Chương 10: Ông chủ trung niên tức đến phát điên.

“Cậu là ai chứ? Tôi dạy dỗ nhân viên của mình, liên quan gì đến cậu?”, ông chủ trung niên nghe thấy Tần Kiệt nói như vậy, lập tức nghiêng đầu mắng hét Tần Kiệt.

Tần Kiệt nghe xong, cau mày nói: “Tôi là bạn học của cô ấy. Ông nói xem, có liên quan đến tôi hay không?”

“À, hóa ra là bạn học. Vậy thì sao? Ôn Thanh Thanh làm bẩn bộ quần áo thể thao và đôi giày Nike tôi vừa mới mua. Còn làm cho tôi chịu tổn thất, chậm trễ thời gian của khách hàng. Lẽ nào như vậy là xong sao?”

Ông chủ trung niên hét lên chất vấn.

“Tôi vừa mới nói rồi, không phải chỉ là vấn đề tiền thôi sao, có chuyện gì to tát chứ. Cần phải hung hăng như vậy hay không? Ông chưa từng nghe qua chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền à?”, Tần Kiệt thản nhiên nói.

“Nghe ý của cậu, cậu muốn trả thay cô ta đúng chứ?”, ông chủ trung niên trừng mắt nhìn Tần Kiệt.

“Không sai. Tôi trả thay cô ấy, ông nói con số đi!”, Tần Kiệt nói.

“A?”, Ôn Thanh Thanh không ngờ rằng Tần Kiệt thế mà lại giúp cô, đột nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.

“Được, đấy là cậu nói đấy nhé. Đừng kêu là tôi lừa gạt tống tiền cậu.”, ông chủ trung niên nói: “Nguyên bộ Nike mất 1,6 ngàn tệ, súp 500 tệ, phí tổn thời gian của khách hàng 100 tệ, cậu đưa cho tôi 2,2 ngàn tệ đi.”

“Nhưng tôi thấy cậu ăn mặc chẳng ra làm sao cả, chắc là điều kiện gia đình cũng không được tốt cho lắm? Cậu xác định có thể trả được chứ?”

Tần Kiệt mỉm cười: “Ông chủ, mọi người đều là người phải ra ngoài bươn chải. Lời này của ông khó nghe quá đi. Nếu tôi trả được, thì ông mất cái gì?”

“Tôi không tin!”, ông chủ trung niên xua xua tay.

“Tôi nói nếu tôi có thể trả được, ông mất cái gì?”, Tần Kiệt lặp lại.

“Cậu…”, ông chủ trung niên cảm nhận được ánh mắt dò xét của những người xung quanh, chỉ vào Tần Kiệt: “Được. Chỉ cần cậu lấy được ra ngần ấy tiền, tôi sẽ xin lỗi Ôn Thanh Thanh trước mặt mọi người. Được chứ? Nhưng cậu có lấy ra được không?”

“Ông chủ, ban nãy cậu ta ăn cơm ở nhà hàng chúng ta loại hơn 100 tệ đó!”, một nhân viên nhà hàng chạy đến xum xoe, ra vẻ nịnh bợ.

“Ồ? Thật sao?”, ông chủ trung niên mỉm cười, nhìn vào ánh mắt Tần Kiệt, trong mắt tràn đầy ý đùa cợt.

Nhà hàng của ông ta, ở phố Đọa Lạc nổi tiếng đắt đỏ.

Nhìn chung người bình thường đến ăn, sẽ không dưới 200 tệ.

Tần Kiệt mới có hơn 100 tệ.

Chứng minh rằng ông ta đã đoán đúng, gia cảnh nhà Tần Kiệt không được khá giả.

“Bạn học, bỏ đi, chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, cảm ơn ý tốt của cậu!”, Ôn Thanh Thanh nghe xong, vội vàng khuyên giải Tần Kiệt.

Cô không muốn Tần Kiệt bị mất mặt.

“Tin tưởng tôi!”, Tần Kiệt nháy mắt một cái, mỉm cười rồi rút ví tiền ra, lộ ra một sấp tiền căng phồng.

Từng tờ tiền xanh có giá trị lớn được rút ra, ước chừng rút ra khoảng 22 lần.

Thấy vậy mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Tần Kiệt nhét hai mươi hai tờ 100 tệ vào lòng bàn tay ông chủ trung niên.

Còn ông chủ trung niên vẫn sững sờ trước cảnh Tần Kiệt rút tiền ban nãy, vẫn chưa hoàn hồn.

Tần Kiệt vươn tay ra quơ quơ trước mặt ông chủ trung niên: “Ông chủ, tôi đã đưa cho ông tiền rồi. Có phải là ông nên xin lỗi bạn học Ôn Thanh Thanh rồi đúng không?”

“Hả? Tôi…”, ông chủ trung niên cảm thấy ngượng ngùng.

Ông ta là ông chủ.

Yêu cầu xin lỗi nhân viên của mình trước mặt mọi người, thật đúng là mất thể diện.

“Kìa, ông chủ, ông là người làm ăn, người làm ăn ấy mà, điều quan trọng nhất là phải biết giữ chữ tín. Nếu ông không muốn thất tín, tôi khuyên ông tốt nhất vẫn nên xin lỗi. Bằng không, sẽ mang tiếng xấu từ đó ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng ông, đến lúc đó đừng kêu là tôi không nhắc ông đó!”

Ngữ khí Tần Kiệt sâu sắc khuyên nhủ, với thái độ hoàn toàn nghĩ cho ông chủ trung niên.

Nghe vậy ông chủ trung niên cảm thấy rất khó xử.

Lúc này, có rất nhiều khách hàng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tần Kiệt mỉm cười.

Ông chủ trung niên kia biết rằng nếu ông ta không thực hiện lời hứa của mình, điều đó thực sự sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của nhà hàng.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể hướng về phía Ôn Thanh Thanh.

