Tôi nhìn Kiều Oánh đến ngẩn người, trong lòng cũng bắt đầu suy xét lại mọi chuyện. Cu Gin và Chính Uy… làm sao có thể như thế được… làm sao là như thế được?
Kiều Oánh nhìn tôi, giọng cô ấy lo lắng:
– Mợ Hai… chuyện này… mợ khoan hãy nói cho cậu Hai nghe, có được không mợ?
– Tại sao?
Đôi mắt cô ấy rũ xuống, giọng buồn hơn:
– Tôi sợ… cậu Hai… sẽ không thương cu Gin nữa…
Chuyện này…
Dừng một lát, Kiều Oánh lại nói:
– Tôi biết cậu Hai và cậu Cả đang là mối quan hệ gì, tôi sợ… nếu cậu Hai biết cu Gin là con của cậu Cả… cậu ấy sẽ ghét thằng bé, sẽ không còn muốn nuôi dưỡng thằng bé nữa. Tôi… bản thân tôi có thể nuôi cu Gin nhưng tôi… tôi sợ là cậu Hai sẽ dùng thằng bé để trả thù cậu Cả. Mợ Hai… cu Gin nó vô tội mợ ơi… tôi xin mợ… coi như tôi xin mợ lần này đi…
Tôi hít vào một hơi, giữ cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, tôi mới nhẹ giọng hỏi:
– Cô chỉ là đang nghi ngờ… chứ vẫn chưa chắc cu Gin là con ruột của anh Cả mà… có phải không?
Kiều Oánh khẽ gật:
– Là tôi nghi ngờ… nhưng mà… linh tính của tôi mách bảo… cu Gin… thằng bé chính là con của cậu cả Chính Uy.
– Sao cô lại chắc chắn như vậy? Kết quả xét nghiệm ADN còn chưa có, đâu thể kết luận vội như vậy được?
Kiều Oánh khổ sở trả lời:
– Mợ Hai, tôi biết mình đang làm gì và nói gì mà, chuyện tôi làm xét nghiệm huyết thống chỉ là muốn chắc chắn lại sự thật mà thôi. Còn riêng bản thân tôi… tôi đã hoài nghi cậu Cả ngay từ đầu rồi. Tôi không muốn nói với mợ vì sợ mợ sẽ không lo cho cu Gin nữa… nhưng mà… tôi sợ trước sau gì mợ cũng sẽ biết, đến lúc đó… tôi để không kịp trở tay.
Tôi có chút bực dọc, lớn tiếng:
– Nguyên nhân tại sao?
Kiều Oánh nhìn về phía cu Gin đang ngủ ngon trên giường, cô ấy hít vào một hơi rồi từ từ giải thích:
– Cả cậu Uy và cu Gin… hai người bọn họ đều bị dị ứng với đào…
– Dị ứng với đào? Nhưng mà đó… đó có khi nào chỉ là trùng hợp hay không?
– Với thêm chuyện này nữa… lúc tôi mới về đây làm việc, cậu Cả có tới gặp riêng tôi… cậu ấy hỏi tôi… hỏi tôi có phải là Tiểu Kiều hay không? Mợ biết không… trong ánh mắt cậu ấy nhìn tôi lúc đó, tôi tin chắc là chị tôi và cậu Uy đã từng xảy ra chuyện gì đó mà tôi chưa từng được nghe nói. Tôi không biết phải giải thích với mợ như thế nào… nhưng mà tôi… tôi…
Dừng vài giây, cô ấy lại nói:
– Cộng thêm chuyện có người ra tay trả thù Thuỳ Trâm… người đầu tiên mà tôi nghĩ đến… chỉ có cậu Cả Chính Uy.
Chuyện này… Chính Uy và Tiểu Kiều… bọn họ thật sự đã từng yêu đương với nhau hay sao?
