Bất kể ở nơi nào, Tạ Thiên cũng có thể theo ánh mắt của những người xung quanh đoán được vị trí của hắn. Cũng giống như hiện tại, cậu vừa mới bước vào cửa nhà ăn, thậm chí ngay cả liếc nhìn chung quanh cũng không thèm, cậu liền trực tiếp lựa chọn mục tiêu, lập tức hướng phía đó đi qua.
Tới trước một cái bàn thủy tinh thì dừng lại, kéo ghế ra, Tạ Thiên ngồi xuống.
“Cậu đến muộn tận một tiếng rưỡi, Tiểu Thiên.”
Thanh âm ôn nhu, giống như tiết tấu trong một bản nhạc khúc đàn violin, làm cho người ta say mê.
“Thật xin lỗi.” Tạ Thiên gọi phục vụ đến kêu cho mình một phần cơm, sau đó mới ngẩng đầu lên, lời nói có chút như nhận mệnh: “Sớm biết vậy đã không tắt di động.”
Nam nhân nhìn cậu: “Không biết là ai nói muốn ngăn cách mọi phiền phức để có thể hưởng thụ thật tốt, hiện tại như thế nào lại hối hận rồi?”
“Hazzz... Tại tôi không muốn bị bọn họ phiền chết, trình độ nói dối của tôi cũng không tốt.” Tạ Thiên nhỏ giọng than thở: “Tôi biết tôi có mị lực rất lớn, nhưng nói như thế nào cũng sẽ có hạn thôi.”
Nam nhân ngồi đối diện nhẹ phì cười, hắn có một bề ngoài gần như không ai có thể tìm ra được chút khuyết điểm nào. Mái tóc đen hơi dài thả trên vai, đôi mắt xanh thẫm sâu như biển rộng, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng duyên dáng… Một thân tây trang chỉnh tề, càng thêm đề cao khí chất của hắn. Thật sự là một mỹ nam khí chất hiên ngang, phong độ tràn đầy. Giờ phút này, trong đôi mắt xanh hàm chứa ý cười đang nhìn Tạ Thiên.
“Mấy ngày hôm trước, Lỵ Lỵ gọi điện tìm cậu khắp nơi, còn đến tìm tôi, nếu cậu còn không quay về, tôi thấy cô ấy sẽ phát điên mất.”
“... Điên thì điên đi, còn hơn là tôi điên.”
Tính tình trăng hoa của Tạ Thiên, không biết đã hại bao nhiêu cô gái, Vu Diệp biết rõ tính khí Tạ Thiên, tuy có tâm khuyên nhủ, lại vô lực hành động. Nghe xong lời này, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, không thèm nhắc lại, tiếp tục chuyên tâm dùng cơm.
Cơm còn chưa mang ra, Tạ Thiên liền ngồi nhìn Vu Diệp tao nhã ăn cơm, mãi đến khi đối phương thật sự không thể ăn trôi được nữa ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Muốn tôi chia cho cậu một nửa sao, Tiểu Thiên?”
“Không cần. Diệp.” Tạ Thiên cười lắc đầu cự tuyệt, quyết định nói thẳng, không hề vòng vo: “Chuyện kia... Diệp, nửa tháng trước một mình anh đi đối phó cuộc ước hẹn nửa năm với gia tộc Bruce, thuận lợi chứ?” Mặc dù quyết định không vòng vo, nhưng trong lời nói vẫn dùng chút kỹ xảo.
Vu Diệp không khỏi có chút buồn cười: “Tình báo của cậu đều đã báo cáo tới tai, hiện tại còn hỏi tôi không phải rất…” Hắn suy nghĩ trước từ ngữ định dùng: “... Sợ tôi nói dối sao?” Dứt lời, ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười nhìn thanh niên đang có chút xấu hổ ngồi đối diện.
