“Cắn lưỡi tự sát.” Bắc Sóc Phong dò xét hơi thở của Hà Duyên Khâm, bình tĩnh trình báo.
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện đã tự sát, giải dược e rằng không dễ tìm.
Chuyện của Hà Duyên Khâm đến đây coi như chấm dứt, những chuyện còn lại, Vu Diệp liền giao cho Sóc Phong giải quyết.
Thế nhưng vị hộ pháp đeo mặt nạ kia, đối với chuyện trúng độc Hà Duyên Khâm nói lúc nãy lại cứ canh cánh trong lòng, cho nên vẫn quỷ mị đi theo phía sau Vu Diệp, xin được nghe giải thích. Vu Diệp bất đắc dĩ, nhìn hành lang dài phía trước, lại nhìn người kiên quyết đứng trước mặt, đành phải đem tình hình thực tế nói ra. Chuyện vừa nói ra, hiển nhiên liền liên lụy đến Khiếu Hoàn.
Bắc Sóc Phong chưởng quản hình luật của Thiên Dạ Cung, người quản luật đương nhiên càng nghiêm khắc hơn ai hết. Đây cũng là nguyên nhân Vu Diệp không đem chuyện này nói ra ngay khi gặp mặt hắn.
Quả nhiên đúng như Vu Diệp dự đoán, nghe xong lời Vu Diệp, người dưới mặt nạ trầm mặc hồi lâu, sau đó thản nhiên mở miệng: “Theo cung quy, nên phế bỏ thân phận hộ pháp của Nam Khiếu Hoàn.”
Vu Diệp hơi nhíu mày, sắc mặt không tự giác trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi trong lúc kể lại sự việc hắn đã biểu lộ rõ thái độ của mình trong chuyện này, người trước mắt lại không chút biết điều, cho dù biết rõ tính tình Bắc Sóc Phong chính là như vậy, Vu Diệp vẫn không khỏi có chút khó chịu.
“Cung quy do cung chủ định ra, hiển nhiên cũng có thể do cung chủ phá bỏ.” Vu Diệp không thèm nhìn Bắc Sóc Phong nữa, trực tiếp cất bước đi nhanh về phía trước.
“Chủ thượng, thỉnh nghĩ lại!!” ‘Phốc’ một tiếng, là âm thanh Bắc Sóc Phong quỳ xuống đất.
Vu Diệp nhìn lại, chỉ thấy Bắc Sóc Phong thẳng tắp quỳ ở phía sau, áo khoác màu đen cùng mặt nạ màu trắng càng tô điểm cho sắc trời đang dần xế chiều thêm tịch liêu lạnh lẽo.
“Ngọa tháp chi trắc khởi dung tha nhân hãn thụy, người xưa đã nhắc nhở, cần phải cố kỵ.” Hắn tiếp tục nói, cái miệng đỏ trên mặt nạ chiếu thẳng vào mắt Vu Diệp, “Nam hộ pháp nếu đã thị tẩm, vì Thiên Dạ Cung, nên vào sống trong Lạc Tình Cung, đây mới là thượng sách!!”
Vu Diệp lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên cười lạnh một tiếng, lại xoay người, cất bước rời đi.
Bắc Sóc Phong quỳ trên mặt đất, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, vẫn không nhúc nhích.
Mặt trời chậm rãi hạ xuống đường chân trời, ánh chiều tà nhiễm đỏ nơi Bắc Sóc Phong quỳ.
Ăn xong cơm chiều, Vu Diệp lại đi thư phòng lật xem sách một hồi. Xem xét thời gian không sai biệt lắm, liền cho lui hạ nhân, đi đến ôn tuyền lộ thiên phía sau chủ điện tắm rửa.
Vu Diệp tựa vào vách đá của ôn tuyền, ngửa mặt nhìn lên trời, mở hai mắt, nhìn như đang ngẩn người, kỳ thực lại đang tập trung những phần trí nhớ lộn xộn trong đầu lại, lựa ra những phần trọng yếu nhất tinh tế phân tích. Mộ Hàn Trọng có thể làm một cung chủ tùy hứng hỉ nộ vô thường, mọi chuyện trong cung đều giao cho hộ pháp cùng đường chủ xử lý, nhưng Vu Diệp hắn lại không thể như vậy.
Ngâm mình một hồi, mọi chuyện cũng coi như tạm thời suy nghĩ ổn thỏa, Vu Diệp liền từ trong ao đứng dậy.
Trăng rằm đẹp như vẽ, gió đêm phất phơ, đèn cung đình trên hành lang gấp khúc tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bọn thị vệ theo phân phó của Vu Diệp đều đã biến mất không thấy bóng dáng, cả người thoải mái, tâm tình Vu Diệp cực kỳ tốt vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường, chậm rãi tản bộ trở về phòng.
“Chủ thượng.”
Vu Diệp mới vừa đẩy cửa ra, chợt nghe một giọng nam âm trầm thấp vang lên. Nam Khiếu Hoàn một thân hắc y, thẳng tắp đứng ở góc phòng. Nếu y không lên tiếng, Vu Diệp tuyệt sẽ không phát giác sự hiện hữu của y.
“Sao ngươi lại tới đây?” Vu Diệp vừa đi vào phòng trong vừa hỏi. Khiếu Hoàn im lặng theo đuôi tiến vào.
Tiếp được ngoại bào của Vu Diệp treo lên giá áo bên cạnh, Khiếu Hoàn lại thối lui đến một bên, cúi đầu đáp: “Ỷ Lôi nói cho thuộc hạ biết, độc ‘Di Tình’ trong cơ thể chủ thượng, tùy thời đều có thể phát tán.”
“Rồi?” Vu Diệp hơi nhướn mày, đợi nửa câu sau của y.
“Khi ‘Tình Độc’ phát tán, đau đớn khó nhịn.” Nam Khiếu Hoàn dừng một chút, nói tiếp, “Thời điểm độc phát, nếu thuộc hạ tùy thị bên người chủ thượng, sẽ có thể vận công giúp chủ thượng giảm bớt đau đớn.”
Đây là lý do người trước mắt không để ý mệnh lệnh của hắn mà tới đây? Nhớ lại thời điểm vừa mới thanh tỉnh, ‘Tình Độc’ lần đầu tiên phát tán, hắn may mắn tránh được một kiếp, nhưng loại đau đớn nóng lạnh đan xen kia, hiện tại nhớ tới vẫn còn sợ. Ngày đó nếu không có Khiếu Hoàn, không biết sẽ như thế nào…
Vu Diệp suy nghĩ một chút, nhìn về phía Nam Khiếu Hoàn. Ánh nến chiếu lên gương mặt góc cạnh rõ ràng, thoáng làm nhu hòa hơn vẻ băng lãnh cứng rắn của nam nhân. Một thân hắc y, mặc ở trên người y, luôn có một loại cảm giác tiêu điều đến kỳ lạ.
Cởi giày lên giường, Vu Diệp hướng Nam Khiếu Hoàn nhàn nhạt cười nói: “Nếu đã như vậy, ngươi cứ ngủ ở nhị phòng đi!”