Họng súng tối om, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Vu Diệp.
Vu Diệp nhếch miệng, giống như không hề thấy họng súng đột nhiên xuất hiện kia, chỉ nhìn chằm chằm người mặc áo đen. Hắn vẫn mỉm cười, chỉ có lời nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo, rét lạnh giống như đến từ hai cực địa cầu.
“Bruce tiên sinh, đây là thành ý của cậu sao?”
“Vu tiên sinh, với ngài, tôi không dám khinh thường.” Lời nói giống như trêu chọc theo miệng thanh niên trước người Vu Diệp thoát ra, hắn xoay người, con ngươi màu ngọc bích nhìn thẳng Vu Diệp: “Kỳ tích dùng một khẩu súng địch lại ba mươi người của ngài, đến nay vẫn là chuyện luôn được mọi người ca tụng.”
“Thật vậy sao? Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu!” Vu Diệp nhíu mi: “Bruce tiên sinh, hiện tại cậu còn có một cơ hội, cơ hội lựa chọn cuối cùng.”
Lời nói chắc chắn như thế làm cho Bruce giật mình, đã đến nông nỗi này, người trước mắt vậy mà vẫn bình tĩnh như thế, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, không hổ danh hiệu Hắc Ưng của hắn.
“Chậc chậc, Vu tiên sinh, tuy rằng tiếng Trung của tôi không tốt, nhưng có hai câu thành ngữ tôi vẫn nhớ rất rõ.” Bruce ở trong lòng tinh tế xem xét lại kế hoạch, sau khi xác định không có lỗ hổng nào, hắn mới cười mở miệng, mái tóc vàng xinh đẹp theo động tác của hắn nhẹ nhàng lay động: ""Chết đã đến nơi." còn "Lớn tiếng dõng dạc.", hai câu này vô cùng thích hợp với ngài lúc này. Chẳng lẽ ngài không cảm thấy như vậy sao?"
“Ha ha.” Vu Diệp bật cười, trong nụ cười chứa rất nhiều sự bất đắc dĩ, nhưng lại tuyệt đối không có một tia kinh ngạc hay sợ hãi nào như mong đợi của Bruce. Hắn nhẹ thở dài, thanh âm không lạnh thấu xương giống lúc trước, ngược lại hàm chứa vài tia ôn nhu như đang trò chuyện cùng tình nhân: “Arthur, không phải chỉ là làm cậu có vài lần sao? Cần gì phải tính toán chi li như vậy?”
Nháy mắt, sắc mặt Bruce trở nên cực kỳ khó coi, ký ức khuất nhục như hiện ra trước mắt… Đó là mớ ký ức cả đời này hắn cũng không muốn nhớ tới… Nỗi đau bị người nhà xem như hàng hóa, nỗi nhục bị bắt mở ra hai chân, nỗi căm phẫn bị thương tổn sâu sắc… Đến cuối cùng, tất cả đều hóa thành thù hận dành cho nam nhân trước mặt. Hận đến khắc cốt ghi tâm!! Áp chế cảm xúc đang dâng trào, Bruce bắt buộc chính mình mỉm cười, hắn không thể thua người trước mắt!!
“Tôi xem như bị chó cắn đi, ngài cho rằng chuyện như vậy hiện tại nói ra còn có ý nghĩa gì sao? Được rồi, Vu tiên sinh, không cùng ngài nhiều lời nữa, hiện tại, mời ngài theo tôi đi một chuyến.”
"Nếu đã như vậy, kính trọng không bằng vâng lệnh." Vu Diệp khẽ cúi đầu, nói.
....
Bờ biển.
Cảnh sắc tươi đẹp, gió nhẹ phất qua, lá cây rầm rì lay động, ánh mặt trời cũng hòa cùng chói chang. Đúng là thời tiết giữa mùa hạ.
Tạ Thiên nằm dưới ô che nắng, ngủ trên ghế nằm, trên mặt úp một cuốn tạp chí, hỏi: “Hiện tại thế nào rồi?”
“Vâng. Tất cả xí nghiệp thuộc sở hữu của Bruce gia tộc đều hết hạn, đều đã tuyên bố phá sản, Adam Bruce ngày hôm qua nhảy lầu tự sát, đứa con thứ ba không rõ tung tích.” Nam nhân kia cung kính đáp, trong lời nói đồng thời giảm bớt một số tin tức dư thừa, chỉ đem những tin tức có thể khiến người trước mắt cảm thấy hứng thú nói ra, về phần những tin khác, cho dù trọng yếu thế nào, người trước mắt cũng sẽ không chú ý.
“Ha~ Chỉ mới vài ngày thôi. Đúng rồi, Lâm, Hắc Ưng có nói khi nào thì tới đây không?”
“Vâng. Vu tiên sinh nói khoảng 2 giờ xế chiều hôm nay sẽ tới.”
“2 giờ…” Tạ Thiên lặp lại, đột nhiên kêu lên: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“… 3 giờ 10 phút.”
“3 giờ 10 phút?” Tạ Thiên theo bản năng lặp lại, ngay sau đó đột nhiên từ ghế nằm nhảy dựng lên: “Fuck!! Lâm, quay về khách sạn mau!!”
Lâm nhìn bộ dáng vội vã của cậu chủ nhà mình, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng lộ ra vài tia bất lực: “Lão Đại, Vu tiên sinh vừa mới đến.”
“Cái gì?!! Sao anh không nói sớm!!” Tạ Thiên rống to.
“Ngài ấy phân phó, trong lúc ngài tán gái, bất cứ ai cũng không được phép tới gần.” Mơ hồ còn nghe ra chút ý cười trong lời nói.
“Fuck!!!!”
Đợi Tạ Thiên thu thập xong, khi đi vào nhà ăn, đã là hai mươi phút sau.