Chương 23: Kinh ngạc tới rớt cằm

“Kiệt Tử, Kiệt Tử, tỉnh lại đi! Sắp lên lớp rồi. Sáng hôm nay còn là tiết của thầy Hoa, đừng ngủ nữa! Nếu còn không đi thì sẽ trễ mất!”

“Cái gì? Lại là tiết của thầy Hoa?”, Tần Kiệt bật dậy như mèo bị giẫm phải đuôi.

Anh giống như người xung phong ra trận, đánh răng súc miệng xong liền cùng Trương Lâu béo, Khương Tiểu Nha , còn có Vương Tinh chạy tới tòa nhà dạy học.

Mặc dù mới là tảng sáng nhưng bây giờ vẫn là mùa hè, sáng sớm tinh mơ vẫn rất oi bức, trang phục mà sinh viên trong khuôn viên trường mặc đều rất mát mẻ.

Nhiều nữ sinh mặc váy rất ngắn làm lộ ra đôi chân dài trắng nõn thu hút vô số ánh mắt của các nam sinh.

Song Tần Kiệt lại không có tâm tư nào để dừng lại thưởng thức.

Anh và nhóm bạn cùng phòng ký túc xá chạy thật nhanh trong khuôn viên trường, khi đến được tòa nhà dạy học thì còn ba phút trước khi vào lớp, họ lúc này mới thả chậm bước đi.

Dọc theo đường đi không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tần Kiệt.

“Nhìn đi. Đây chính là Tần Kiệt bị thầy Hoa điểm danh phê bình ngày hôm qua! Mới khai giảng được hai tuần đã bắt đầu trốn học!”

“Hôm nay lại là tiết của thầy Hoa, cậu nói xem thầy Hoa sẽ trị cậu ta thế nào?”

“Còn phải nói sao? Với tính khí của thầy Hoa, chắc chắn sẽ hung ác phê bình cậu ta trước mặt toàn khoa!”

"Đi mau, mau tìm một chỗ chờ xem kịch hay!”

Nghe được tiếng xì xào của những bạn học xung quanh, Tần Kiệt cau mày có chút buồn phiền.

Anh đã cân nhắc cả một đêm qua cũng không nghĩ ra lấy một cách có thể thuyết phục thầy Hoa.

Một hồi nữa phải làm thế nào đây?

“Kiệt Tử, đừng quan tâm tới họ, chạy nhanh chút đi, mau tìm một chỗ ngồi tốt!”, Trương Lâu béo quay đầu vẫy tay với anh.

Trương Lâu béo giống như bất thình lình phát hiện ra một lục địa mới, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc.

“Trời ạ! Kiệt Tử, sách giáo khoa của cậu đâu?”

“Sách giáo khoa?”, Tần Kiệt ngớ ra, vỗ mạnh vào đầu mình một cái: “Xong rồi, vừa rồi vội vàng muốn kịp giờ nên quên mang theo rồi!”

“Cậu được đấy!”, Trương Lâu béo không thể không giơ ngón tay cái: “Làm gì bây giờ? Lát nữa đừng dùng của tôi đó nha”.

“Bỏ đi, không mang thì thôi, vào đi rồi nói!”, Tần Kiệt đáp, chỉ vào đầu mình: “Lại nói lớp tài vụ kế toán này, có cái này là được rồi, sách giáo khoa có hay không cũng không cần phải căng thẳng!”

“Này này này. Kiệt Tử, chém gió cũng không ai chém như cậu. Lớp tài vụ kế toán của thầy Hoa, cậu lại không phải không biết người bảo thủ như thầy ấy khó đối phó như thế nào!”

“Hôm qua cậu trốn tiết của thầy ấy, thấy ấy đã rất khó chịu rồi. Hôm nay cậu lại không mang theo sách, thầy ấy mà phát khùng thì học kỳ này cậu sẽ bị đình chỉ đấy! Nhanh, nhanh quay về lấy sách đi!”

