- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mộ Hàn Trọng
- Chương 10
Mộ Hàn Trọng
Chương 10
Hành động lần này, Mộ Hàn Trọng dẫn theo ba trong số bốn vị hộ pháp rời đi tổng giáo, đi vào nơi bí ẩn này, một biệt trang có phong cảnh tú lệ, nói là nghỉ hè, kỳ thực là để che dấu tai mắt người khác mà thôi.
“Tình hình thế nào?” Vu Diệp mở miệng hỏi.
“Quả giống như chủ thượng dự đoán. Hà Duyên Khâm canh ba hôm qua hành động, may mà Sóc Phong đã bố trí nghiêm ngặt, không để cho hắn gây ra chuyện gì. Những kẻ phản loạn liên can đều đã bị bắt, hiện đang giam giữ ở địa lao trong cung. Chủ thượng, khi nào thì chúng ta khởi hành hồi cung?”
Võ lâm hiện nay có chín thế lực, một cung, ba lâu, năm phái. Một cung kia, chính là Thiên Dạ Cung. Thiên Dạ Cung bắt nguồn từ vương triều, quật khởi từ bảy mươi năm trước. Vì Thiên Dạ Cung là do hoàng đế khai quốc của Dận Quốc sáng lập, mục đích là để cân bằng các thế lực giang hồ, cho nên mỗi đời cung chủ, đều là người trong hoàng tộc. Thiên Dạ Cung tài cao thế lớn (giàu có, thế lực lớn), lại cùng triều đình có liên hệ, cộng thêm mỗi đời cung chủ đều có võ công cao cường sâu không lường được, tới thế hệ của Mộ Hàn Trọng, Thiên Dạ Cung mơ hồ đã có dấu hiệu đứng đầu cả võ lâm.
Thiên Dạ Cung có bốn phân đường ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, do tứ đại hộ pháp chia ra tự thống lĩnh. Tứ đại hộ pháp là người cung chủ tin cậy nhất, đều được giao cho nắm giữ một thế lực ngầm mà không phải ai cũng biết. Những việc ngày thường trong đường, đều do các đường chủ tự quản thúc. Lần này kẻ âm thầm mưu đồ làm phản, chính là Bắc đường đường chủ Hà Duyên Khâm. Thế nhưng Mộ Hàn Trọng tâm tính nhanh nhẹn, đã sớm phát giác Hà Duyên Khâm có tâm không phục, lần này tương kế tựu kế, lập bẫy, vốn là một kế hoạch không chút kẻ hở, lại bất tri bất giác quên mất người bên cạnh mình.
Nghĩ đến đây, Vu Diệp hỏi: “Linh Huỳnh đâu?”
Sắc mặt Đông Khanh Nhan khẽ biến, con ngươi trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Đã tự sát. Hừ, nha đầu kia, thật thông minh.” Trong giọng nói không khỏi mang theo một tia âm ngoan.
Linh Huỳnh là thị nữ bên người của Mộ Hàn Trọng, cũng là người hạ “Di Tình” lên người Mộ Hàn Trọng. Khó trách khẩu khí Đông Khanh Nhan không tốt.
Vu Diệp gật đầu: “Phân phó xuống dưới, đợi đến giờ Mùi, khởi hành hồi cung.”
Đông Khanh Nhan thấp giọng ứng thanh, đợi đến khi Vu Diệp ngồi xuống, vẫn như cũ đứng tại chỗ, không rời đi, đôi mắt sáng vẫn nhìn về phía Vu Diệp, giống như có chuyện muốn nói.
“Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần dông dài.”
Vu Diệp vừa dứt lời, Khanh Nhan lập tức nhẹ nhàng thở ra, khẽ mím môi, mở miệng: “Khanh Nhan tối hôm qua nghe nói chủ thượng chiêu tẩm, còn đoán không biết vị công tử nào được vận khí tốt. Không nghĩ tới…”
Những lời còn lại không cần nói ra, Vu Diệp cũng đã hiểu được ý của nàng. Không khỏi có chút buồn bực.
Bản chất tên Mộ Hàn Trọng này thích nam sắc, từ lúc lên làm cung chủ tới nay, đã nuôi một nhóm nam sủng khổng lồ ở trong cung. Thế nhưng cho dù đã có một hậu cung đông đảo hằng đêm chờ hắn chiêu tẩm, hắn vẫn như cũ thường xuyên bổ sung người mới. Những người mới này có thể là một đệ tử danh môn giang hồ nào đó hắn vô tình nhìn thấy, cũng có thể là một người hầu nho nhỏ dâng trà quét rác nào đó trong Thiên Dạ Cung, nếu dùng một câu để hình dung, thì đó chính là không biết tiết chế, có mới nới cũ tới cực điểm. Chính vì vậy, bọn nam hạ nhân trong cung chỉ cần có chút tư sắc vừa nhìn thấy hắn liền nơm nớp lo sợ, sợ hắn đột nhiên nổi thú tính quật ngã xuống đất, liền biến thành một thành viên trong số đông hậu cung kia.
May mắn tứ đại hộ pháp bên cạnh hắn, ba hộ pháp là nam đều lớn tuổi hơn hắn, mà diện mạo cũng đều là nam nhân chân chính, tuyệt đối không có nguy cơ mất trinh tiết.
Thế nhưng tối hôm qua, tựa hồ đã phá hủy quy tắc ngày xưa.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Tuy rằng biết nguyên nhân khiến đối phương lo lắng, nhưng hắn vẫn có chút không hiểu, đêm qua cũng không phải Mộ Hàn Trọng cố ý, chính là khi đó đúng lúc Nam Khiếu Hoàn ở bên cạnh hắn. Vì sao Khanh Nhan lại lo lắng như thế, tựa hồ còn có ý tứ muốn khuyên nhủ hắn…
“Chủ thượng. Khiếu Hoàn văn võ song toàn, từ bảy năm trước đã đi theo bên người chủ thượng, bảy năm qua đối chủ thượng trung thành cùng tận tâm, có trời đất chứng giám. Khanh Nhan cả gan thay Khiếu Hoàn cầu tình, để Khiếu Hoàn tiếp tục được đảm nhiệm chức Nam hộ pháp.”
Khanh Nhan rũ mắt hơi chút cười khổ, tươi cười mang theo vài phần chua xót, cùng bộ dạng tài giỏi lưu loát vừa rồi Vu Diệp nhìn thấy có chút không đồng nhất.
Vu Diệp hơi nhíu mày: “Từ từ, ta nói phế chức hộ pháp của Khiếu Hoàn khi nào vậy?”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Mộ Hàn Trọng
- Chương 10