Giữa đêm Đông, khách điếm hai bên đường lớn đều đóng cửa sớm hơn mọi khi. Tiểu nhị của Tụ Phúc Lâu bị gió lạnh đánh thức khỏi mộng đẹp. Nhìn hướng gió lạnh thổi vào, nơi đó cửa sổ bị gió thổi mở tung, rùng mình một trận, cơn buồn ngủ còn đang quẩn quanh, hắn mười phần không cam nguyện đi tới cánh cửa sổ bị mở rộng kia, vươn bàn tay vốn đang ủ ấm trong áo bông ra.
Bên ngoài chỉ có gió lạnh gào thét quét quanh bốn phía, đèn l*иg nho nhỏ treo bên ngoài khách điếm phát ra ánh sáng nhàn nhạt căn bản không ngăn nổi sắc đen của bóng đêm. Cánh cửa sổ này không biết đã là lần thứ mấy đem hắn từ trong mộng đẹp lôi tỉnh dậy, thầm nhủ sáng mai nhất định phải kêu người sửa chữa lại cái cửa sổ này, tiểu nhị ngáp dài, trong mơ hồ, nhưng lại nghe được có tiếng vó ngựa truyền đến.
Nhiều năm sống ở nơi này, hắn sớm đã quen thuộc với thanh âm của các loại phương tiện, chỉ cần nghe vài tiếng, liền có thể đoán được kia nhất định là một con ngựa tốt một đêm đi ngàn dặm. Không biết người nào lại chạy tới đây vào thời tiết như thế này.
Hắn đóng cửa sổ, xoay người, ý định sau khi đóng cửa sổ sẽ lại ngủ một giấc thật ngon đã bị xua tan sạch sẽ. Xem xét thời gian, đã gần đến giờ đóng cửa, hắn đi ra quầy, vén lên tấm rèm, đi đến ngoài cửa.
Ngoài cửa, tuyết bay đầy trời, đứng ở trong đó, chớp mắt một cái liền bị mất phương hướng, không phân định rõ đâu là trời đâu là đất.
Nam nhân kia cùng thời điểm đó xuất hiện ở trước mặt hắn.
Một kiện áo khoác màu đen, giống như cùng bóng đêm dung hòa làm một.
Một con ngựa bạch trắng như tuyết, lại như dung hòa cùng màn tuyết.
Vài tiếng lộp cộp lộp cộp, nam nhân đầu đội nón tre dắt ngựa hướng phía tiểu nhị đi tới.
“… Khách quan, ngài là nghỉ chân hay ở trọ?”
Tiểu nhị ngẩn ra một lúc, thẳng đến khi nam nhân đi đến trước mặt mới nhớ tới chức trách của mình.
“Ở trọ.”
Nam âm trầm thấp từ dưới nón tre truyền đến.
Sắp xếp ổn thỏa ngựa của khách nhân xong, tiểu nhị Tụ Phúc Lâu từ sau viện chạy vào khách điếm.
“Khách quan, đã để ngài đợi lâu… Ngài xem hiện tại, người khác đều đã ngủ… Chỉ còn một mình ta… Khách quan ngài muốn ăn điểm tâm gì không?”
“Không sao, ngươi không cần vội. Cho ta một căn phòng, một vò rượu cùng một chén nước muối là được.”
Nam nhân vừa nói vừa tháo chiếc nón tre đang đội trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt với các đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đường nét trên gương mặt vô cùng anh tuấn, mơ hồ còn có chút sát khí theo trên người nam nhân tỏa ra.
Tụ Phúc Lâu dựng ở quan đạo Tây Bắc, giữa biên cảnh hai tòa thành lớn của đại Dận Quốc, trong ngày thường số lượng người tới nghỉ chân hoặc ở trọ có thể nói là một con số khổng lồ. Tiểu nhị tuy rằng không đọc nhiều sách, nhưng mắt nhìn người vẫn là giỏi nhất. Hắn gặp qua không ít giang hồ hiệp khách, đối với nam nhân trước mắt này, vừa nhìn liền biết, chính là một người không dễ trêu chọc.
Bởi vậy, từng câu từng chữ nói ra tiểu nhị đều vô cùng cẩn thận khách khí, tránh điều sơ suất.
“… Được, ta hiện tại liền dẫn ngài tới phòng. Rượu cùng nước muối chốc lát ta sẽ mang cho ngài ngay.”
Ngồi trên giường, ngọn nến lẳng lặng tỏa ánh sáng nhàn nhạt, lúc này thần kinh vẫn luôn căng thẳng mới buông lỏng được một chút.
Áo khoác đã treo ở một bên, nam nhân liền nương theo ánh sáng mờ nhạt của nến, cởi bỏ đai lưng, thế nhưng chỉ khẽ động một chút, da thịt dính vào vải áo đã bắt đầu truyền tới đau đớn.
Y tránh được một kiếm kia, nhưng lại tránh không khỏi hàng loạt ám khí đồng thời phóng tới.
Trên bàn là nước muối và rượu vừa mới được tiểu nhị đưa tới, cởi xuống áo đen dính đầy vết máu, y qua loa dùng nước muối rửa sạch miệng vết thương, sau đó từ trên người lấy ra dao nhỏ tùy thân, đặt trên ngọn nến nướng một chút.
Lưỡi dao bén nhọn đâm vào phần eo, y ngưng thần lấy mảnh ám khí tinh xảo từ miệng vết thương ra.
Ngọn nến tĩnh mịch phát sáng, chiếu rọi ra bóng người màu đen trên vách tường.
Cuối cùng dùng rượu tiêu độc, dùng vải trắng sạch cột chặt lại, cơ bản xử lý xong miệng vết thương, toàn thân liền bủn rủn đến không còn khí lực.
… Hiệu quả của dược liệu tới thật chậm.
Trước khi lâm vào hôn mê, trong đầu chỉ hiện lên ý nghĩ như thế.
Ý thức phiêu tán trong bóng đêm, y cảm thấy có thứ gì đó di chuyển ở trên người mình.
Mang theo mềm mại, lại còn có hơi thở nóng cháy thổi ở bên tai.
“… Khiếu Hoàn…”
Thanh âm quen thuộc, y chậm rãi mở ra mí mắt nặng trĩu.
Hiện ra trước mắt chính là gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tuấn mỹ tựa như Trích Tiên.
“… Chủ thượng…”
Y mở miệng, nhưng thanh âm lại tắt ở trong cổ họng, chỉ phát ra vài âm tiết mơ hồ.
Người trong tầm nhìn đang cười khẽ, trong con ngươi đen láy tràn đầy ôn nhu.