Tên báo Trương Lâu vừa nói vừa đẩy Tần Kiệt trở về ký túc xá.

Nhưng.

Cộp cộp cộp!

Lúc này một tiếng bước chân quen thuộc đột nhiên vang lên.

Những sinh viên đang xì xào xung quanh giống như nhìn thấy quỷ, thoáng chốc đều im bặt mà khép lại miệng, vội vội vàng vàng chạy vào phòng học lớn.

“Thầy, thầy...”, Trương Lâu béo mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không thốt ra lời, giống như đang ăn cơm lại bị một chiếc xương cá mắc ở cổ họng vậy.

Tần Kiệt vô thức quay đầu liếc nhìn.

Nét mặt đột ngột thay đổi.

Thầy Hoa không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

“Tần Kiệt, tên nhóc cậu đúng là có năng lực. Hôm qua không lên lớp, hôm nay ngay cả sách giáo khoa cũng không mang theo!”, thầy Hoa đi tới, trầm giọng nói.

“Ha ha!”, Tần Kiệt gãi đầu, lúng túng đáp: “Thầy Hoa, thực ra em...”

“Em cái gì mà em? Nhanh đứng ở cửa phòng học cho tôi, lúc nào tôi cho cậu vào thì mới được vào”, thầy Hoa tức giận gầm lên.

Tần Kiệt: “...”

Chỉ đành vội vã chạy nhanh về phía phòng học lớn cùng Trương Lâu béo.

"Nhanh nhanh nhanh! Cái tên hôm qua bị thầy Hoa phê bình vì nghỉ học đến rồi!"

“Oa, thật là cậu à Tần Kiệt, cậu khá đấy. Cả khoa bây giờ đều biết tới cậu rồi!”

Vô số bạn học trong phòng học nhìn Tần Kiệt mà cười lạnh.

Chỉ có hai cô gái cau mày có vẻ hơi lo lắng.

Một người là Ôn Thanh Thanh.

Người còn lại là Tần Tuyết.

Tài vụ kế toán là một lớp học lớn, có hàng trăm sinh viên cùng tham gia học.

Giáo sư Hoa với tư cách là giáo sư của bộ môn này, nổi tiếng là một giảng viên nghiêm khắc của Đại Học Hồ, đồng thời cũng là một nhân vật đức cao vọng trọng trong trường.

Những sinh viên mà ông đào tạo ra, không ít người đạt được thành tựu, trong giới của mình ít nhiều cũng có chút danh tiếng.

Người này, giảng dạy không chỉ là để đối phó, mà ông càng chú trọng tới giáo dục con người và tài hoa.

Chỉ cần là tiết của ông, bất kể bạn là ai cũng nhất định phải có mặt.

Trừ khi bạn mắc bệnh nặng, có giấy xác nhận của bệnh viện trường.

Nếu không sinh viên bị điểm danh mà vắng mặt, nhẹ thì viết bản kiểm điểm, nặng thì trực tiếp đình chỉ không cần phải thương lượng.

Cho dù là thi bù, độ khó của đề bài cũng sánh ngang với mức độ địa ngục.

Những người ngày thường không chú tâm đến việc học thì tỷ lệ vượt qua bài kiểm tra bổ sung tương đương với không.

Ring Ring Ring!

Chuông vào lớp vang lên.

Cả phòng học được thiết kế theo dạng bậc thang lớn như vậy đã ngồi kín sinh viên.

Như thường lệ, thầy Hoa bắt đầu điểm danh ngẫu nhiên.

Sau đó là vào tiết học.

Nhưng hôm nay.

Sau khi điểm danh xong, ông lại không vội vàng giảng bài.

Mà chỉ tay vào Tần Kiệt đang đứng ở cửa lớp, nói: “Bạn học Tần Kiệt này, có lẽ các bạn đều biết!”