Kiều Oánh đi đến ghế ngồi xuống, cô ấy thở dài mệt mỏi:
– Chị tôi chết mà không nói lại với tôi bất cứ chuyện gì, chị ấy cứ vậy mà ôm tủi hờn rời đi. Lúc tôi biết cu Gin vẫn còn trên đời này, tôi đã hứa với lòng sẽ bảo vệ thằng bé cho đến khi nào tôi không còn sức bảo vệ nữa thì thôi. Tôi biết chị gái tôi rất thương con… chị ấy giao con lại cho cậu Hai… đó đã là sự dằn vặt lớn nhất giày xéo chị tôi mỗi ngày rồi. Cũng không phải tự nhiên mà chị ấy lại làm như thế… nhất định là có lý do nào đó… tôi luôn tin là như vậy. Giá như lúc đó chị chịu nói với tôi mọi chuyện hoặc ít ra… chị để cu Gin lại cho tôi chăm sóc và nuôi dưỡng thì giờ đây thằng bé đã không phải chịu khổ sở như vậy rồi.
Giọng Kiều Oánh ngày một khàn đi:
– Mợ nghĩ đi… nếu cu Gin thật sự là con của cậu Cả… vậy thì… vậy thì… chuyện Bà Lớn ra tay hại chính cháu ruột của mình… nó phải gọi là tàn nhẫn đến mức nào. Chuyện đáng sợ như vậy, làm sao cu Gin có thể chấp nhận được hả mợ… sao có thể như vậy được hả mợ?
Hai mắt tôi đỏ hoen, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy xót xa. Nếu đúng cu Gin là con ruột của Chính Uy, vậy thì… trời ơi, tôi thật không dám nghĩ… không dám nghĩ đến hậu quả của tất cả mọi chuyện. Sao lại có chuyện như thế này xảy ra, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này vậy hả?
Phải rất lâu sau tôi mới định hình lại được mọi chuyện, ngước mắt nhìn về phía Kiều Oánh, tôi khẽ hỏi:
– Chính Quân có biết chuyện… Chính Uy từng tới tìm cô hay không?
Kiều Oánh lắc đầu:
– Không, tôi không nói gì với cậu Hai hết, cậu ấy trước giờ vẫn nghĩ… cu Gin được sinh ra từ vụ cưỡиɠ ɧϊếp của chị tôi năm đó…
Tôi khẽ gật gù:
– Được rồi… nếu anh ấy đã không biết thì kể từ nay về sau, anh ấy cũng đừng nên biết. Cu Gin trước kia là con của Chính Quân thì sau này dù cho kết quả xét nghiệm huyết thống kia có như thế nào… thằng bé vẫn mãi là con trai của anh ấy. Tôi nói như vậy, cô đã hiểu chưa?
Kiều Oánh ngạc nhiên nhìn tôi:
– Mợ Hai… tức là mợ…
Tôi gật đầu, hai mắt nhìn về cu Gin đang ngủ ngon giấc trên giường, tôi kiên định nói:
– Phải, tôi muốn ém chuyện này xuống, trên đời này… chỉ có cô, tôi, và chị gái cô biết là đủ rồi. Cu Gin là con trai của Chính Quân, mãi mãi là như vậy!
…………………..
Lúc tôi về lại phòng, Chính Quân cũng vừa tắm xong, thấy tôi đang ngồi nhìn anh, anh liền đi tới xoa xoa đầu tôi, anh dịu giọng hỏi:
– Sao lại ngồi đây?
Tôi ngước mắt lên nhìn anh, suy nghĩ đắn đo một lát, tôi khẽ nói:
– Anh, em thấy hay là… anh cho em và con dọn ra ngoài ở luôn đi, được không anh?
Chính Quân nhìn tôi chăm chú:
– Ngay bây giờ?
Tôi gật gật:
– Bây giờ luôn cũng được.
Chính Quân im lặng không nói gì, anh buông tay ra khỏi tóc tôi rồi đi tới bên giường ngồi xuống. Tôi dõi mắt nhìn theo anh, lại thấy anh ấn điện thoại như đang muốn gọi cho ai đó. Đợi người bên kia nghe máy, tôi liền nghe giọng anh kiên định phát ra:
– Nhà lần trước tôi mua, cậu cho người vào quét dọn… ừ phải… hai ngày nữa phu nhân với thiếu gia sẽ dọn đến đó ở. Được rồi… cứ làm vậy trước đi… cần gì tôi sẽ báo sau.
Anh vừa tắt điện thoại, tôi đã nhào ngay đến ôm anh, hôn thật mạnh vào môi anh, tôi cười tươi nói:
– Mình sẽ dọn đi… có thật không anh? Thật không?