Sau một hồi im lặng, ba từ được bật ra từ kẽ răng: “Tôi xin lỗi!”

Lời vừa nói ra, nhà hàng bỗng trở nên yên tĩnh.

Có rất nhiều người chết lặng.

Nhất là nhân viên phục vụ trong nhà hàng.

Tất cả đều che miệng lại và không dám tin vào mắt mình.

Ông chủ thế mà lại thực sự xin lỗi Ôn Thanh Thanh.

Ôn Thanh Thanh chỉ là một nhân viên bán hàng partime mà thôi.

“Hả?”

Ôn Thanh Thanh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, có chút không tin.

Cô nhìn về phía Tần Kiệt.

Thấy Tần Kiệt cười với cô, cô mới chắc chắn rằng tất cả những điều này là sự thật.

“Ông, ông chủ, được rồi!”, Ôn Thanh Thanh khẩn trương gật đầu.

“Ai nói là xong rồi chứ?”

Lúc này, Tần Kiệt đột nhiên nói.

“Hả?”, Ôn Thanh Thanh có chút kinh ngạc.

Không phải nói xin lỗi xong là được rồi sao?

Sao Tần Kiệt có thể…

“Tên này, cậu có ý gì?”, ông chủ trung niên bình tĩnh nói.

“Tôi không có ý gì khác!”, Tần Kiệt khẽ mỉm cười, chỉ vào bộ quần áo và giày thể thao Nike trên người ông chủ trung niên, nói: “Ban nãy tôi vừa đưa cho ông 2200 tệ, bên trong có 1600 tệ, ông có biết đó là tiền gì không?”

“Biết chứ. Sao vậy?”, ông chủ trung niên không hiểu ý của Tần Kiệt cho lắm.

“Nếu ông đã biết rồi, vậy thì cởi ra”, Tần Kiệt nói.

“Cởi gì?”, ông chủ trung niên nghe xong lơ ma lơ mơ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Nghe không hiểu sao? Được thôi, để tôi nói rõ với ông!”, Tần Kiệt từ từ giải thích: “Nike nguyên bộ, ông mua mất 1600 tệ, tôi đã đưa số tiền đó cho ông, điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã mua trọn bộ quần áo đó rồi. Nếu tôi đã mua nó, vậy thì nó là của tôi. Đồ của tôi, ông còn mặc ở trên người để làm cái gì? Mau cởi ra đi!”

“…”

Mọi người đều như chết lặng.

Tất cả đều không ngờ rằng Tần Kiệt lại có ý này.

“Đúng vậy, bạn học này nói rất có lý. Ông chủ, nếu ông nhận tiền rồi thì nên cởi ra đi!”, “Ông chủ, ông là người buôn bán, điều này là đạo lý trong kinh doanh đó!”

“Đúng vậy, người buôn bán, phải giữ chữ tín!”

Trên ngã tư, người đi đường vây xem được dịp hả hê.

Sắc mặt ông chủ trung niên sa sầm đến cực điểm.

Giống như than tro vậy.

Nếu ông ta cởi ra, chẳng phải là càng mất mặt hơn sao?

“Không cởi không được sao?”, ông chủ trung niên thấp giọng hỏi.

“Có thể. Chỉ cần trả lại tiền cho tôi là được!”, Tần Kiệt vươn tay ra, ý là muốn ông chủ trung niên trả lại 1600 tệ.

“Cậu…”

Ông chủ trung niên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đành phải rút ra mười sáu tờ 100 tệ màu xanh, trả lại cho Tần Kiệt.

Tần Kiệt không yên tâm, trước mặt ông chủ trung niên, đếm lại một lượt.

Vỗ vỗ một cái: “Ok, đủ rồi không thiếu một đồng. Ông chủ, cảm ơn ông nhé. Tạm biệt”.

Nói xong, anh kéo Ôn Thanh Thanh rời đi.

“Đứng lại! Cậu có thể đi, nhưng cô ta là nhân viên của tôi, không thể đi!”, ông chủ trung niên hét lên.

“Tôi không làm nữa được chứ?”, Ôn Thanh Thanh sớm đã ôm một cục tức giận, nghe ông chủ nói như vậy, cô trực tiếp cởi bộ đồ lễ tân xuống, ném vào người ông chủ.

Sau đó chạy theo Tần Kiệt.

“Đồ khốn!”

Ông chủ trung niên xé rách bộ đồ lễ tân, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Kiệt và Ôn Thanh Thanh đã đi xa, một hồi lâu sau, từ trong kẽ răng mới phát ra được một câu như này.

Tức đến phát điên lên được.

“Ha ha~”

Tần Kiệt một mạch kéo Ôn Thanh Thanh chạy vào trong trường đại học Hồ.

Khi đến cây cầu vòm đá ở cổng phía Nam trường đại học Hồ, hai người mới ngồi xuống, thở hổn hển.

“Ban nãy… Cảm ơn cậu nhé!”

Ôn Thanh Thanh vô cùng cảm kích.

“Đều là bạn học, khách sáo gì chứ”, Tần Kiệt xua tay: “Sau này, nếu cậu gặp phải loại ông chủ như ông ta, trực tiếp hét vào mặt ông ta nói không làm nữa là được. Đừng chịu uất ức”.

“Ừm, tôi biết rồi. Nhưng cậu ấy, có thể buông tay tôi ra trước được không?”, Ôn Thanh Thanh cúi đầu, đỏ mặt nói.

“Buông tay? Buông cái gì…”, nói xong, Tần Kiệt cúi đầu nhìn mới nhận ra anh vẫn đang nắm tay Ôn Thanh Thanh.

Anh lập tức ngượng ngùng buông tay.

----------------------------