“Hôm qua cậu ta vắng mặt không lý do, hôm nay tôi còn nghĩ rằng cậu ta sẽ lấy làm xấu hổ mà thay đổi. Nhưng không ngờ cậu ta đến lớp với hai bàn tay trắng, ngay cả sách giáo khoa cũng không mang”.

“Loại sinh viên như cậu ta, học đại học còn không bằng đừng học. Tại sao? Bởi vì đó chính là lãng phí tiền bạc của bố mẹ, không xứng với sự kỳ vọng của họ...”

“Nhưng, tôi không phải là không cho cậu ta cơ hội. Tần Kiệt, xét thấy bố mẹ cậu không dễ dàng gì cho cậu được đi học, hôm nay tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Tôi cho cậu ba câu hỏi, cũng không quá khó đâu!”

“Chỉ cần cậu có thể trả lời đúng toàn bộ. Tôi không chỉ không làm khó cậu nữa, mà còn miễn bỏ chương trình học học kỳ này của cậu, trực tiếp cho cậu qua môn!”

Soạt!

Sinh viên toàn khoa ồ lên.

Trả lời đúng ba câu hỏi, chương trình học của kỳ này liền có thể không cần lên lớp nữa, sức hấp dẫn quá lớn.

Nhất thời, ánh mặt của sinh viên toàn khoa đều hướng về phía Tần Kiệt.

Tần Kiệt lại tưởng rằng anh đang nằm mơ.

Anh có chút bối rối.

Lắc lắc đầu.

Quả thật là không nhìn nhầm.

Trong lòng nhảy nhót.

Kiếp trước, mặc dù anh 35 tuổi mới lăn lộn tới cái ghế giám đốc tài chính.

Nhưng xét cho cùng đó cũng là chức giám đốc tài chính của công ty ByteDance.

Làm cái khác có lẽ không được.

Nhưng tài chính.

Đây không phải là dễ như ăn bánh sao.

Đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!

Đang sầu não không biết phải thuyết phục thầy Hoa như thế nào.

Thầy Hoa làm việc này

Quá tuyệt vời.

Nếu không phải không muốn mình bị bại lộ, anh lúc này ắt hẳn rất muốn nói với thầy Hoa rằng, thầy Hoa, thầy Hoa em yêu thầy, giống như chuột yêu gạo vậy.

“Còn ngây người ở đó làm gì? Nhanh vào đây đợi! Tôi lập tức muốn đưa ra đề bài thứ nhất rồi. Nhìn cho kỹ!”

“Ồ, thưa thầy được ạ!”

Sột soạt!

Thầy Hoa bắt đầu viết đề bài lên trên bảng đen.

Cả phòng học lặng thinh, mọi người đều chăm chú nhìn lên bảng.

Rất nhanh thầy Hoa đã viết xong đề thứ nhất.

Khi một chữ cuối cùng được viết xuống.

Sinh viên toàn khoa lại náo động.

Nhìn Tần Kiệt giống như đang nhìn một tên ăn mày xin cơm bên đường, tất cả đều là ánh mắt đồng tình.

Bởi đề thứ nhất mà thầy Hoa đưa ra, vậy mà lại là một bảng cân đối kế toán.

Nội dung của phần này vừa vặn được học vào tuần trước.

Rất nhiều sinh viên còn chưa hình dung được.

Thấy bảng biểu chi chít còn dày đặc các loại số liệu mà cảm thấy đau đầu.

Tần Kiệt có thể giải được ư?

Lúc này Tần Kiệt cầm lấy phấn trong tay thầy Hoa, sau khi đọc xong tiêu đề một lần liền giơ tay viết lên bảng đen:

Tổng nợ phải trả = 349958.

……

Hệ số vốn chủ sở hữu=1.70.

Sau đó anh đặt viên phấn lên bàn và đứng yên ở bên cạnh.

Hàng trăm sinh viên trong khoa kinh ngạc tới độ cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Mà thầy Hoa sau khi xem đầu gần như nổ tung.

“Đợi đã!”

----------------------------