Chính Quân cười theo tôi:
– Nếu em muốn bây giờ dọn đi liền thì vẫn được… anh không có ý kiến gì.
Tôi vui đến phát khóc, cuối cùng thì cũng có thể rời xa nơi này, vậy là cu Gin sẽ không còn lo bị ai phát hiện nữa… thằng bé có thể sống tốt rồi… có thể sống tốt bên cạnh vợ chồng tôi rồi!
___________________
Chuẩn bị cho nhà mới cũng không quá mức nhàn hạ, dù trong nhà đã có đủ nội thất nhưng tôi vẫn muốn tự tay mình mua sắm theo ý thích riêng của bản thân. Trên đường mua chút đồ, tôi ghé ngang bệnh viện thăm ba chồng, biết ông ấy rất thích món cháo ở cạnh công ty, tôi liền mua đến cho ông một hộp lớn. Lúc tôi đi vào phòng bệnh, trong phòng chỉ có Má Lớn và anh Cả Chính Uy, cũng không biết bọn họ đang nói những gì mà không khí trong phòng có vẻ không được thoải mái cho lắm. Thấy tôi đi vào, anh Cả khẽ đi tới ghế ngồi xuống, bộ dáng ung dung điềm tĩnh như là không có chuyện gì xảy ra. Má Lớn thì tản ra đi vào phòng vệ sinh, còn Má Nhỏ ở đang ở đâu thì tôi không biết. Lại nhìn đến chỗ ba chồng tôi, tôi thấy ông gương mặt đỏ ửng, hai tay siết chặt vào ga giường, hai mắt nhìn tôi chăm chú gắt gao. Hình như ở đây vừa nãy vừa mới có chuyện gì xảy ra thì phải?
Đặt cháo xuống bàn, tôi khẽ hỏi:
– Má Nhỏ đâu rồi anh Cả?
Chính Uy điềm nhiên trả lời:
– Bà ấy đi về trước rồi, chắc là về nghỉ ngơi.
Tôi gật gù:
– Vậy à, vậy mà em không biết… em mua nhiều cháo cho cả ba người cùng ăn. Anh Cả có muốn ăn một chút không, cháo ở gần công ty mình… ngon lắm.
Chính Uy lắc đầu cười nhẹ:
– Anh không ăn đâu, em để đó lát nữa mẹ anh cho ba ăn là được rồi.
– Không sao, để em đút cho ba ăn cũng được, dù sao em cũng đang rảnh mà.
Nói rồi, tôi múc ra một chén cháo lưng, anh Cả giúp tôi nâng ba chồng tôi ngồi dậy, tôi ngồi xuống cạnh bên, đút từng muỗng cháo vào miệng cho ông. Thổi một chút rồi lại đút cho ông ăn, tôi cười hỏi han:
– Cháo có nóng không ba?
Ba chồng tôi chỉ có thể nhúc nhích được một chút, ông không nói được nhưng tôi có thể hiểu là ông đang nói không. Sợ ông bị nghẹn, tôi liền đút cho ông chút nước, ông uống được chút thì bị sặc phải nhả cả cháo cả nước đầy ra áo. Tôi có chút hoảng loạn, vội lấy khăn giấy lau sơ qua cho ông, anh Cả thấy vậy liền chau mày tỏ vẻ không vui nhưng vẫn không đứng dậy giúp tôi lau rửa cho ba. Tôi chạy đi lấy khăn khô, tôi lau sạch trước ngực cho ông, rồi lo lắng hỏi:
– Con thay áo khác cho ba nha?
Ba chồng tôi có vẻ ủ dột, ông cúi thấp đầu như kiểu biết mình vừa làm ra chuyện không đúng. Đang tính bảo ông đừng buồn thì bên tai lại được nghe giọng ông nặng nhọc rầm rì:
– Cẩ.n… thận!
Tôi sững người nhìn ông, mà ông lại vờ như là không biết gì, suy nghĩ nhanh một lát, mắt lại liếc về phía anh Cả đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tôi, tôi liền quyết định xem như là không nghe thấy gì. Ba chồng tôi vẫn cúi đầu, còn tôi thì vui vẻ lên tiếng trấn an ông:
– Ba yên tâm đi, con không có bị gì đâu… ba đừng có ngại với con, con cũng là con của ba mà. Để con thay cho ba cái áo khác chứ mặc như vậy là bệnh nữa đó… ba chờ con một chút nha.
