- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mộ Hàn Trọng
- Chương 9
Mộ Hàn Trọng
Chương 9
Lúc này trời vừa tờ mờ sáng, xen kẽ giữa hành lang gấp khúc là cả một lâm viên chằng chịt đủ loại kỳ hoa dị thảo, dẫn tới nơi tắm rửa thường ngày của Mộ Hàn Trọng. Chung quanh mặt hồ sương khói lượn lờ, tựa như tiên cảnh, bọt khí không ngừng từ đáy hồ cuồn cuộn trào lên mặt hồ. Đúng là một ôn tuyền lộ thiên. Lúc nãy đủ loại thông tin lặt vặt về cuộc sống ngày thường của Mộ Hàn Trọng hiện ra trong đầu hắn, Vu Diệp tiếp nhận, nhưng cũng chưa tinh tế xem xét kĩ. Bởi vậy khi nhìn thấy ôn tuyền này, Vu Diệp không khỏi bị chấn kinh.
Thoải mái cởi xuống trường bào trên người, Vu Diệp theo lối vào đi vào, nước ôn tuyền ấm áp dần dần ngập lên tới ngực, hắn tựa vào vách đá của ôn tuyền, cách màn sương khói lượn lờ nhìn người vẫn đi theo phía sau mình, có chút buồn cười nói: “Sao còn không xuống?”
“Thuộc hạ không dám.”
Vu Diệp bất đắc dĩ: “Thứ kia không lấy ra, chẳng lẽ ngươi muốn phát sốt tiêu chảy sao?”
Mặt Nam Khiếu Hoàn đỏ lên, rất nhanh cởi bỏ hắc y sớm đã rách nát, xuống nước, sau đó giống như đầu gỗ đứng ở góc hồ.
Vu Diệp tùy tiện tẩy rửa thân thể một chút, liền đi tới bên người Khiếu Hoàn. Khiếu Hoàn sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được hắn sẽ đi qua, động tác vốn cứng ngắc lại càng thêm cứng ngắc.
“Xoay người lại, ta giúp ngươi đem thứ kia lấy ra.” Vu Diệp dùng giọng điệu ôn nhu nói, thuận tiện cho thấy ý đồ của mình.
Khiếu Hoàn ngoan ngoãn xoay người lại, tựa vào vách đá, phi thường phối hợp mở ra hai chân.
Khép hờ hai mắt, cảm thụ dị vật thình lình tiến vào trong cơ thể, những hình ảnh đêm qua như thủy triều dũng mãnh tràn về. Khuất nhục như vậy, khiến cho thân thể y run nhè nhẹ, theo bản năng cắn chặt môi dưới.
Đúng lúc này, trên lưng chợt nóng, có người dán lên người y, ghé vào lỗ tai y, ôn nhu nói: “Thoải mái đi… Không có việc gì, ta sẽ không làm như thế với ngươi nữa.”
(... Thời đầu lúc t mới viết H câu này t hay dùng lắm nè😹😹😹)
Nhìn đối phương rõ ràng vô cùng khẩn trương, lại vẫn như cũ ngoan ngoãn tựa vào vách đá, Vu Diệp thở dài một hơi, đồng thời tăng nhanh động tác ngón tay, chỉ chốc lát, một dòng bạch dịch hòa lẫn cùng máu tươi liền tan vào trong nước hồ.
“Được rồi.” Hắn buông y ra, hướng bên cạnh đi vài bước, thẳng đến khi thân ảnh ở đầu bên kia bị sương mù lờ mờ che kín, mới ngừng lại, chuyên tâm bắt đầu tẩy rửa cho mình.
Bên này, Nam Khiếu Hoàn ngốc lăng một lúc, tới khi phục hồi tinh thần lại, nhìn bóng người cách đó không xa, trên gương mặt luôn không có biểu tình tựa hồ cũng trở nên có chút mềm mại. Cúi đầu trầm tư một hồi, liền bắt đầu tẩy rửa.
Nghe tiếng nước ở đầu bên kia, Vu Diệp nhướng nhướng mày, khẽ mỉm cười.
…
Dùng khăn lau khô thân thể, khi vừa định lấy y phục đặt cạnh ao mặc vào, lại đã có người nhanh hơn hắn một bước, đem áo mở rộng ra, giúp Vu Diệp mặc vào người.
Vu Diệp quay đầu, là Khiếu Hoàn. Trên người vẫn còn bọt nước, nhưng nhìn ra đã được lau sơ, thế nhưng tóc dài màu đen tuy rằng đã được lau qua, lại vẫn còn nhỏ nước từng giọt. Y hơi khom người, mặt không chút biểu tình.
“Nhanh như vậy đã tắm xong rồi sao? Đã rửa sạch chưa?” Vu Diệp cầm lấy y phục, dùng ánh mắt ý bảo để tự hắn mặc, ngữ khí hàm chứa ý cười. Thời điểm ở trong mảnh hư không kia hắn đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ khi mỉm cười của Mộ Hàn Trọng, cho nên hắn biết hiện tại hắn mỉm cười sẽ có bộ dạng gì. Đối mặt người đã bị Mộ Hàn Trọng khinh bạc này, hắn là thật tâm thực lòng muốn bồi thường, nhưng hiện tại lại không biết phải làm sao, trước mắt điều có thể làm, tựa hồ cũng chỉ có cố gắng mỉm cười, để cho người ta thưởng thức.
“Thuộc hạ đã tắm xong.” Giống với vẻ mặt của y, cho dù đối mặt lời trêu chọc của Vu Diệp, thanh âm vẫn không hề dao động.
Vu Diệp cười cười, không đáp lại. Đợi hắn tự giúp bản thân ăn mặc chỉnh tề xong, lúc này mới quay lại đối mặt Khiếu Hoàn vẫn đang trầm mặc yên lặng bên cạnh, hơi tỏ vẻ nghiêm túc, dùng khẩu khí như đang ra mệnh lệnh nói: “Lại đi tắm một lần nữa cho ta. Nhớ rõ lần này nhất định phải tắm thật tốt.”
…
Vu Diệp đi vào đại sảnh, nhìn người vốn ngồi trên ghế trầm tư bởi vì nhìn thấy hắn mà lập tức đứng lên, trong lòng không khỏi thầm thở dài.
Đối phương là một nữ tử, một thân tử y, tóc dài đơn giản búi lên, trên tóc cài một cây trâm ngọc màu xanh, ngoài ra cũng không đeo quá nhiều phụ kiện. Nữ tử một thân tử y có gương mặt cũng không quá xinh đẹp, nhưng mà hai hàng mi dài cùng nước da trắng như tuyết liền tạo nên cho nàng một khí chất mỹ nhân.
“Khanh Nhan tham kiến chủ thượng.” Nữ tử đứng dậy hành lễ.
Đông Khanh Nhan cũng là một trong tứ đại hộ pháp của Mộ Hàn Trọng, từ nhỏ đi theo cung chủ đời trước. Vì thế mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng ở trong cung cũng được xem là tiền bối trong đám thuộc hạ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mộ Hàn Trọng
- Chương 9