Dòng người xô đẩy nhau bắt đầu tản ra hết, rạp chiếu bóng Hoàng Lan chỉ còn là một đống đổ nát, thời bấy giờ bom rơi đạn nổ đã không còn xa lạ đối với con người nữa, nhưng lần này lại xảy ra việc lớn.
Hoá ra hai vợ chồng quý tộc người Pháp được bảo vệ cặn kẽ bên trong rạp có địa vị cao lắm, không rõ cụ thể họ là ai, nhưng họ là nhân vật chủ chốt khiến nhiều người bị bỏ mạng oan ngày hôm nay.
Những tên cảnh sát, bảo vệ mặc trang phục xanh và trắng nhanh chóng nhảy xuống từ những chiếc xe ô tô không có mái che. Mai đi ngược vào đám người, cố gắng dùng đôi chân nhỏ bé chen chúc tới gần đống đổ nát.
Vừa nãy, khi tiếng nổ sắp vang lên, cậu Quốc đã đẩy Mai ra phía bên ngoài cậu chủ động buông tay cô ra. Khoảnh khắc sinh tử ấy, trái tim Mai đau đớn như ngừng đập, nhỡ cậu vẫn còn ở bên trong, nhỡ đâu cậu chưa kịp ra thì sao? Lỡ mà như thế...sau này Mai biết ở với ai?
Lực lượng bảo vệ xếp thành hàng rào quây đống đổ nát lại để điều tra, người ta khiêng ra từng cái xác người để chồng lên nhau, đắp duy nhất có một manh chiếu gọi là che đi cảnh tượng kinh hoàng ấy.
Mai như cái xác không hồn, lê đôi chân tứa máu vì bị xô đẩy nên vấp ngã, Mai phải tìm cậu Quốc, sống phải thấy người chết phải thấy xác, Mai không thể mất cậu như thế này được.
- Này cô kia, chỗ này không được vào?
- Tôi xin anh, anh cho tôi vào tìm chồng tôi.
Lần này thì nước mắt Mai tuôn trào, Mai vừa nhìn thấy trên đống xác kia, chiếc áo màu đen và dáng vóc cao cao giống hệt cậu, đầu óc Mai choáng váng, cô đau đớn nấc nghẹn. Chẳng lẽ tất cả chấm dứt như thế này sao, cậu đi rồi Mai phải đi theo cậu, Mai không để cậu ở dưới đấy lạnh lẽo một mình đâu.
Tên bảo vệ nhìn thấy thế cũng chẳng quan tâm, hắn ta hất mạnh Mai ra, không quan tâm đến sự nhếch nhác của một người phụ nữ đang mang trong mình nỗi đau mất chồng.
Mai quỳ xuống, lạy lục, cố gắng van xin trong dòng nước mắt:
- Tôi xin ngài, ngài cho tôi vào tìm chồng tôi, chồng tôi ở ngay kia...anh ấy ở ngay kia.
- Ơ hay cái chị này, không thấy người ta đang điều tra à, bao giờ xong tức khắc chị nhận được xác chồng.
Lần này thì Mai chẳng quan tâm đến vẻ mặt hằm hằm xấc xược của tên bảo vệ, mày dám cản bà, bà đập mày chết. Mai đẩy mạnh tên bảo vệ khiến hắn ngã dúi dụi xuống đất, lăn đến vài vòng, cô chạy xộc vào trong lật manh chiếu nát làm nó bật tung lên.
May quá...không phải cậu, một gương mặt hoàn toàn lạ lẫm, máu trên đầu người ấy vẫn chảy ra thành từng dòng thấm vào nền đất đen. Mai không dám nhìn nữa nhưng cô đã chắc chắn ở đây không có cậu, may quá.
Chưa bao giờ Mai thấy vui như thế này, bây giờ mợ phải đi tìm cậu, đi tìm chồng của mợ.
Bầu trời tối đen như mực, đã khuya khoắt lắm rồi, tên bảo vệ bị Mai hất ra hằm hằm đứng dậy, khuôn mặt hắn dữ tợn, hắn muốn dạy cho con đàn bà kia một bài học. Hắn xắn tay áo lên tiến lại gần.
Mai thấy vậy thì hoảng sợ, ban nãy Mai tức quá nên làm việc không nghĩ đến hậu quả, nhìn tên đàn ông bặm trợn đang gầm gừ tiến lại gần Mai co giò lên chạy. Ngu gì mà đứng lại cho nó đánh mình.
- Thằng Hậu, mày còn đứng đấy hằm hè ai, vào đây khiêng đống gạch này ra cho tao.
Tên bảo vệ thấy có người gọi thì quay về hướng Mai vừa chạy chửi tục một câu rồi quay lại.
Bây giờ Mai phải đi tìm cậu Quốc, nhưng bốn bề tối đen như mực, Mai biết cậu ở đâu mà tìm, đường phố sau cơn tai ương đã dần thưa thớt người, đường Hà Nội nói rộng thì rộng thật, nhưng toàn ngõ với ngách nhỏ xíu, ẩm thấp và bẩn thỉu.