Tạ Thiên không thích hợp nói chuyện như vậy, đương nhiên, không tính đến lúc cậu ta tán gái. Hắn sớm đã quen với một Tạ Thiên nói chuyện thẳng thắn trong ngày thường.
“Nói thật, tôi cảm thấy bọn họ lần này thật sự rất ngu.” Tạ Thiên nếu nói có chút ưu điểm, thì chính là da mặt dày, tính cách thẳng thắn, nếu bị vạch trần, tốc độ gạt bỏ xấu hổ cũng vô cùng nhanh. Nửa tháng trước vứt bỏ công tác một mình bay đến hòn đảo nhỏ này ngắm cảnh du lịch, vốn không có sai sót gì, nhưng vào lúc cuộc ước hẹn kia xảy ra, trong vài ngày liền cậu đều ngủ không ngon. Tuy rằng đối với thực lực của Hắc Ưng cậu vô cùng tin tưởng, nhưng thẳng đến khi tin tình báo vào tai, cậu mới thực sự an tâm.
“Thật khó tin bọn họ lại làm ra quyết định cẩu thả như vậy.” Vu Diệp có chút tiếc nuối nói: “Hợp tác nhiều năm như vậy, sự nhạy bén minh mẫn của gia tộc Bruce thế nhưng lại không còn. Hazzz... Không biết lần này bọn họ sẽ có đối sách như thế nào. Tôi rất ngạc nhiên.”
“Không sao cả rồi, kết quả đối với chúng ta có lợi hoàn toàn.” Tạ Thiên đột nhiên nhớ tới tình nhân ở bên người Vu Diệp lần trước mình nhìn thấy, có chút cảm thán.
“Đúng rồi, anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh lần trước đi cùng anh. Tôi nhớ hình như hắn chính là người của gia tộc Bruce!”
“Arthur là con thứ ba của lão Bruce, cũng là đứa con út.” Nhắc tới người từng là tình nhân của mình, biểu tình Vu Diệp thực bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười thản nhiên, có chút tư vị hồi tưởng ấm áp bao hàm trong đó: “Không biết lão già đó nuôi dưỡng như thế nào, vậy mà lại dưỡng ra một Arthur có tính tình như vậy.”
“Con thứ ba… Hiện tại không rõ tung tích?”
“A~” Nghe được lời này, Vu Diệp cười nói: “Không rõ tung tích? Tin tình báo cậu thu được là như thế này sao. Tiểu Thiên, xem ra Linh Giới của cậu cần nghiêm túc tu chỉnh lại.”
“Mới không cần. Nếu là tin tức Hắc Ưng anh muốn giấu…” Tạ Thiên hơi có chút mặc kệ cảm giác của người khác nói: “Tôi mới không phí công… Nhưng mà rốt cục, anh đem người ta làm gì rồi?”
“Cái gì mà làm gì rồi?” Trên cơ bản đã giải quyết xong vấn đề của cái bụng, Vu Diệp ngừng lại, ra dấu cho bồi bàn thu dọn chén đĩa, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ gϊếŧ cậu ấy, đương nhiên là thả đi rồi.”
“Diệt cỏ phải diệt tận gốc…” Tạ Thiên nhìn Vu Diệp một hồi, đột nhiên thở dài: “Anh lại mềm lòng, Diệp.”
Lời nói quen thuộc, nhưng đã rất lâu không được nghe Tạ Thiên nói. Nháy mắt Vu Diệp có chút hoài niệm, lúc phục hồi tinh thần lại, tự giễu cười cười: “… Yên tâm, tôi đã làm chút thay đổi đối với trí nhớ của Arthur, nếu như không có gì bất ngờ…” Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, còn chứa đựng ôn nhu: “Vài chục năm tiếp theo, cậu ấy đều cho rằng bản thân là một người thường.”
Tạ Thiên nhìn người bạn tốt ngồi đối diện, trong lòng mơ hồ dấy lên chút tình cảm, có thản nhiên, cũng có thương tiếc.