực Hoenn có nhiều núi lửa, khí hậu tương đối nóng bức. Verdanturf Town ở gần trung tâm của Hoenn nên sẽ không bởi vì hướng gió mà gặp phải tro núi lửa nên không khí nơi này tương đối tươi mát, là một thị trấn thập phần mỹ lệ, đối với người thân thể suy yếu tới nói là một nơi nghĩ dưỡng không tồi. Trấn nhỏ được phủ bởi một màu xanh của cây cối tuy so ra kém những thành phố lớn khác của Hoenn nhưng vẫn thực phồn vinh.
Nhưng Youjia từ bé đến giờ vẫn chưa ra khỏi Verdanturf Town, cho nên đối bên ngoài thế giới cũng không có nhiều hiểu biết. Youjia cứ như vậy một bên tự hỏi, một bên chải vuốt tin tức trong đầu.
Đại khái là bệnh nặng mới khỏi nên không bao lâu Youjia liền cảm thấy mỏi mệt, nên không bao lâu cậu lại ngủ.
Buổi tối, quả nhiên Mieko mang theo em họ của Youjia tới. Em họ của Youjia tên là Luna, năm nay mới 6 tuổi, nhìn rất hoạt bát đáng yêu. Có thể thấy quan hệ của hai người cũng rất tốt, vừa tới liền quấn lấy Youjia nói chuyện.
Nhưng do cơ thể Youjia vẫn còn suy yếu nên nói không được nói mấy câu lại mơ màng muốn ngủ. Mieko làm cho Youjia một chút thức ăn, rồi đem con gái hiếu động dính người lôi đi.
Trước khi đi, Mieko nói cho Youjia buổi sáng ngày mai sẽ lại đến đây.
Nhà của Mieko tuy không phải hàng xóm của Youjia gia nhưng cũng rất gần, đi vài bước là đến.