Mai không dám đi xa, chỉ quanh quất ở đấy, nhỡ đâu cậu quay lại tìm Mai mà không thấy thì chắc chắn cậu sẽ lo lắng lắm.
Gió thổi ào ào luồn lách vào trong lòng Mai, cánh tay cô đã tê rần đi vì lạnh, lang thang lâu trong cái rét lạnh, cô thấy khổ không thể tả. Ánh đèn nê ông từ trong con ngõ hắt ra làm lóe sáng cả quãng đường, đây có lẽ là chỗ tấp nập nhất từ nãy đến giờ Mai trông thấy.
Những chỗ khác đều tối cả, hay mình rẽ vào đấy đứng đợi cậu nhỉ.
Nghĩ là làm, cô Mai mon men tiến lại gần căn nhà đông đúc người ra kẻ vào, chắc không ai để ý đến một đứa con gái nhếch nhác đứng rúm ró ở ngoài cửa đâu nhỉ.
Nhưng càng lại gần Mai càng cảm thấy đây là sự lạ, trên ban công tầng 2 của toà nhà trong ngách, các cô gái ăn mặc mỏng manh cầm những chiếc khăn mùi soa sặc sỡ vẫy vẫy mời chào. Ở ngoài cửa cũng ra đứng hai cô gái trẻ, chưa có khách thì hạch sách mấy đứa hầu, đàn ông đến một cái thì khuôn mặt đổi ngay sang dáng vẻ nịnh nọt sum xoe, cứ cô này khoác tay ông nọ đi vào thì lại có cô khác ra đứng thay.
Chết rồi, chẳng lẽ đây là nhà thổ mà người ta vẫn thường hay chê trách phê phán trên báo đấy sao. Mai định chạy ra ngoài thì có người đã trông thấy, hắn ta bước lại nắm chặt lấy cổ tay Mai kéo vào bên trong.
- Em này giá thế nào bà chủ?
Người đàn bà được gọi là bà chủ lia đôi mắt ti hí và khuôn mặt diêm dúa nhìn người vừa bước vào, bà ngạc nhiên vì trong đám "gái" của nhà bà làm gì có gương mặt nào như thế này đâu nhỉ. Nhưng bà ta chỉ suy nghĩ đúng ba giây, thây kệ, tiền vào túi thì có chó nó mới chê.
- Em này mới đến, hàng xịn đấy anh, tươi ngon lắm, em lấy 100 đồng thôi.
- Đắt thế, người nó bẩn như này mà cũng lấy cái giá đấy cơ à.
Từ lúc bị kéo vào nhà thổ, Mai vùng vẫy kịch liệt, cô cố hết sức cào cấu vào người hắn, tên đàn ông phải dùng cả hai tay mới giữ được Mai. Nghe hai kẻ ở phường buôn thân bán xác trả giá, Mai thấy lục phủ ngũ tạng trào lên từng cơn.
Không thể kìm nổi nữa, Mai nôn ra thật, nôn hết những gì sót lại trong dạ dày vào kẻ kinh tởm trước mặt. Hắn giật mình vội hất Mai ra, cô Mai lúc này đã mệt lả người, nhưng bằng hết sức bình sinh từ trong bụng mẹ, cô vụt chạy ra ngoài.
- Ối dồi ôi nó chạy rồi, thằng Tị đâu, dẫn người đuổi theo con đ* kia nhanh lên.
Cả nhà thổ nhốn nháo tiếng chửi rủa của ông khách mua d*m, tiếng bước chân huỳnh huỵch chạy đuổi theo. Mai sợ quá, cô ra khỏi con ngõ nhỏ, đằng sau có năm sáu tên bặm trợn cầm cây gậy to đùng rượt theo.
Cô gái với bước chân nhỏ bé yếu ớt chạy ở phía trước, mồ hôi chảy ra ướt sũng tóc Mai, hai hàng nước mắt tuôn trào nhỏ từng giọt rồi tan vào trong tiếng rít của cơn gió.
"Cậu ơi, nếu hôm nay tôi bị bắt, tôi thà chết ở đây cậu ạ, tôi mà chết rồi cậu đừng nhớ tôi quá nhé". Ngay lúc này, Mai nhận ra mình cần cậu cực kì, cần vòng tay ấm áp ôm mợ mỗi đêm, cần từng chiếc hôn dịu dàng xua tan nỗi đau đớn về thân xác mợ lúc này, Mai cần cậu...chỉ cần mỗi cậu Quốc thôi.
Hình như mợ yêu cậu mất rồi.
Ánh sáng từ mấy chiếc đèn pin chiếu rọi về phía Mai, bất chợt Mai va vào vòng ôm vững chắc của ai đó, mùi hương quen thuộc bủa vây lấy cô. Lúc này, Mai bật khóc thành tiếng, Mai ôm lấy người ấy thật chặt.
______
Marketing như nào để lan toả câu chuyện này cho người khác bây giờ huhuu, tui đam mê đọc cmt của độc giả quá, muốn có thêm nhiều độc giả nữa đọc truyện cho xômm☺️🥴🥴