Nói rồi, tôi đi tới tủ lấy ra một cái áo khác rồi thay nhanh cho ông. Suốt cả quá trình thay áo rồi vệ sinh các thứ, anh Cả chỉ nhìn tôi chứ nhất định không tiến lại phụ giúp. Trong lòng tôi càng nghi ngờ nhiều hơn, liệu ba chồng tôi có phải là muốn ám chỉ tôi… nên cẩn thận với anh Cả hay không?
Đút cho ông ăn hết chén cháo, nhìn đồng hồ đã đến giờ hẹn với bên thiết kế nội thất nên tôi phải ra về. Anh Cả có ý đưa tôi về nhưng tôi không đồng ý, tôi bảo là tôi có việc riêng cần giải quyết. Thấy tôi ra về, ba chồng tôi cứ dõi mắt nhìn theo tôi, thoáng chốc tôi lại thấy trong ánh mắt dõi theo của ông có bao nhiêu là lo lắng. Ngồi trên xe, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện khi nãy, e là có chuyện gì đó không hay xảy ra nữa rồi đây. Lời nhắc của ba chồng tôi đã kỳ lạ mà thái độ của anh Cả và Má Lớn… lại còn kỳ lạ hơn nữa. Chuyện này… tối về tôi sẽ nói lại với Chính Quân, để xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
…………………………….
Chiều tôi đến đón cu Gin rồi mới về nhà, nhà cửa bữa nay vắng tanh, Má Nhỏ với Châu Nhi chắc là đến bệnh viện, chỉ có một mình chị Loan ở nhà. Lúc tôi đưa cu Gin đi vào, chị Loan gần như không nhìn thấy, mặc dù chị ấy đang ngồi sờ sờ ở trước mặt tôi. Thấy chị Loan đờ người, tôi vội đi tới huơ tay qua lại trước mặt chị, tôi nhíu mày hỏi:
– Chuyện gì vậy chị Loan, sao chị giống như người mất hồn vậy?
Nghe tôi hỏi, chị Loan giật mình, nụ cười trên môi nhạt tuếch, chị nói:
– À đâu có gì, chị đang suy nghĩ chút chuyện ấy mà… Cu Gin mới đi học về đấy hả?
Tôi quay sang cu Gin, cười bảo thằng bé:
– Thưa bác Hai đi con.
Cu Gin gật đầu, giọng con nít đáng yêu khẽ cất lên, chị Loan nghe thằng bé kêu mình bằng bác Hai, chị cười thích thú.
– Chà, nay cu Gin giỏi quá ta, hết sợ bác Hai rồi hả con?
Cu Gin nhíu mày, giọng điệu non nớt:
– Gin chỉ sợ… bác Hai kia thôi.
Tôi phì cười:
– Bác Hai thì có gì đâu mà sợ, thằng bé này.
Nói với chị Loan vài câu nữa, tôi định dắt thằng bé lên phòng cho vυ" Lệ tắm rửa thay quần áo cho con thì đột nhiên chị Loan kéo tay tôi lại, chị nhìn tôi kiểu ấp úng do dự:
– An Lâm này…
– Dạ?
– Chị có chuyện này… chị…
Thấy chị ấp úng nửa ngày vẫn nói không rõ ràng được một câu, tôi cười hỏi:
– Có chuyện gì mà chị ấp úng hoài vậy, chỗ chị em không à, có gì đâu mà ngại?
Chị Loan suy nghĩ một hồi, lại hỏi ra một câu bâng quơ hết sức:
– Chị nghe nói… em định dọn đi hả?
Tôi phì cười:
– Có vậy thôi mà chị suy nghĩ từ nãy đến giờ đó hả?
– Chị…
– Thôi thôi, em biết chị hay e thẹn rồi mà, không cần phải giải thích với em đâu. Phải, em với Chính Quân sẽ dọn ra ở riêng, vài hôm nữa là bọn em đi.
