Chương 38



Tiếng đũa rơi leng keng xuống sàn làm cho cả nhà giật mình, thấy ba chồng tôi cau mày, Trâm vội vàng nói:

– Con xin lỗi… tay chân con vụng về quá.

Người làm giúp Trâm đổi đũa mới, ba chồng tôi lại tiếp tục hỏi chuyện Kiều Oánh. Chính Quân lúc này đột nhiên khều nhẹ tay tôi, anh hỏi nhỏ:

– Kêu anh có chuyện gì vậy?

Nghe anh hỏi, tôi quay hẳn sang nhìn anh, trông anh lúc này không có một chút biểu cảm gì là giống với ban nãy. Vẫn gương mặt nam thần, vẫn biểu cảm nhàn nhã như mọi khi, một chút biến chuyển cũng không có. Biểu cảm bây giờ tôi nhìn thấy và biểu cảm khi nãy tôi thấy… sao lại biến đổi nhanh đến như được?

Thấy tôi nhìn anh đến ngây ngốc, anh liền cười, nụ cười rất nhẹ:

– Chuyện gì vậy? Sao lại nhìn anh?

Tôi lấy lại bình tĩnh, tôi khẽ cười, hỏi:

– À… tự dưng thấy anh đẹp trai quá đó mà.

Chính Quân cười cười, anh nói:

– Đừng nịnh nữa, khi nãy em vừa nói gì?

Tôi lúc này khẽ quay về hướng của Kiều Oánh, tôi nhàn nhạt nói:

– Em đang nói Kiều Oánh, người vừa xinh mà nấu ăn lại giỏi… anh thấy đúng không?

Hỏi rồi, tôi lại đợi xem biểu cảm của Chính Quân nhưng anh lúc này chỉ có gật đầu, một chút xíu thay đổi cũng không có, anh đánh giá:

– Cũng được, cũng đủ xinh.

Tôi nhìn anh, nhìn đến ngây ngốc, biểu cảm này… rốt cuộc là sao đây?

Kiều Oánh lúc này lại đang tự tin trả lời câu hỏi của ba chồng tôi, trên gương mặt cô ấy tràn đầy sự bình tĩnh và cao ngạo của người có tài. Khi được hỏi đến tuổi, Kiều Oánh liền trả lời:

– Tôi năm nay 24 tuổi thưa ông chủ.

Ba chồng tôi gật gù khen ngợi:

– Còn nhỏ tuổi mà có tài, cô cứ làm tốt việc của mình, Dương gia sẽ không phụ công sức của cô.

Kiều Oánh gật nhẹ đầu, vẻ tự tin có thừa:

– Tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông chủ, cảm ơn ông.

– Tốt!

Nói thêm vài câu khích lệ tinh thần Kiều Oánh, đợi cô ấy đi xuống, cả nhà lại tiếp tục bữa ăn cuối tuần thân mật. Tay gắp chút cá trên đĩa ăn riêng cho vào miệng, tiện thể quan sát các vị ở đây một vòng… úi chà, biểu cảm luôn nằm ở mức giao tiếp thường ngày, một chút khác lạ cũng không để lộ ra bên ngoài, kể cả là người vừa có biểu cảm kỳ lạ như Chính Quân. Tôi thiết nghĩ, sau khi xảy ra quá nhiều chuyện, người nhà họ Dương lại tăng level lên một bậc, càng lúc càng khó đoán, càng khó nắm bắt được cảm xúc. Kiều Oánh… cô gái này có khá nhiều khả nghi, mà khả nghi nhất là mối quan hệ với chồng tôi!

Sau chuyện Thuỳ Trâm bỏ thuốc, tối nào Chính Quân cũng ngủ lại phòng tôi, Trâm dù khó chịu nhưng vẫn không cách nào kéo Chính Quân về được. Ví như Chính Quân tự dưng muốn như thế này thì cô ấy còn đi khóc kể với Má Nhỏ là tôi thế này thế kia, còn đằng này, có cho vàng cô ấy cũng không dám kể lý do vì sao Chính Quân lại bỏ cô ấy như vậy. Ai đời lại đi bỏ thuốc chồng mình, chuyện mà đến tai Má Lớn chắc chắn không chỉ nghe giáo huấn thôi đâu. Má Lớn đã không thích vợ bé, giờ mà nghe chuyện này nữa, bà ấy chắc chắn sẽ nổi trận tam bành.