Chị lại nhìn sang cu Gin:
– Cả cu Gin cũng đi cùng em à?
– Tất nhiên rồi, làm sao để con trai em ở lại đây một mình được.
Chị Loan thoáng chút thở dài rầu rĩ, chị nói:
– Ở riêng như vậy cũng tốt, tốt cho cu Gin mà tốt luôn cả… chỉ là…
– Chỉ là thế nào hả chị?
Chị Loan vội lắc đầu:
– Không có gì, không có gì đâu… thôi, để hôm nào chị đến nhà mới của em chơi một chuyến, nhớ tiếp đón chị nha.
Tôi cười lớn:
– Nhất định rồi, cứ nói trước với em một tiếng, em nấu một bữa thịnh soạn đãi chị… có chịu không?
– Nhất định vậy nha.
– Dạ vâng.
Nói chuyện xong với chị Loan, tôi nắm tay dắt cu Gin lên trên phòng, ấy vậy mà chị Loan lại đi theo tôi, chị gắt gao nhìn chằm chằm về phía mẹ con tôi, giọng như kiểu lo lắng gấp gáp lắm vậy:
– An Lâm, sau này phải cẩn thận hết sức nha em.
Tôi thoáng sững sờ, cười cười hỏi lại:
– Bộ có chuyện gì hả chị Loan?
Chị Loan xoa xoa đầu cu Gin, chị cười nói:
– Không có gì… chị là lo cho mẹ con em ở riêng một mình thôi ấy mà.
– Tưởng chuyện gì, chị yên tâm đi… em tự lo cho mình được mà.
Chị Loan gật gù, mắt hướng về phía cu Gin, giọng chị rất dịu:
– Ừ, phải lo cho cu Gin nữa… thằng bé đáng thương quá!
Tôi vừa dắt tay con lên phòng, vừa cảm thấy chị Loan bữa nay có gì đó là lạ. Sao hôm nay gặp toàn chuyện kỳ lạ không vậy nhỉ, người nhà họ Dương bữa nay… làm sao vậy kìa?
………………………….
Kết quả xét nghiệm huyết thống ở chỗ Kiều Oánh đã có, cu Gin chính xác là con trai của Chính Uy. Lúc nhận được kết quả này từ tay Kiều Oánh, tôi gần như muốn suy sụp. Suốt cả buổi chiều tôi cứ khóc mãi, một phần thương cu Gin, một phần lại tức cho sự sắp đặt trớ trêu này. Tôi thật sự rất muốn chạy tới chỗ Bà Lớn rồi nhét cái loại giấy tờ này vào tay bà ấy, để bà ấy tự mắt mình đọc rõ từng chữ từng chữ, lúc đó bà ấy mới biết hai chữ “tội nghiệt” là được viết như thế nào. Khốn nạn đến thế là cùng, tự tay đầu độc cháu ruột của mình… thật sự quá mức tàn ác rồi…
Sau tất cả mọi chuyện, chỉ tội cho cu Gin và Chính Quân, hai con người đáng thương đó… chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ thấy đau lòng!
……………………….
Hôm nay Chính Quân đi làm về sớm, lúc anh vào phòng, tôi vẫn chưa kịp tắm rửa gì. Anh đi tới bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống, cả người dựa vào ghế, bất giác tôi lại thấy anh bật cười, nụ cười trông rất lạ. Tôi đi tới gần anh, hai tay xoa xoa vai anh, tôi nhìn anh, khẽ hỏi:
– Có chuyện gì vậy anh?
Chính Quân thở ra một hơi, giọng anh khàn đυ.c:
– Đinh Nguyên… ông ấy chịu khai ra rồi.
Tôi chấn kinh, vội vàng hỏi:
– Anh nói là lão Nguyên… ông ấy chịu nhận tội?
Chính Quân ngồi thẳng dậy, anh gật đầu, hai mắt đỏ ửng lên:
– Phải… lão ta nhận tội rồi… nhận tội rồi!
Tôi ôm chầm lấy anh, vô tình trên má lại chảy dài xuống vài giọt lệ. Cuối cùng thì công lý cũng đã đến… mẹ chồng tôi không còn bị oan ức nữa rồi…
Phải như vậy chứ, ít nhất cũng phải được như vậy chứ?!