Sau khi ăn tối xong, tôi pha một ấm trà Thiết Quan Âm để cả hai cùng nhâm nhi đàm đạo sẵn tiện hóng chút khí trời se se lạnh buổi tối. Ngồi ngoài hành lang ngắm cảnh về đêm, tôi mới vờ hỏi đến chuyện của Kiều Oánh:

– Anh này… cô Kiều Oánh còn trẻ mà giỏi quá anh nhỉ, em cứ nghĩ đến cô ấy cả buổi tối.

Chính Quân khẽ nhướn mắt, anh hớp chút trà, nhàn nhạt cất giọng:

– Anh thấy cũng bình thường mà.

Tôi quay hẳn sang nhìn anh, bàn tới:

– Mới 24 tuổi nhưng giỏi quá rồi… còn nhỏ hơn tuổi em… vừa giỏi vừa đẹp… chắc được nhiều người theo đuổi lắm…

Chính Quân hơi chau mày:

– Chắc vậy…

– Sao em thấy anh cứ thản nhiên với những cô gái đẹp vậy?

Chính Quân lúc này mới quay sang nhìn tôi, môi anh khẽ nhếch:

– Hoa đẹp thì nhiều nhưng hoa mà mình thích thì chỉ có một, anh không ăn tạp, rất có chính kiến.

Tôi phì cười, eo ơi, hôm nay cũng biết nói lời hoa mỹ nữa kìa.

– Nhưng mẫu người mà anh thích… có giống với Kiều Oánh không? Xinh đẹp, tài giỏi, tướng mạo và khí chất đều bất phàm?

Chính Quân nhìn tôi, nụ cười rộng thêm một tí:

– Giống như em là được.

Tôi lắc đầu:

– Không, ý em nói là trước kia kìa, trước khi gặp em cơ.

Anh khẽ chau mày, giọng khá là nghiêm túc:

– Anh không có mẫu người lý tưởng, người mà anh thích… đơn giản là gặp lần đầu tiên đã có ấn tượng, vậy thôi.

Tôi thoáng ngạc nhiên:

– Chỉ vậy thôi?

Anh gật đầu:

– Ừ, em có người ta hay nói là yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên chưa?

Tôi mím môi cười, tim đập rộn ràng hơn chút, nhất thời cũng quên luôn ý định của mình từ nãy tới giờ. Mà nếu bây giờ có hỏi, Chính Quân cũng không nói gì đâu, anh ấy đâu phải người dễ moi móc thông tin. Mà thực ra, tôi hỏi là hỏi vậy thôi chứ tôi cũng không dám nghĩ là giữa Chính Quân và Kiều Oánh có chuyện gì. Bởi tuổi tác của hai người bọn họ có chút chênh lệch, cô ấy hơi nhỏ tuổi so với anh ấy. Nếu đúng Kiều Oánh là Tiểu Kiều… vậy… bọn họ quen biết nhau bằng cách nào? Mà nếu có quen biết nhau thật thì sao Kiều Oánh lại tỏ ra dửng dưng với Chính Quân, đến một cái liếc nhìn cũng không có?

– An Lâm… em đang nghĩ gì vậy?

Nghe anh hỏi, tôi vội trấn tĩnh lại bản thân mình, tôi cười, trả lời:

– À… em nghĩ chút chuyện thôi…

– Là chuyện gì?

Suy nghĩ thật nhanh, tôi mới khẽ hỏi:

– Anh này… đợt trước lúc được ghi tên vào gia phả, em có nhìn thấy một tủ kính được trùm khăn đỏ, em có hỏi thì bác Thuận bảo là cất giữ bảo vật của nhà mình… chuyện đó có thật không anh?

Chính Quân nhìn tôi, anh khẽ gật:

– Ừ, đúng là có chuyện như vậy, trong tủ kính cất giữ viên ngọc xanh lưu ly, viên ngọc ấy là vật bảo hộ của nhà họ Dương từ bao đời qua.

Tôi gật gù, xuýt xoa khen ngợi:

– Đó giờ em chỉ nghĩ ngọc xanh này kia chỉ có trong phim thôi chứ, ai dè lại có thật ở ngoài đời luôn. Em tò mò về viên ngọc xanh lưu ly kia quá đi mất, anh từng thấy bao giờ chưa?

Chính Quân khẽ trầm mặc, anh im lặng vài giây như suy nghĩ gì đó, lát sau nhìn thẳng vào mắt tôi, anh nói, giọng vô cùng nghiêm túc:

– Anh thấy rồi, viên ngọc xanh lưu ly… từng cứu anh một mạng!

Tôi kinh ngạc đến tròn xoe cả mắt, tôi nhìn vào anh chằm chằm, lấp bấp hỏi:

– Cứu anh… sao?

Chính Quân gật đầu, giọng anh nặng nề:

– Đây là chuyện bí mật, chỉ có anh và ông bà nội biết…

Tôi nhận thức được sự nghiêm túc của sự việc, giọng cũng vô thức nhỏ lại:

– Chuyện này… là thế nào vậy anh? Anh bị sao mà phải dùng đến viên ngọc xanh lưu ly kia?

Chính Quân nhìn ra xa, đôi mắt sáng rực, giọng cũng trầm xuống:

– Lần đó bị người đàn bà điên kia đánh đập… anh thực sự đã không qua khỏi. Là bà nội van xin ông nội cứu lấy anh… anh mới được sống đến ngày hôm nay. Mạng này của anh… là do viên ngọc xanh ấy cứu… nếu không có nó… bây giờ cũng đã không có anh.

Tôi nhìn Chính Quân, trong lòng tôi có bao nhiêu là ngỡ ngàng cùng căm phẫn. Người đàn bà tên Phương đó… rốt cuộc bà ta đã ra tay tàn bạo đến thế nào mới có thể lấy đi mạng sống của một đứa trẻ?

Thấy tôi thẫn thờ nhìn anh, anh vô thức khẽ cười, nụ cười có bao nhiêu là sự cô độc:

– Anh không sao đâu, em đừng lo cho anh, đến ông Trời còn muốn anh được sống thì những tên dơ bẩn ngoài kia là cái thá gì…

Nói đến đây, giọng anh khẽ gằn xuống:

– Anh đã sống thì bọn họ… chắc chắn phải đền tội.

Nghe được những lời này, tôi không biết phải ủng hộ hay là nên khuyên can anh đây nữa. Những tổn thương, những ký ức đen tối mà anh đã trải qua… tôi dù có sống đến khi chết cũng không thể nào hiểu hết được. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh vốn dĩ đã phải chết là cũng đủ khiến tôi đau lòng lắm rồi, quá mức chịu đựng của tôi luôn rồi. Tôi… tôi thật sự… thật sự không dám tưởng tượng đến chuyện này… thật không dám tưởng tượng.

– An Lâm… chuyện anh vừa nói với em, em đừng để lộ ra bên ngoài, đến ba anh còn không biết chuyện này… em hiểu chưa?

Tôi gật gật, ngơ ngác hỏi:

– Nhưng sao… sao phải giấu chuyện này hả anh?

Chính Quân nghiêm giọng:

– Ông nội từng từ chối không cứu Chính Uy… nếu để lộ chuyện ông dùng ngọc xanh để cứu anh… e là có loạn. Mẹ con bà Tuệ không phải dạng vừa, viên ngọc xanh kia là vì không thể lấy được chứ nếu lấy được… bọn họ cũng đã lấy mất rồi.

– Cứu anh Cả? Anh ấy cũng bị thương hả anh?

Chính Quân khẽ lắc đầu:

– Cũng không phải là bị thương… Chính Uy là bị tật từ khi mới sinh ra, bà Tuệ muốn dùng ngọc để cứu lấy đôi chân tàn tật của anh ta nhưng ông nội không đồng ý. Chuyện cứu anh cũng là chuyện phát sinh ngoài dự kiến chứ ông nội dù có chết cũng sẽ không bao giờ lấy viên ngọc xanh ấy ra cứu người.

Tôi vẫn là lấy làm khó hiểu, tôi hỏi:

– Sao lại như vậy nhỉ? Nếu ngọc xanh cứu được người thì lý do gì ông nội lại không cứu lấy đôi chân của cháu mình… em thấy ông rất yêu thương mấy người bọn anh… đâu có lý gì mà ông lại như vậy?

Chính Quân lắc đầu chịu thua:

– Vấn đề này thì anh không biết, ông chỉ dặn anh đừng nói chuyện ông dùng ngọc xanh cứu anh với ai… đó là điều bí mật tuyệt đối.

Tôi gật gật đầu, tay rót trà vào tách, vừa uống trà tôi vừa suy nghĩ lại hết thảy những chuyện vừa được nghe. Sự thật như Chính Quân vừa nói thì viên ngọc xanh lưu ly có thể cứu người chết sống lại là sự thật, chỉ cần tôi tháo được lá bùa đỏ kia xuống thì chắc chắn chị Như sẽ được cứu. Nếu không phải vì lời nguyền bùa đỏ thì viên ngọc xanh kia cũng có thể cứu được mạng của chị Như. Chỉ là nếu viên ngọc xanh kia có thể cứu được người… thì lý do vì sao ông nội lại từ chối cứu anh Cả?

Chuyện này… phải tìm hiểu cho kỹ, nếu không chưa chắc chuyện lấy được viên ngọc xanh kia đã là chuyện tốt!